“Hoàng thượng giá đáo!” Một thạch kích khởi ngàn tầng lãng, tiếng nói này cũng là có hiệu quả như vậy đi. Chỉ thấy giảng viện nháy mắt không khí trở nên tràn ngập khẩn trương. Tựa như diễn viên trước giờ biểu diễn, mỗi người đều điều chỉnh tâm lý của mình, trưng ra bộ mặt tốt nhất đối với người xem. Khác nhau có lẽ chỉ là khán giả của bọn họ ở đây chỉ có một người, cũng chính là phụ hoàng của bọn họ, đương kim thánh thượng.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng!”
“Nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thân ảnh màu vàng dần xuất hiện trong tầm mắt, trước mặt người này, mọi người chỉ có thể dùng dáng điệu khiêm nhường để nhìn hắn. Lúc này, giảng viện vô cùng im lặng mỗi người đều đang chờ, chờ ý chỉ của hắn.
Đợi đã lâu, lại chậm chạp chưa nghe người nọ lên tiếng, mọi người quỳ trên mặt đất tâm tình trở nên khẩn trương, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Phụ hoàng (hoàng thượng) vì cái gì còn chưa lên tiếng, là bọn hắn làm sai cái gì sao? Mỗi người trong lòng đều có ý nghĩ như vậy. Rốt cục có người thiếu kiên nhẫn, trộm ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Lại phát hiện tầm mắt người nọ cũng không ở trên người bọn họ, theo tầm mắt người kia nhìn lại, thế nhưng có người còn chưa quỳ xuống.
“Ngũ hoàng đệ.” Tam hoàng tử Ly Nhiễm hạ giọng gọi, nhẹ nhàng kéo góc áo Tiếu Mạch ý bảo hắn quỳ xuống. Ngũ hoàng đệ là làm sao vậy? Còn không quỳ xuống. Ly Nhiễm sốt ruột, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng. Ngũ hoàng đệ chưa bao giờ rời khỏi Mai viên có lẽ cũng không có ai dạy hắn lễ nghi, cũng không biết nhìn thấy phụ hoàng phải hành lễ, giống như hắn không biết hướng tứ hoàng đệ hành lễ. Chính là, Ly Nhiễm nhìn thấy mặt phụ hoàng không chút thay đổi, càng cảm thấy sợ hãi. Ngũ hoàng đệ như vậy sẽ bị phụ hoàng trách tội mất.
Lúc Ly Nhiễm lo lắng, lục hoàng tử Ly Hiên lại là một bộ vui sướng khi thấy người gặp họa. Ta xem ngươi hiện tại sẽ chết như thế nào, cho dù mẫu phi ngươi được sủng ái đến đâu đi nữa, phụ hoàng cũng quyết không chấp nhận được ngươi không nhìn quân vương. Tội này, dù là tam hoàng huynh cũng không giúp được ngươi, ha hả! Nhìn thấy Tiếu Mạch như trước đứng bất động, Ly Hiên trên mặt càng thêm tươi cười đắc ý. Nhưng gương mặt tươi cười trong nháy mắt đã bị đố kị cùng không thể tin thay thế.
Không chỉ là Ly Hiên, giờ phút này trong thư viện biểu tình của mọi người đều thay đổi trong nháy mắt, thậm chí có người còn phát ra tiếng hít không khí.
Trước ánh mắt mọi người, Ly Nhật Diệu không hề nhìn bọn họ đang quỳ trên mặt đất, xuyên qua bọn họ, một đường đi đến trước Tiếu Mạch, một tay ôm lấy hắn vào lòng ngực. Không nhìn Tiếu Mạch giãy giụa, cũng như không thèm để ý hành động của mình gây ra bao nhiêu xôn xao. Ly Nhật Diệu ôm ấp Tiếu Mạch ngồi lên ghế trên, đem Tiếu Mạch đặt trên đùi chính mình, ôm chặt hắn, lúc này mới chầm chậm nhìn xuống bọn người đang quì ở dưới, mở miệng nói”Đều đứng lên đi!”
