Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 682: Cự long sơn mạch

"Giết"
" Giết hết bọn chúng đi, không chừa lại tên nào!"
Trong lúc song phương đang giằng co thì bên ngoài sơn cốc có một đại đội binh lính thân mặc khôi giáp màu đỏ đánh thẳng vào, mang địch nhân mặc giáp đen vây chặt lấy. Công kích hung mãnh, nhân số đạt hơn hai vạn người, tuyệt đại bộ phận đều có thực lực thần giai. Mặc dù đều là hạ vị thần nhưng thắng tại người đông thế mạnh, uy lực liên thủ công kích không phải chuyện đùa.
Cả chục vạn tên thần giai cường giả cùng nhau động thủ, kiếm khí sắc bén gần như có thể chém đứt cả đỉnh núi. Ma pháp công kích dày đặc như mưa nối liền không dứt, cùng với ma pháp thuẫn của địch nhân va chạm kịch liệt, phát ra từng đám hoa lửa rực rỡ.
Dưới sự tiêu hao thực lực trong thời gian dài, hắc giáp binh lính liên tục bị đánh lui, không ít binh lính bị chém chết, thậm chí tại chỗ hồn phi phách tán. Song, đối với họ mà nói, tai nạn vẫn còn xa mới chấm dứt.
Ngao…
Theo một trận rít gào rung trời, nơi chân trời đột nhiên bay tới một đám cự long. Phun ra từng ngụm long tức trí mạng, giáng xuống biển lửa ngập trời, giương nanh múa vuốt, mang địch nhân bắt được giữa không trung nhất nhất xé thành hai mảnh.
" Rút lui, mau!"
" Long kỵ binh, Long kỵ binh của Cự Long lĩnh tới rồi, rút mau!"
Dưới sự công kích như cuồng phong bạo vũ của đối phương, trận hình của hắc giáp binh lính đại loạn, nhanh chóng rút lui. Binh bại như núi lở, la hét bỏ chạy.
Long kỵ binh ?
Nhìn mấy con cự long đang bay quanh trên bầu trời sơn cốc, đuổi giết hắc giáp binh lính, Dương Lăng có điểm bất ngờ. Trước mắt, số lượng thần giai ma thú nhiều nhất của ma thú quân đoàn chính là hắc long, cộng thêm song túc phi long cùng giác long cũng được khoảng hơn ba trăm con. Không nghĩ tới, trong sơn cốc đột nhiên lại xuất hiện hơn năm trăm con thần giai cự long.
Chẳng lẽ, nơi phụ cận có một triệu hoán sư đỉnh cấp hoặc là thượng cổ triệu hoán sư ?
Dương Lăng nghi hoặc nhíu mày, phất tay gọi ra Thi Vu Vương, " La Đức Lý Cách Tư, ngươi dẫn vài người xuống núi tìm vài người còn sống sót mang lại đây. Nhớ kỹ, không nên làm kinh động đến đại quân của song phương. Đừng làm bại lộ hành tung của chúng ta!"

Dưới sơn cốc tụ tập rất nhiều thần giai cường giả, nhưng tuyệt đại bộ phận đều chỉ có thực lực hạ vị thần. Trăm ngàn tên cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của đám người Thi Vu Vương, càng không cần phải nói đến lưu lãng thần thú Kim Bằng. Bất quá, mặc dù như thế, Dương Lăng vẫn không dám đại ý khinh thường. Dưới tình huống không rõ ràng mà bại lộ hành tung, biến thành cừu gia của thế lực khổng lồ, tuyệt đối là muốn chết. Nói không chừng lại đi buôn lỗ vốn, lật thuyền trong cống rãnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Dát dát dát, đại nhân yên tâm, nếu không phải lo lắng đến việc bại lộ hành tung, bắt vài con mẫu long về cũng không có vấn đề!"
Thi Vu Vương tà ác trước sau như một, dát dát cười to, dẫn đám người Hắc Long Vương cùng Cự Viên Vương rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong biển rừng mênh mông. Dưới sự che chắn của rừng rậm, thuận lợi lẻn tới phụ cận chiến trường nơi sơn cốc. Nhanh chóng theo dõi hai gã hồng giáp binh lính chạy vào rừng rậm đuổi giết địch nhân.
" Ai Lý Khắc Tư Nặc huynh đệ. Nơi này cách sơn cốc quá xa, chúng ta nên quay lại đi!" Nhìn biển rừng mênh mông vô tận, tên binh lính nhỏ con cảnh giác dừng cước bộ. Khôi giáp trên người chằng chịt vết thương, ánh mắt như điện, trong cơ thể tản mát ra từng trận năng lượng ba động mãnh liệt, nhưng không có dấu hiệu ba động của tâm giáp. Nhìn bộ dáng, tựa hồ là một tên hạ vị thần cường giả có kinh nghiệm phong phú.
