Đêm khuya, hoàng cung đã không còn thanh bình như bề ngoài của nó.
Diệu Hoa điện, nhóm cung nhân tiến tiến xuất xuất phi thường vội vàng, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ kinh động ngũ hoàng tử nằm trên long sàng. Từ lúc hoàng thượng ôm ngũ hoàng tử tiến vào Diệu Hoa điện đến bây giờ, đã có hai thái giám, ba cung nữ bị mang ra ngoài xử phạt. Nguyên nhân là bởi vì bọn họ tay chân vụng về, khiến hoàng thượng cảm thấy bọn họ quấy nhiễu ngũ hoàng tử.
Bên cạnh long sàng, nhóm thái y thân mình run rẩy, thỉnh thoảng lại lau cái trán đầy mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ phát giác ngự y đúng là một chức vụ nguy hiểm. Nhìn ngũ hoàng tử trên giường thần sắc tái nhợt, lại xem một bên hoàng thượng sắc mặt âm u. Bọn họ biết, nếu ngũ hoàng tử vạn nhất bị cái gì, bọn họ chỉ sợ thật là chuẩn bị rơi đầu. Nhớ lại lúc hoàng hậu bệnh tình nguy kịch cũng không gặp qua hoàng thượng lo lắng như thế.
“Các ngươi ai nói cho trẫm biết, tiểu gia hỏa rốt cuộc là bị gì?! Trẫm không cần một đám giống như đầu gỗ trơ ra đó!” Ly Nhật Diệu gầm lên. Từ lúc ở ngự thư phòng tiểu gia hỏa hôn mê xỉu trong lòng ngực trẫm đến bây giờ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Một lũ vô dụng! Ngay cả tiểu tử kia bệnh gì cũng tra không ra, trẫm còn lưu giữ bọn họ làm cái gì. Lần đầu tiên Ly Nhật Diệu động sát khí rõ ràng như vậy.
“Dạ, hồi bẩm hoàng thượng.” Lão ngự y sát sát mồ hôi trên trán nơm nớp lo sợ trả lời. Lão ngự y là thái y nhiều tuổi nhất trong ngự y viện, đương kim thánh thượng là vị hoàng đế thứ hai hắn hầu hạ. Địa vị ở trong cung cũng tự nhiên không cần phải nói, ngay cả Ly Nhật Diệu đôi khi cũng sẽ để hắn ba phần mặt mũi. Nhưng hôm nay, hắn biết nếu ngũ hoàng tử không thể tỉnh lại, hắn chính là có phụng dưỡng hai vị hoàng đế cũng khó tránh một kiếp.
“Nói!” Ly Nhật Diệu thanh âm lạnh lùng, không có một tia độ ấm.
“Hồi bẩm hoàng thượng ngũ hoàng tử là bị sinh non, thể chất so với người thường suy yếu. Qua mười năm cũng không có điều dưỡng tốt, thân thể hư nhược lại càng không nói. Hơn nữa, hiện tại ngũ hoàng tử thương tâm quá độ, do đó dẫn đến tái phát tâm tật (bệnh tim) mới hôn mê.”
“Tiểu gia hỏa khi nào thì hồi tỉnh, tâm tật khi nào mới có thể khỏi hẳn?”
“Hồi bẩm hoàng thượng chúng thần đã cho ngũ hoàng tử uống thuốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai sẽ tỉnh lại. Bất quá, bất quá ——” lão ngự y ấp a ấp úng giống như không dám nói tiếp, ánh mắt có một chút hoảng sợ nhìn Ly Nhật Diệu.
“Tiếp tục!” Thanh âm lạnh hơn.
