Xe ngựa một đường xóc nảy chạy, lúc nhanh lúc chậm, như là cố ý muốn cho người người đuổi theo. Mộ Dung Hiên từ từ chuyển tỉnh, bụng hơi đau đớn nhưng không rõ ràng,
Hắn vuốt bụng nhô cao của mình an ủi, “Đừng sợ, hài tử ···” lãnh tĩnh suy tư tình cảnh của mình (mới ra ngoài chỉ chốc lát, đã bị người đánh ngất xỉu bắt đi, sẽ là ai? Có mục đích gì? Người Hoàng gia sẽ không lộ liễu như vậy, người giang hồ lại vì sao xả đến trên người mình? Còn là chỉ là đơn thuần vì tiền tài? Tần Ẩn hiện tại biết không? Sẽ lo lắng thế nào đây…)
“Tê ~” xe ngựa chợt dừng lại, Mộ Dung Hiên không để ý đụng phải thùng thành xe, kinh hài tử trong bụng xao động một trận, đau Mộ Dung Hiên một thân mồ hôi lạnh, hắn bình phục hô hấp, “Các ngươi là ai? Bắt ta một dựng phu có mục đích gì? Muốn tiền nói cứ mở miệng đó là.”
“Câm miệng, tướng công của ngươi nếu là hảo hảo phối hợp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm khó một dựng phu!” Thanh âm Băng lãnh vô tình thẳng xuyên thấu lòng của Mộ Dung Hiên, vì Tần Ẩn? Tần Ẩn chưa từng cùng người kết thành hận thù?
Người giục ngựa bôn ba, vẻ mặt ngoan lệ, như là bị người động vào bảo vật trân quý nhất, có một loại khí thế hủy thiên diệt địa.
“Các ngươi cũng thật đúng là dám ở chỗ này chờ ta, thả phu nhân ta, có cái gì hướng về phía ta tới.” Tần Ẩn cầm kiếm chỉ vào.
“Tần tiểu Nhị, ngươi còn là thúc thủ chịu trói đi.” Hắc y nhân quân rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Tần Ẩn.
(bởi vì tiểu nhị?)
“Bất kể là tiểu nhị còn là người trên xe đều không phải là các ngươi có thể đụng.” Tần Ẩn rút kiếm ra tới, vận sức chờ phát động.
“Nếu như thế, liền không có gì đáng nói.” Hợp nhau tấn công.
Thân ảnh biến hóa giao thác, Tần Ẩn không chút hoang mang, thành thạo ứng đối, lá rụng theo gió vũ động. “Đừng xem thường ta, xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi tới.”
“Nếu như vậy, xem chiêu.”
“Đã như vậy ···” một người áo đen đá cổ ngựa, kinh sợ ngựa chạy như điên ····
“A ····!” Theo một tiếng bi thương hò hét, mười mấy tên hắc y nhân trong nháy mắt ngả xuống đất, một người âm thầm quan sát nhìn thấy loại tình huống này, lặng lẽ trốn ···
Con ngựa một đường cuồn cuộn, đụng gảy thật nhiều cành cây, ở đi qua một con sông chảy, bị tảng đá kẹt ở, hất Mộ Dung Hiên ra ngoài xe, thân thể Mộ Dung Hiên lộn vài vòng mới dừng lại, hai tay hắn thật chặc che chở bụng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, trong bụng đau đớn bạo khởi câu ra sợ hãi sâu nhất nội tâm hắn, dưới thân từng mảng đỏ tươi nhuộm ra ···
“Hiên nhi ···” Tần Ẩn nhìn Mộ Dung Hiên nằm ở trong nước không chút sinh khí, nảy lên vô hạn sợ hãi, ác mộng mấy tháng trước lần nữa hiện lên, không phải là ác mộng so với kia càng sâu…
“Hài tử ···” Mộ Dung Hiên mơ mơ màng màng hô nước mắt theo khóe mắt lại là thế nào cũng không ngừng được ···
“Hài tử sẽ không có chuyện gì ···· Hiên nhi ··· Hiên nhi ····” Tần Ẩn nhìn Mộ Dung Hiên triệt để té xỉu trong lòng, thương tâm hô to.
Tần tiểu Nhị chạy đến nhìn chính là tràng cảnh như vậy, ca ca lẳng lặng ôm tẩu tử, bốn phía nước sông một mảnh đỏ tươi ···
“Tránh ra!” Bên ngoài Tần phủ, Tần Ẩn đẩy Tần tiểu Nhị muốn giúp hắn và Mộ Dung Hiên xuống xe, không nhìn hắn đi vào bên trong phủ, khiến Trương quản gia đi đem tất cả đại phu trong kinh thành tìm tới tới ··· Tần phủ trên dưới trong nháy mắt một mảnh bận rộn ···
Tần tiểu Nhị nhìn bóng lưng ca ca và tẩu tử hơi thất thần, kéo qua một hạ nhân, “Đi Lâm phủ đem Thanh Y mời tới, thuận tiện ······ “
Trong phòng, tuy rằng đã giúp Mộ Dung Hiên thay đổi một thân y phục sạch sẽ, nhiệt độ của người hắn vẫn càng ngày càng thấp, cả người băng lãnh, máu dưới thân thế nào cũng không ngừng được, nhiễm đỏ y sam và đệm chăn, một phòng đại phu cũng không khỏi lắc đầu thở dài, “Phu nhân cái này thai là không giữ được, nếu không thể tỉnh táo lại sinh hạ thai nhi, sợ rằng phu nhân cũng, nhưng lúc này phu nhân quá mức suy yếu, thuốc cơm không vào, lão hủ vô năng ···· “
“Nhiều người như vậy, liền không ai có thể cứu Hiên nhi sao?” Tần gia Tam công tử lần đầu tiên trong đời đối người vô tội la to.
