Hôm sau, Hoàng hậu hồi cung.
Bởi vì Hoàng hậu xuất cung cầu phúc cho xã tắc muôn dân, cho nên khi hồi cung đặc biệt long trọng. Hoàng thượng cùng đi cúng tế thái miếu, ở cửa cung tiếp nhận chầu mừng của văn võ bá quan. Cờ đỏ bay phấp phới, chiên trống vang trời... Dương Quỳnh đang ở Hậu cung, cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ ở tiền Triều (cung điện nơi Vua xử lí chính sự).
Lúc này nàng đang đứng sau lưng Khang phi, Khang phi cùng nhóm các phi tần đều ngồi ở Cung Thượng Vân, nơi này là cung điện cách tiền Triều gần nhất, chuyên dùng để đón Đế Hậu hồi cung. Cùng Dương Quỳnh hầu hạ bên người Khang phi còn có Xuân Dương. Như vậy cũng rất dễ hiểu, Dương Quỳnh sẽ không hầu hạ người. Nếu như chỉ mang theo nàng, đóan chừng rót trà cũng phải để Khang phi tự mình động thủ.
Ngồi bên cạnh Khang phi là Chu Cẩm phi đang thấp giọng nói chuyện phiếm. Chu Cẩm phi cũng dẫn theo hai cung nữ, một người là Phù Dung thường gặp, người kia Dương Quỳnh không biết, nghe Chu Cẩm phi gọi nàng là Thược Dược. Ngồi đối diện các nàng là Trịnh Quý phi cùng Liễu Thục phi luôn không thấy mặt. Dường như Liễu Thục phi thân thể không được tốt, cả người ôm yếu, không có tinh thần. Trịnh Quý phi rất chiếu cố nàng, thỉnh thoảng lại hỏi han ân cần.
Dưới chỗ ngồi của tứ phi, là Trần Chiêu nghi đứng đầu chín tần. Phi tần Hoàng thượng không nhiều, chín tần chỉ có Trần Chiêu nghi, Cốc Chiêu viện, Sở Tu nghi, cùng Mai Tu dung, nhìn có vẻ ít ỏi. Xuống chút nữa là mấy vị mỹ nhân, cũng đang thấp giọng tán gẫu gì đó.
Mọi người sau khi ăn trưa đều tập hợp ở nơi này, cứ như vậy một mực đợi đến lúc mặt trời ngả về Tây. Tuy rằng đầu gối của Dương Quỳnh đau đớn cùng phát trướng, ngược lại nàng cũng không cảm thấy thế nào. Dù sao nàng làm vệ sĩ đã quen đứng. Thế nhưng những người khác đều không chịu nổi. Không nói những phi tần chúng mỹ nhân kia, đơn giản chỉ là một ít cung nữ ở chỗ này, đứng hơn nửa ngày, tuy rằng trên mặt không lộ ra cái gì, nhưng ánh mắt đều lộ vẻ mệt mỏi.
Dương Quỳnh trộm mắt nhìn Xuân Dương bên cạnh, thấy nàng vẫn đứng rất quy củ, không có vẻ mệt mỏi chút nào. Dương Quỳnh âm thầm bội phục, có thể làm tốt như vậy, Xuân Dương rốt cuộc cũng là người có tài.
Ánh nắng phía Tây chiếu vào đại điện, làm tất cả đều sáng lên một tầng màu vàng. Nhiều phi tần trò chuyện cũng mệt mỏi, lúc này đều ngừng miệng, như cũ bảo trì dáng vẻ tốt đẹp ngồi.
Đầu gối Dương Quỳnh tuy rằng bôi thuốc đang dần dần tiêu sưng, nhưng đến cùng vẫn là chưa khỏe, đứng hơn nửa ngày, có chút chết lặng. Nàng rất muốn hoạt động một chút, nhưng nhìn những người khác vẫn đứng không nhúc nhích như pho tượng, nàng cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ đưa tới ánh mắt mọi người. Rốt cuộc nàng cũng không phải Thanh Diệp thực sự, trong lòng không nắm chắc.
Cuối cùng, cửa ra vào vang lên cổ nhạc, có thái giám cao giọng xướng danh nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu hồi cung!”