“Là, là!” Lão ngự y vội trả lời, cái trán lại toát ra đầy mồ hôi, run run nâng tay lau đi. “Bệnh ngũ hoàng tử bị chính là tâm tật. Tâm tật là không thể hoàn toàn trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào ngày sau điều dưỡng, uống dược vật khống chế tâm tật phát tác. Từ nay về sau ngũ hoàng tử không thể ăn quá nhiều mỡ, cùng thức ăn mặn, thân thể không được để quá mức mệt nhọc. Hơn nữa phải tránh nỗi lòng quá mức kích động, mừng rỡ giận dữ đều có thể dẫn đến tâm tật tái phát.”
Lão ngự y nói hoàn, Diệu Hoa điện lâm vào một mảnh yên tĩnh. Ly Nhật Diệu trầm mặc nhìn Tiếu Mạch, các ngự y khác cũng là không dám thở mạnh. Không khí thập phần áp lực.
“Các ngươi đều lui ra đi!” Sau một lúc lâu Ly Nhật Diệu mới lên tiếng, thanh âm nặng nề nghe không ra cảm xúc.
“Thần cáo lui!” Được lệnh ân xá các ngự y giống như tông cửa đi ra, hệt như phía sau có mãnh thú hung hãn đang đuổi theo.
“Lão ngự y, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phụ trách chăm lo thân thể ngũ hoàng tử. Chuyện khác, ngươi không cần phải lo, ngươi chỉ cần chiếu cố tốt tiểu gia hỏa là được.” Ly Nhật Diệu gọi lão ngự y lại phân phó nói: “Nếu tiểu tử kia có cái gì bất trắc, cẩn thận trẫm chu di cửu tộc nhà ngươi!” Khi nói những lời này Ly Nhật Diệu nhìn lão ngự y trong mắt không chút gì che giấu sát khí.
“Thần, thần biết.” Dưới cái nhìn đầy sát ý của Ly Nhật Diệu, lão ngự y ngay cả cái trán lại toát đầy mồ hôi cũng không dám lau đi.
“Ngươi có thể đi xuống!”
“Dạ, thần cáo lui!” Lão ngự y cơ hồ là hoảng loạn mà chạy.
Tiểu gia hỏa ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? Ly Nhật Diệu ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt của Tiếu Mạch. Nhìn thấy Tiếu Mạch hôn mê bất tỉnh hắn đau lòng vô cùng. Ngự y nói cho trẫm ngươi là bởi vì thương tâm quá độ nên mới bị như vậy, vì cái gì mà thương tâm tiểu tử kia, là bởi vì lời nói của trẫm sao? Ngươi là vì lời trẫm nói mà rơi lệ, là trẫm đã nói sai cái gì mới khiến ngươi thương tâm như thế. Tiểu gia hỏa, trẫm thật sự nghĩ không ra, trẫm đã làm gì khiến ngươi thương tâm như vậy. Tiểu gia hỏa, ngươi phải nhanh tỉnh lại, tỉnh lại nói cho trẫm biết trẫm đã sai cái gì. Tiểu gia hỏa!
Chuyện hôm nay, Ly Nhật Diệu không muốn nó lại tái diễn nữa. Lúc Tiếu Mạch té xỉu ở trong lòng ngực hắn, thời khắc đó, Ly Nhật Diệu cảm thấy như chính trái tim mình dường như ngừng đập. Nhìn Tiếu Mạch sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, không có chút sinh khí. Khi đó, Ly Nhật Diệu cảm thấy hết thảy giống như đều đông cứng thành băng, ngay cả nhiệt độ chính cơ thể mình cũng bị mang đi không còn một chút hơi ấm. Nếu, nếu tiểu gia hỏa cứ như vậy không tỉnh lại thì làm sao bây giờ. Không được, không được, ta không được, tiểu gia hỏa nhất định sẽ lại tỉnh lại, nhất định. Tiểu gia hỏa, đứa con của trẫm, đứa con duy nhất của trẫm, trẫm không cho phép ngươi tiến vào thế giới của trẫm như thế rồi rời đi. Cho nên ngươi nhất định phải tỉnh lại, tỉnh lại cho trẫm một cơ hội để làm trách nhiệm của một phụ thân.