Không tình nguyện ngồi trong lòng ngực Ly Nhật Diệu, nhìn về phía mọi người đang đứng dậy, không ngại nhìn đến ánh mắt phức tạp của bọn họ. Đố kị, oán hận, không cam lòng còn có khát vọng. Ly Nhật Diệu a Ly Nhật Diệu, ta hiện tại thật là đã bị ngươi đưa lên nơi đầu ngọn sóng rồi, ngươi đến tột cùng muốn cái gì a?
Cảm thụ được sự ấm áp trong lòng ngực, Ly Nhật Diệu tất nhiên là phát hiện ánh mắt của những hoàng tử kia, cũng phát hiện được tia nghi hoặc ánh lên trên đáy mắt của Tiếu Mạch. Ly Nhật Diệu là cố ý, hắn cảm thấy là mình không cần phải che giấu sự sủng ái đối với tiểu tử kia. Thân là một phụ thân yêu thương đứa con của chính mình có cái gì không đúng, bọn họ muốn trách chỉ có thể trách bọn họ mặc dù là hoàng tử của trẫm, nhưng con của trẫm cũng chỉ có tiểu tử kia. Tình thương của trẫm chỉ cần dành cho tiểu tử kia là đủ rồi, về phần bọn họ, trẫm không có thời gian cùng tâm tư dư thừa để quan tâm. Ly Nhật Diệu cũng biết sự sủng ái của chính mình đối với Tiếu Mạch, chắc chắn đưa hắn lâm vào sự tranh đấu của hoàng cung. Nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì sau này hắn sẽ bảo hộ tiểu tử kia.
“Tiểu tử, lần đầu tiên lên lớp giảng viện có cảm tưởng gì?” Ly Nhật Diệu hỏi, trong mắt trừ bỏ sủng nịch, ngoài ra cái gì cũng không có, mọi người đều nhận ra.
Cảm tưởng? Học tập còn phải có cảm tưởng gì sao?! Ly Nhật Diệu thật sự là một quân vương cực mạnh sao? Tiếu Mạch hoài nghi, nếu không hắn như thế nào luôn hỏi những vấn đề khó hiểu này.
“A!” Ly Nhật Diệu khẽ mỉm cười, ai ngờ hắn tươi cười gây cho người khác cỡ nào khiếp sợ. Tiểu tử kia phiền não rồi, thật đáng yêu. Không hổ là đứa con của trẫm.
Trời! trời ạ! Tiếu Mạch ngơ ngác nhìn Ly Nhật Diệu mỉm cười. Đáng chết! Ta thế nhưng lại nhìn hắn đến ngây người.
Phụ hoàng, phụ hoàng thế nhưng ở đối với hắn cười. Tứ hoàng tử Ly Nguyện bàn tay nắm chặt, trong tay hắn bản tự của Tiếu Mạch đã vì sức mạnh của hắn hóa thành tro bụi, biến mất vô tung vô ảnh.
Phụ hoàng đang cười, phụ hoàng thế nhưng đang cười, phụ hoàng thế nhưng ở đối hắn cười. Không thể tha thứ, hắn một kẻ vô năng câm điếc dựa vào cái gì lại được phụ hoàng sủng ái. Ta không dám cầu phụ hoàng thích ta, nhưng ta tuyệt không cho phép một cái phế vật vô dụng hấp dẫn ánh mắt phụ hoàng, ta tuyệt không cho phép. Ly Hiên tâm linh còn nhỏ đã bị một cái tên là đố kị chiếm cứ, trong lòng đối với Tiếu Mạch tràn ngập oán cùng hận.
Phụ hoàng nở nụ cười, phụ hoàng ở đối với ngũ hoàng đệ cười. Mà ngũ hoàng đệ trong mắt tuy rằng vẫn là cái gì cũng chưa ánh, nhưng cảm xúc lại có dao động. Tam hoàng tử Ly Nhiễm hâm mộ nhìn vào một lớn một nhỏ hai người. Nhưng hắn không biết, hắn hâm mộ chính là Tiếu Mạch bị Ly Nhật Diệu ôm vào trong ngực, hay là người đang ôm Tiếu Mạch là Ly Nhật Diệu.