Mạch – Thanh

Chương 101: Nhận thức

“Phụ hoàng, ta là ngũ hoàng tử Ly Thanh a!”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Trời bắt đầu tối, hoàng cung ban ngày ồn ào cũng quay về yên lặng.

Mai viên, nơi Ly Thanh biến mất cũng là nơi Tiếu Mạch sống lại, hai linh hồn như hai đường thẳng song song, lại tại đình viện thanh u này bình tĩnh mà giao hội, không ai quấy rầy.

đoạn trên không có nghĩa là bạn Tiếu Mạch trả thân xác lại cho Ly Thanh nhá, mà ý là hai người gặp nhau.

Không biết thu hồi bi thương khi nào, Tiếu Mạch dị thường bình tĩnh ngồi dưới đất. Không biết là đã nghĩ thông suốt, hay là tuyệt vọng tới cực điểm, Tiếu Mạch ánh mắt bình tĩnh như nước trong hồ, không một tia gợn sóng.

Đây là phòng ngủ lúc ban đầu Tiếu Mạch đi vào thế giới này, hiện giờ trừ bỏ một chút bụi bặm thì cũng không có nhiều thay đổi.

Lúc ban đầu tại đây tỉnh lại, sau đó đi vào giấc mộng, cuối cùng khi tỉnh mộng cũng tại đây, ứng với ‘lá rụng về cội’, rất giống với một chuyện xưa na! A! Đây không xem là bi kịch đi? Tiếu Mạch cười nghĩ.

Phụ thân cùng đứa con chân chính gặp nhau, mà ta là nhân vật phản diện chiếm cứ thân thể người khác cũng nên hợp thời ra đi, kết cục đại hoàn mỹ.

Phụ thân đối với ta là thân tình cũng tốt, là tình yêu cũng thế, ta cũng không cần đi phiền não, này hết thảy đều tốt lắm, tốt lắm. Chính là ta vì cái gì lại khó chịu như vậy, khổ sở đến muốn khóc, khóc, vì cái gì?


“Ngươi ở trong này sao? Tiểu tử kia!”

Ngay tại lúc Tiếu Mạch sắp lâm vào tự chán ghét bản thân, một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn đưa y tỉnh lại.

Phụ thân! Tiếu Mạch tâm tình kích động, lại không biết là ‘buồn quá hóa vui’, hay là ‘vui quá hóa buồn’.

Mở miệng muốn đáp lại, mới nhớ thanh âm sớm đã bị phong ấn, rồi bị ‘vách tường không gian’ ngăn trở. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Ly Nhật Diệu qua cửa sổ, vội vàng mà đến, vội vàng mà đi.

Phụ…..thân…..

Tiếu Mạch thất vọng gục đầu xuống, không để y kịp uể oải, cửa phòng bị người mãnh liệt đẩy ra, thân ảnh Ly Nhật Diệu quen thuộc xuất hiện trước mắt y.

“Tiểu tử kia, trẫm biết ngươi ở đây, mau ra gặp trẫm, tiểu tử kia!”

Cao giọng kêu to, Ly Nhật Diệu lúc này đã không còn trầm ổn trấn định như xưa, gương mặt tuyệt trần lo lắng cùng hoảng loạn, con ngươi ám mâu cũng đã nhiễm thượng một mạt đạm tử, lộ ra cuồng loạn sáng bóng.

Phụ thân!

Tiếu Mạch lo lắng vạn phần, y biết rõ đây là điềm báo Ly Nhật Diệu nhập ma, nếu y không hiện thân hậu quả không thể tưởng tượng được, chính là bị ‘vách tường không gian’ ngăn trở, Tiếu Mạch ra không được, Ly Nhật Diệu cũng nhìn không thấy y.

“Tiểu tử kia, ngươi ở nơi nào? Mau ra đây, tiểu tử kia!”

Một tiếng so với một tiếng cao vút hơn, một từ so với một từ lo âu hơn, Ly Nhật Diệu nội tâm là phẫn nộ cũng là sợ hãi, hắn biết chính mình sắp khống chế không được mà nhập ma, nhưng hắn không có cách nào khống chế, cũng không có tâm lực đi khống chế, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, tiểu tử kia không thấy, phải nhanh chóng tìm y.


“Phụ hoàng!”

Tiếng nói hơi khàn khàn lại đủ linh hoạt kỳ ảo từ ngoài cửa truyền đến, làm cho người ta vừa mừng vừa sợ.

Sợ nhất chính là Tiếu Mạch, bởi vì y thấy được ‘chính mình’, Ly Thanh chân chính từ ngoài cửa đi vào. Rõ ràng là linh hồn bất đồng, lúc này không chỉ nói bề ngoài Ly Thanh, ngay cả hành vi, cử chỉ, khí chất, biểu tình đều giống Tiếu Mạch, cơ hồ không có khác nhau.

Nhìn Ly Thanh đi từng bước một tới chỗ Ly Nhật Diệu, nhìn hắn sắp thay thế chính mình trở lại bên cạnh Ly Nhật Diệu…..