Chúng phi tần vội vàng đứng dậy, các cung nữ sau lưng nhao nhao tới nâng chủ tử nhà mình. Dương Quỳnh thở phào một cái, mượn cơ hội hoạt động hai chân của mình. Vừa muốn đi đỡ Khang phi, lại bị Xuân Dương ở bên cạnh giành trước vị trí. Nàng sửng sốt, lập tức thoải mái. Nếu như Xuân Dương muốn cướp việc người hầu hạ cần làm, nàng đương nhiên vui vẻ nhàn hạ.
Khang phi không nghĩ tới người đưa tay ra lại là Xuân Dương. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, thấy đối phương còn lùi về sau một bước, trong lòng lại là hỏa khí. Có điều lúc này không phải thời điểm so đo, huống chi Xuân Dương so với Dương Quỳnh có chừng mực hơn nhiều.
Mọi người bước ra Cung Thượng Vân, cờ hiệu bay phấp phới, Đế Hậu hai người ở giữa một đám cung nhân túm tụm xung quanh đi tới. Nhóm phi tần đều nhẹ nhàng thi lễ, miệng đồng thanh nói: “Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng hậu hồi cung.”
Hoàng thượng mặc long bào màu vàng sáng, có vẻ thâm trầm uy nghiêm, thấy vậy nói: “Đều hãy bình thân.” Nói xong dắt tay Hoàng hậu tiến vào Cung Thượng Vân. Mọi người sau đó cũng theo đi vào.
Dương Quỳnh lúc thi lễ luôn nhìn trộm Hoàng hậu, nàng mặc cung y cùng trang sức màu vàng sáng của Hoàng hậu, khuôn mặt càng như pho tượng. Ngoài dự kiến của nàng chính là, Hoàng hậu không phải mỹ nhân. Dung mạo nhiều nhất cũng chỉ có thể ở hàng trung thượng, không cần nói tứ phi mỗi người mỗi vẻ, coi như cùng mấy vị mỹ nhân kia so sánh, nàng cũng không bằng. Có điều Hoàng hậu uy nghi nhưng là mười phần, nhìn như vậy, Dương Quỳnh không hiểu sao nhớ tới tượng Phật dáng vẻ trang nghiêm trong chùa miếu.
Tiến vào Cung Thượng Vân, Đế Hậu hai người ngồi xuống. Chúng phi tần bắt đầu theo đẳng cấp hành đại lễ thỉnh an. Một bộ rường rà lễ tiết xong, trời đều có chút đen. Hoàng thượng cười nói: “Các vị ái phi khổ cực, tạm thời hồi cung nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn có yến hội, lui xuống trước đi.” Mọi người dồn dập cáo từ. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trở về Cung Phượng Từ của Hoàng hậu.
Trở lại Cung Lung Hoa, hiển nhiên Khang phi cũng mệt mỏi, tháo bỏ lễ phục cùng trang sức của Hoàng phi, thay bằng sa y (quần áo bằng lụa) mềm nhẹ, ngã vào trên giường nghỉ ngơi.
Dương Quỳnh thấy mình không còn chuyện gì, vừa định rời đi, chợt nghe Khang phi nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hả? Dương Quỳnh thầm nghĩ: Không phải lúc ngươi nghỉ ngơi sẽ không cần ta sao?
“Thưa nương nương, nô tỳ muốn cáo lui.” Dương Quỳnh kính cẩn nói.
Khang phi mở mắt ra, nhìn nàng nói: “Đầu gối của ngươi thế nào?”
“Không có chuyện gì lớn, làm nương nương lo lắng.” Dương Quỳnh thành thực nói thật.
“Ở chỗ ta bôi thuốc đi.” Khang phi ra lệnh. Bởi vì sợ bị người hạ độc lần nữa, thuốc mỡ luôn đặt trong ngăn tủ của Khang phi.
“Vâng.” Dương Quỳnh không dám dị nghị. Đi tới phía sau lấy thuốc mỡ, ngồi trên ghế bôi thuốc.
Khang phi nhìn đầu gối của nàng, gật đầu nói: “Xác thực tốt hơn một chút. Còn đau không?”