" Hắc hắc, có mấy trăm con cự long áp trận bên trong sơn cốc, còn có gì mà phải sợ ?" tên binh lính tên là Ai Lý Khắc Tư Nặc không cho là đúng cười cười. Theo vết máu trên mặt đất tiếp tục truy thẳng vào trong rừng. " Vì hoàn toàn giết sạch mấy tên gia hỏa ở Hắc Mộc lĩnh này, lĩnh chủ đại nhân đã hứa ban trọng thương. Một người có thể nhận được năm trăm mai mặc tinh, cơ hội tốt như vậy có nơi nào có ?
" Nhưng chỉ có hai chúng ta tiếp tục truy đuổi, thật sự là quá nguy hiểm!" Tên nhỏ con nhíu mày, thật sự không muốn tùy tiện đuổi theo.
" Hừ, Mễ Cơ, ngươi rất thông minh nhưng lá gan lại quá nhỏ, cho nên mới không cách nào tu luyện lên trung vị thần. Không có đủ mặc tinh, tự nhiên không có hoàn cảnh tốt để tu luyện, ngươi cho dù có tu luyện thêm cả vạn năm nữa vô pháp đột phá!"
Ai Lý Khắc Tư Nặc cũng không quay đầu lại, vừa nói vừa vọt nhanh về phái trước, xem bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, tên nhỏ con Mễ Cơ sau khi lắc đầu đành bất đắc dĩ nhanh chóng đuổi kịp. Hai người theo vết máu lưu lại của địch nhân một đường đi về phía trước, cách sơn cốc càng ngày càng xa, vẫn chưa phát giác ra ở sâu trong rừng rập đang có vài ánh mắt gắt gáo nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngày càng gần của bọn họ.
"Ai Lý Khắc Tư Nặc huynh đệ, không nên đuổi tiếp nữa, nhanh, mau dừng lại!" sau khi vượt qua một cái sơn ao, tên nhỏ con Mễ Cơ sinh tính cẩn thận trong lòng vừa động, theo bản năng dừng lại cước bộ, trong thâm tâm luôn có cảm giác tựa hồ có gì đó không đúng. Đáng tiếc, mặc dù rất cảnh giác, nhưng đã quá muộn!
Xuy
Nơi không trung đột nhiên xuất hiện một đạo sóng nước, tốc độ nhanh kinh người, nháy mắt đã đến trước mặt hai người. Cuốn qua chỗ nào, nơi đó lại cuồn cuộn nổi lên hàng loạt cái khe không gian, xuy xuy tác hưởng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào trong cơ thể hai người, tựa như đao nhọn trực tiếp công kích linh hồn bọn họ.
Tử vong văn ba, Thi Vu Vương đang nấp ở một gốc đại thụ quyết đoán ra tay!
" A, có mai phục, chạy, chạy mau!"

Tên nhỏ con hét thảm một tiếng, cố chịu đau nhức vung lên trường kiếm sắc bén trong tay. Nhưng không đợi hắn tìm được thân ảnh của Thi Vu Vương thì một cây thiết bổng thật lớn đã đánh đến đỉnh đầu hắn. Sau một tiếng đông vang lên, đầu bể máu chảy, theo sát đó bị hung hăng đá bay ra ngoài. Nơi lồng ngực đang đau đớn bị một bàn chân thô to dẫm lên, đau đến thấu xương, thiếu chút nữa ngay cả thần cách cũng bị bể nát. Cùng lúc đó, tên Ai Lý Khắc Tư Đặc cũng đã hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, bị một quyền của Hắc Long Vương đánh gãy mấy cây xương sườn. Đối mặt với mai phục của đám người Thi Vu Vương, hai gã binh lính chỉ có thực lực hạ vị thần không chịu nổi một kích.
" Hắc hắc, đúng là hai tên tiểu tử chẳng biết sống chết!" Thi Vu Vương lạnh lùng cười cười, mỗi tay một người, nhanh chóng mang hai tên binh lính hôn mê bất tỉnh nhanh chóng đi xa. Cự Viên Vương khát máu cường bạo cùng Hắc Long Vương ở phía sau gắt gao đuổi kịp, rất nhanh đã về đến chỗ đám người Dương Lăng .
" Đại nhân, thuận lợi bắt được hai tên tiểu tử này!" Thi Vu Vương dùng sức ném hai tên tù binh ra đất, làm nổi lên một đám tro bụi.
" La Đức Lý Cách Tư, ta chỉ muốn biết đây là địa phương nào, hoàn cảnh chung quanh ra sao. Cụ thể làm như thế nào, ngươi hẳn là rất rõ ràng!" Dương Lăng ngồi khoanh chân trên đất, nhàn nhạt liếc nhìn hai gã tù binh huyết nhục mơ hồ.
Sau khi tiến giai lên cao cấp hồn vu, linh hồn năng lượng của thần giai cường giả bình thường đối với hắn đã không còn đáng giá. Nếu không có gì đặc thù, cũng không cần phải hao phí vu lực cùng tinh thần lực để luyện hóa trí nhớ cùng linh hồn của bọn họ.