‘Ai lớn lao vu tâm tử’, giờ phút này tựa hồ đã biết hàm nghĩa câu nói này. Nhìn Ly Thanh hướng Ly Nhật Diệu chạy vội tới, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy tâm y so với tâm tật phát tác còn muốn thống khổ hơn.

ai lớn lao vu tâm tử: tâm đã chết, sống còn có ý nghĩa gì.

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu kinh hỉ hướng ‘vợ’ chạy đến, nhưng còn hai bước thì dừng lại, biểu tình kinh hỉ nhất thời bị phẫn nộ thay thế.

“Ngươi là người nào, vì sao giả trang tiểu tử kia của trẫm, còn có, tiểu tử kia ở nơi nào?”

Ngôn ngữ Ly Nhật Diệu phẫn nộ, nhưng lúc này hỉ chính là Tiếu Mạch, y thật không ngờ Ly Nhật Diệu có thể phát hiện Ly Thanh không phải chính mình, chính là khi hưng phấn qua đi thì cô đơn kéo tới, y nghĩ tới khi Ly Nhật Diệu biết kia mới là đứa con chân chính của hắn…..

Tiếu Mạch không thể, cũng không dám nghĩ nữa.

Ly Thanh kinh ngạc nhìn Ly Nhật Diệu, không thể tin hắn như thế dễ dàng nhận ra bản thân không phải Tiếu Mạch, nhưng kinh ngạc cũng chỉ có trong nháy mắt, bởi vì hắn mới là chân chính Ly Thanh, ngũ hoàng tử của Ly Nhật Diệu.


“Nói, ngươi là ai?”

Ly Nhật Diệu tức giận chất vấn.

“Phụ hoàng, ta là ngũ hoàng tử Ly Thanh a!”

Không muốn làm Ly Nhật Diệu hiểu lầm, Ly Thanh vội nói.

“Ngươi không phải!”

Ly Nhật Diệu không do dự phủ định Ly Thanh.

“Tiểu tử kia mới là ngũ hoàng tử của trẫm, ngươi đem y giấu ở đâu, mau trả y lại cho trẫm!”

“Ta mới là hoàng nhi của ngươi, ta mới phải! Tên kia bất quá chỉ là dã quỷ, năm năm trước y xâm chiếm cơ thể ta, y là giả, phụ hoàng, ta mới là hoàng nhi của người a! Phụ hoàng!”

Sợ Ly Nhật Diệu không tin, Ly Thanh vội vàng nói ra lai lịch Tiếu Mạch.

“Ngươi nói…..cái gì!”

Trong lúc nhất thời Ly Nhật Diệu trầm tĩnh xuống, nhìn qua như là nghe vào lời Ly Thanh nói, chờ đợi Ly Thanh từng bước thuyết minh, nhưng chỉ có Ly Nhật Diệu biết, tâm tình hắn giờ phút này ra sao.

“Phụ hoàng, năm năm trước làm bạn bên cạnh người không phải ngũ hoàng tử thật sự, y là một con ác quỷ xâm chiếm thân thể ta. Phụ hoàng, ta mới là Ly Thanh, chính là Ly Thanh, ta mới là đứa con của người!”

Nghĩ đến Ly Nhật Diệu đợi tin lời nói chính mình, Ly Thanh trong lời nói hàm chứa kích động.

“Ác…..quỷ, ngươi dám can đảm nói tiểu tử kia là ác quỷ!”

Ly Nhật Diệu ánh mắt xuất hiện sát khí, con ngươi hắc sắc biến thành tử sắc.


“Ai cho phép ngươi mắng chửi tiểu tử kia của trẫm, ân ~~”

“Phụ…..hoàng…..”

Ly Thanh chấn kinh, liên tục lui về phía sau.

“Phụ hoàng? Ai cho phép ngươi gọi trẫm như vậy!”

Ly Nhật Diệu đi một bước tới gần Ly Thanh, làm cho người ta sợ hãi, cảm giác áp bách cùng sát khí tàn sát bừa bãi làm cho Ly Thanh chống đỡ không được.

“Là ai cho phép ngươi dùng mặt của tiểu tử kia, a!”

“Phụ…..”

Bị Ly Nhật Diệu áp bách, nói được một chữ sau lại phải nuốt xuống.

“Chính là…..Chính là, ta mới là Ly Thanh, là đứa con của người a!”

“Ly Thanh? A!”

Ly Nhật Diệu khinh thường cười lạnh.

“Đứa con của trẫm thủy chung chỉ có một người là tiểu tử kia thôi, Ly Thanh là ai, trẫm không biết!”

“Ba!”

Không chịu nổi khí thế khủng bố của Ly Nhật Diệu, Ly Thanh cả người như nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất, thân thể không tự chủ được run rẩy, Ly Thanh trong mắt dại ra nhìn phụ hoàng trở nên đáng sợ như Tu La.