Ngoài phòng Tần tiểu Nhị nghe được đại phu nói, một lòng trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, “Trời xanh a, nếu quả như thật có thần minh, ta thu hồi bất kính trước đây đối với các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể để cho tẩu tử bình an, ta nguyện ý chịu đựng càng nhiều hơn cực khổ, chỉ cần tẩu tử sống ··· “
Thanh Y vội vã tới rồi, hai người nhìn nhau, Thanh Y kiên định và tự tin khiến lòng của Tần tiểu Nhị hơi an định lại, Thanh Y a, toàn bộ hi vọng của hắn muốn ···
Thanh Y chẩn mạch xong, bay nhanh hạ châm, biểu tình cũng càng ngày càng nghiêm túc, người cả phòng đều ngừng thở, an tĩnh nhìn.
“Hiên nhi ·· Hiên nhi ···” Tần Ẩn thấy Mộ Dung Hiên chậm rãi mở mắt mừng rỡ hô.
“Tần ca ··· ừ ···· hài tử ···” trong bụng đau đớn kéo lý trí Mộ Dung Hiên, hắn biết rõ hài tử đã không có ···
“Tam phu nhân, một hồi uống xong thôi sản dược, cần người phối hợp dùng sức, sớm một chút đem hài tử sinh hạ, càng kéo dài đối với đối với thân thể người không tốt ··· “
“Không, ta không sinh ··· hắn đã hơn sáu tháng đi, chỉ cần có thể lại để hai tháng, liền hai tháng ···” Mộ Dung Hiên đột nhiên bắt đầu điên cuồng giãy dụa, hắn liều chết đỡ bụng để ngăn cản hài tử đi xuống, mặc dù hắn sớm đã biết không tác dụng…
“Hiên nhi, hài tử còn sẽ có, ta chỉ muốn ngươi, ta chỉ có ngươi!” Tần Ẩn ôm Mộ Dung Hiên đang trong giãy dụa, thanh âm thống khổ và tràn ngập vô hạn thâm tình khiến Mộ Dung Hiên trong ngực dần dần an tĩnh lại, hắn nhận mệnh uống xong thôi sản dược. Tất cả đau đớn đều đã chết lặng, cứ như vậy không chút sinh khí nằm.
“Sản khẩu đã mở không sai biệt lắm, hài tử trên cơ bản không có gì động lực, cần phu nhân người đùng nhiều lực.” Trong bụng đau đớn càng lúc càng lớn, hai chân Mộ Dung Hiên cong lên, hài tử từ lâu ngăn ở sản khẩu, hắn cắn chặc đôi môi, hai tay nắm chặt đệm chăn, trên người ra một tầng lại một tằng mồ hôi lạnh, nhưng hắn cứ như vậy nhẫn nại không chịu dùng sức, để hài tử ở trong bụng hắn lâu hơn nữa, thêm chút nữa… Mặc dù hắn không cần lực cũng có thể cảm nhận được hài tử đi xuống, cảm giác nghẹn trương là chứng minh hài tử sẽ rời xa thân thể hắn…
“Tam công tử, thỉnh người ôm lấy phu nhân, giúp cho hắn đẩy bụng, không thể kéo dài được nữa.” Thanh Y nhìn Mộ Dung Hiên không chịu phối hợp không có biện pháp chút nào.
Tần Ẩn trên giường từ phía sau lưng ôm lấy Mộ Dung Hiên, tư thế cải biến khiến thai nhi đi xuống càng nhanh, đau thân thể Mộ Dung Hiên run lên, “Ừ ···”
“Hiên nhi, liền không sao, không sợ.” Tần Ẩn một tay khoác lên đỉnh bụng Mộ Dung Hiên, ấn mạnh xuống,
“A ··· không nên ·· a a a ···” Mộ Dung Hiên không nhịn được phối hợp thẳng lưng dùng sức, đầu hơi ngửa, mồ hôi hột ngưng kết thành trên cổ, theo cổ chảy xuống ···
“Tiếp tục đừng có ngừng, hài tử sẽ đi ra.”
“A ···· ừ ···” Mộ Dung Hiên vùi đầu chui vào trong lòng Tần Ẩn, căng thẳng toàn thân, giơ cao bụng, kèm theo Tần Ẩn sau cùng đẩy, “A a a ···” hài tử đi ra, thân thể Mộ Dung Hiên trong nháy mắt mềm thành một bãi bùn, ở trong lòng Tần Ẩn gào khóc, hắn giùng giằng muốn nhìn một chút hài tử, “Khiến ta xem một chút hắn ··· “
“Ôm đi ra ngoài!”
“Khiến ta xem một chút hắn ···” Mộ Dung Hiên giãy dụa càng sâu,
“Ôm đi ra ngoài.” Tần Ẩn khiến người bế hài tử ra ngoài, Mộ Dung Hiên trong ngực dần dần rũ cánh tay xuống, “Hiên nhi ··· Hiên nhi ··· “