“Đã tốt hơn nhiều, còn có chút đau.” Dương Quỳnh động tác rất nhanh, không bao lâu liền thoa xong, buông ống quần. Đem thuốc trả lại chỗ cũ, nàng trở lại trước giường Khang phi nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe Khang phi nói: “Ngươi thấy Hoàng hậu thế nào?”
Dương Quỳnh không rõ vì sao Khang phi rất thích hỏi ý nghĩ của mình. Nàng là một người hiện đại, có thể có ý kiến gì sao? “Thưa nương nương, nô tỳ không nghĩ tới tư sắc của Hoàng hậu ... ưm...” Dương Quỳnh cân nhắc nửa ngày, nhưng cũng không tìm được từ phù hợp để hình dung vị nhất quốc chi mẫu này.
“Không nghĩ tới dung mạo của Hoàng hậu lại tầm thường như vậy.” Khang phi cười nhạt.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Người thật đúng là dám nói.
“Hoàng hậu như vậy mới đáng sợ.” Khang phi tiếp tục nói: “Nàng cùng Hoàng thượng là niên thiếu phu thê, nắm giữ Hậu cung hơn mười năm, mọi người đều phục. Vô luận là thủ đoạn tâm cơ cao minh cỡ nào, cũng đều không qua được mắt Hoàng hậu. Ngươi nói nàng có lợi hại hay không?”
Dương Quỳnh càng nghe càng kinh sợ, không nghĩ tới Hoàng hậu nhìn như Bồ Tát dĩ nhiên lại là nhân vật lợi hại như vậy.
“Nương nương cùng Hoàng hậu quan hệ thế nào?” Dương Quỳnh đánh bạo hỏi.
Khang phi cười, có chút quỷ dị, “Có một việc ngươi nên nhớ kỹ, Hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu duy nhất bổn cung tán thành. Bổn cung đối nhân xử thế cũng coi như cậy tài khinh người. Trong Hậu cung, đơn độc tin phục (tin tưởng và nghe theo) một mình Hoàng hậu. Phượng vị trong cung, cũng chỉ nàng mới có tư cách ngồi. Những người khác nếu muốn ngồi, cũng nên hỏi qua xem bổn cung có đáp ứng hay không.”
Hoàng hậu La Tiêu Nữ, năm nay vừa qua nhi lập. Nàng xuất thân không cao. La gia cũng chỉ là thế gia tam phẩm, hoàn toàn không có cách nào so sánh với thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng. Lúc trước Tiên Đế đông con nhiều cháu, căn bản Đương kim Hoàng thượng lúc đó cũng không thể làm Người xem trọng. Vì muốn gia tăng quyền lực trong triều, phần đông các Hoàng tử đều thành thân với nữ nhi của các đại thần. Duy chỉ có Đương kim Hoàng thượng, mười bảy tuổi chọn La Tiêu Nữ làm chính phi của Hoàng tử. Một cử động này, lúc ấy lại bị cho là tín hiệu rời khỏi tranh đoạt. Tiên Đế đối với chuyện này cũng có phần hứng thú, đối với nhi tử có hơi tầm thường của mình cũng hơi lưu ý. Một chút lưu ý, lại để Tiên Đế phát hiện ra hài tử này không hề giống bên ngoài thoạt nhìn vô năng như vậy. So với các Hoàng tử khác bộc lộ tài năng, thì Đương kim Hoàng thượng làm việc lại càng thêm trầm ồn, ôn hòa. Hắn hết lòng tuân thủ trung dung chi đạo(*), cố gắng đem mọi việc đạt tới thế cân bằng. Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không để mâu thuẫn trở nên gay gắt. Lúc ấy triều đình xuất hiện một ít nội loạn, quân chủ tương lai cần một người có thể cân bằng thế lực khắp nơi, trấn an lòng dân. Cuối cùng, Tiên Đế quyết định đem ngôi vị Hoàng đế giao cho Đương kim Hoàng thượng. Chư vị Hoàng tử cưới nữ nhi của các đại thế gia lại làm Tiên Đế không thích. Đương kim Hoàng thượng lấy La Tiêu Nữ xuất thân nghèo hèn, lại để Tiên Đế chú ý. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Rất nhiều chuyện chính là như vậy.
(*) Trung dung chi đạo: Một chủ trương của Nho gia.