" Dát dát dát, được, thuộc hạ hiểu rõ!" Thi Vu Vương dát dát cười to, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Ngâm nga một lát rồi phất tay phát ra một đám hắc khí, dùng vong linh ma pháp cướp lấy trí nhớ của hai gã tù binh, cắn nuốt lấy linh hồn bọn họ. Sau khi thân thể hơi chấn động, hắc quang bên ngoài cơ thể đại thịnh, tựa hồ như ăn được thuốc đại bổ khiến tinh thần rung lên!
Vong linh phệ hồn!
Trên một trình độ nào đó, vong linh ma pháp của Thi Vu Vương cùng luyện hồn thuật của Dương Lăng tuy biện pháp khác nhau nhưng có cùng công hiệu. Nhưng thoạt nhìn lại càng thêm kinh khủng. Hai gã tù binh không rên được một tiếng đã bị hắc khí ăn mòn thành một bãi nước vàng, đừng nói là khớp xương, ngay cả một sợi lông cũng không lưu lại, nháy mắt đã bị hủy thi diệt tích.
Sau khi cướp lấy trí nhớ của hai gã tù binh, Thi Vu Vương nhanh chóng sắp xếp lại tìm ra tin tức hữu dụng, chậm rãi lên tiếng.
Nguyên lai, vị trí mọi người đang đứng tên là Cự long sơn mạch, núi non trập trùng trải dài hơn mười vạn dặm, có thể chia làm vô số phân chi. Giữa các phân chi là các bồn địa, thậm chí còn có một tòa bình nguyên rộng lớn, có cả ức dân cư sinh sống.
Theo truyền thuyết, thật lâu thật lâu trước kia, Cự long sơn mạch là lãnh địa của Long Thần, có rất nhiều viễn cổ cự long sinh sống, mặc dù tư nguyên phong phú, nhưng không có kẻ nào dám xông vào bầu trời của Cự Long sơn mạch này. Nhưng sau này chẳng biết vì sao, Cự long sơn mạch trong một đêm đã hoàn toàn suy sụp, tất cả cao giai viễn cổ cự long có thực lực cường đại đều biến mất không tung tích, chỉ còn lại trung và đê giai cự long bị các thế lực liên hợp tiêu diệt. Đừng nói là một tòa tinh quáng, ngay cả cự long tòa thành cũng rơi vào tay của địch nhân ngày trước, bảo vật bên trong toàn thành đều bị lấy sạch không còn một mảnh.
Sau khi trải qua vô số năm giành giật tranh đoạt, tuyệt đại bộ phận tư nguyên của Cự long sơn mạch đều bị đào sạch, các thế lực lớn năm đó theo nhau rời đi, những người dân bình thường di cư vào, tại trùng điệp núi non này sinh sống đời này sang đời khác. So với những địa phương khác của hỗn loạn vị diện, Cự long sơn mạch không còn tư nguyên gì đáng giá, các thế lực lớn căn bản là không thèm liếc mắt nhưng đối với người bình thường mà nói thì vẫn có sức hút rất lớn.
Sau khi các thế lực lớn rời đi không lâu, Cự long sơn mạch trong yên lặng xuất hiện một đám lãnh địa, thậm chí có cả tiểu thần hệ hữu danh vô thực, vì tranh đoạt thổ địa cùng tín đồ và các loại tư nguyên liền ra tay tàn nhẫn với nhau. Cho dù là mấy cái đại lãnh địa có thực lực cực mạnh hoặc là tiểu thần hệ, cũng thủy chung không có thực lực để thống nhất cả tòa Cự long sơn mạch, thậm chí thỉnh thoảng còn bị người ta khiêu chiến. Trăm ngàn năm qua, Cự long sơn mạch càng lúc càng loạn, phảng phất như là một nơi đã rơi vào quên lãng, không bị ngoại giới chú ý.
Lãnh địa mà hai tên tù binh ở tên là Cự Long lĩnh, thuộc loại thế lực bậc trung ở Cự long sơn mạch, thành phủ chủ vừa vặn chính là cự long tòa thành do viễn cổ cự long năm đó lưu lại.
Theo truyền thuyết, Cự Long lĩnh chủ năm đó chỉ là một tên lưu lãng giả cùng khốn, thừa dịp các thế lực lớn đang yếu đi mà xông vào, tự lập ra một bang huynh đệ chiếm lấy cự long tòa thành tốt nhất. Cũng không biết có phải được tổ tiên phù hộ hay không mà trong lúc vô ý thu được năng lực triệu hoán cự long, nuôi dưỡng nên một bầy cự long lớn. Thực lực mặc dù không phải rất mạnh, nhưng dựa vào bầy cự long, cự long tòa thành chắc chắn cùng tác phong cẩn thận, trăm ngàn năm qua đứng vững không ngã, trở thành một cổ thế lực lâu đời nhất trong lịch sử .
Ma Thú Lĩnh Chủ.