Dương Quỳnh nghe đến đó, cau mày hỏi: “Nương nương, theo như người nói, nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu nương nương chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.”
“A?” Khang phi ý bảo Dương Quỳnh nói tiếp.
“Dựa theo người nói, La gia chỉ là thế gia tam phẩm, không có tư cách trở thành chính phi của Hoàng tử.” Dương Quỳnh tuy rằng lười, nhưng cũng không hồ đồ. Nàng từng nghe Yên Xảo nói qua, chỉ có nữ nhi của nhất, nhị phẩm quan viên mới có tư cách trở thành chính phi của Hoàng tử. La gia chỉ là tam phẩm, chiếu theo tư sắc của Hoàng hậu, trở thành trắc phi cũng là miễn cưỡng.
Dường như Khang phi đối với vấn đề của Dương Quỳnh hết sức hài lòng. Nha đầu này càng ngày càng giống người trong Hoàng cung, “Thuở nhỏ Hoàng hậu chính là thư đồng (bạn học) của Hoàng thượng, Tiên Đế biết rõ cũng cho phép. Cho nên khi Hoàng thượng đưa ra yêu cầu chọn Hoàng hậu làm chính phi, Tiên Đế mới có thể đáp ứng.”
“Thư đồng?” Dương Quỳnh coi như biết thư đồng là gì, “Thế nhưng Hoàng hậu là nữ tử?” Chẳng lẽ triều đại này cởi mở như vậy? Nam nhân cùng nữ nhân cũng có thể cùng lớp?
“Lão sư của Hoàng thượng chính là học giả một đời uyên thâm của triều đình ta, Hứa Ngọc Sơn. Hắn tính tình cổ quái, thu nhận đồ đệ cực nghiêm ngặt. Thậm chí rất nhiều quan lại quyền quý muốn bái nhập sơn môn, nhưng đều không công mà lui. Hoàng thượng mẫn đạt hiếu học, được lão tiên sinh coi trọng, sau khi bái sư mới phát hiện hóa ra lão tiên sinh đã thu nhận một đệ tử nhập thất. Người nọ chính là Hoàng hậu.” Giọng nói Khang phi rất êm tai, không nhanh không chậm, làm cho người nghe rất thoải mái.
“Hứa tiên sinh cũng thu nhận nữ tử?” Dương Quỳnh vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Khang phi nói: “Hứa lão tiên sinh tự mình nói, hắn tìm kiếm đệ tử hai mươi năm, mới tìm được Hoàng hậu một người.”
“A.” Dương Quỳnh càng nghĩ càng sợ hãi, nói như vậy, Hoàng hậu này cũng quá trâu!
Khang phi tiếp tục nói: “Khi Hoàng hậu nhập học, luôn nữ giả nam trang. Lão tiễn sinh cũng chấp nhận làm như vậy. Về sau thu nhận Hoàng thượng, Hoàng thượng biết được thân phận thật của Hoàng hậu, báo lên Tiên Đế. Đế sư khó tìm, Tiên Đế cũng chấp thuận chuyện này.”
Cuối cùng Dương Quỳnh cũng hiểu, tại sao Hoàng hậu hồi cung lại gây ra trận chiến lớn như vậy. Cảm tình người ta là thanh mai trúc mã! Nữ tử không dùng sắc đạt tình người, chuyện này hạnh phúc cỡ nào.
Nhưng mà có điều nàng không biết, Đế sư cũng không chỉ có một người Hứa Ngọc Sơn, phụ thân của Khang phi, Thẩm Kính Tiên cũng là. Hứa Ngọc Sơn cùng Thẩm Kinh Tiên, hai người vốn là hảo hữu tri kỉ. Đệ tử thứ nhất Hứa Ngọc Sơn nhìn trúng không phải là Đương kim Hoàng hậu La Tiêu Nữ, mà là trưởng tử của Thẩm Kính Tiên, Thẩm Minh Hoa.
Nguyệt thăng Nhật lạc (Trăng lên mặt trời lặn), sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn là màu đen. Đám người Xuân Dương, Thiên Linh tiến đến hầu hạ Khang phi thay quần áo, để tham gia yến tiệc tẩy trần của Hoàng hậu.