Xuy…
Hắc khí nơi không gian liệt phùng quay cuồng, tràn ra từng cổ hàn khí kinh khủng, tản mát ra vô tận năng lượng cuồng bạo . Giống như là một cơn lốc xoáy, điên cuồng phá hủy từng đạo cấm chế mà Dương Lăng bày ra, trong chớp mắt, tầng tầng cấm chế trên nghiễm tràng chỉ còn vài cái. Năng lượng cuồng bạo với thế không thể chống đở từ trên cao thẩm thấu ra ngoài, đám mây hình nấm bao phủ Duy Sâm tòa thành nhanh chóng khuếch tan ra cả Duy Sâm trấn, như tia chớp lan tràn ra phía ngoài.
Bầu trời đầy ánh nắng, trong nháy mắt đã một mảng đen nhánh bao phủ, đưa tay lên không thấy năm ngón, mấy tòa kiến trúc do hoa thạch cứng rắn kiến tạo nên trong nháy mắt đã bị phá hủy. Các cây đại thu che trời vươn cao trong mây trong nháy mắt đã bị nhổ tận gốc, vài đầu cửu giai lôi điểu đang tuần tra trên bầu trời, còn chưa kịp giãy dụa đã bị năng lượng cuồng bạo xé thành bụi phấn…..
Cơn lốc ly tử trong không gian loạn lưu khiến vị diện lưu lãng giả bình thường nghe thấy cũng biến sắc đã biểu hiện cho thấy lực phá hủy không gì có thể so sánh.
" Mẫu thân, nhanh, chạy mau, bỏ lại hết mấy thứ này đi, nhanh!"
" Mã Tu Tư huynh đệ, cứu ta, cứu lấy hài tử của ta!"
Dưới uy lực kinh khủng của Tự nhiên, sự phản kháng của người thường tựa như cánh hoa rơi trong cơn sóng gió động trời, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt. Sau khi hoàn hồn từ sự biến đổi to lớn kinh thiên, mọi người hoảng hốt chạy ra khỏi trung tâm của cơn lốc. Đám thương nhân dẫn dắt người thân, ngồi trên xe ngựa khẩn cấp rời khỏi Duy Sấm trấn, các dong binh cùng mạo hiểm giả thì cưỡi chiến mã, thúc ngựa chạy nhanh, hận không thể chạy càng xa càng tốt. Các quý tộc đang hoảng sợ thì lấy hết sức chạy vào truyền tống trận, tranh nhau đi trước thuấn di rời đi. Các bình dân không tiền không quyền, vội vàng từ trên đường hoảng loạn bỏ chạy…. Tiếng thét chói tai, tiếng khóc mang theo thanh âm hoảng sợ, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng khi bị vách tường đổ xuống chặn lại cùng tiếng kêu cứu…. trộn lẫn với nhau lại cùng một chỗ thành những thanh âm kinh khủng tuyệt vọng đến cùng cực.
" Đại nhân, không thể chống lại được, cơn lốc ly tử này quá lợi hại, chạy, chạy nhanh nào!" Sau khi hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không ngăn lại được không gian liệt phùng càng lúc càng lớn, nhìn hàn khí đang quay cuồng, nghe một chút tiếng ô ô chói tai, Kim bằng đành bó tay.
Năm đó, bởi vì vô tình xông vào cơn lốc ly tử không gian, thân thể hắn mới bị thương nặng. Mặc dù xé mở không gian đưa được đám người pháp lão vương đời thứ nhất đến Thần Ma mộ tràng tránh được một kiếp, nhưng trong lúc trọng thương lại bị lão giả thần bí sấn hư mà vào, trên bờ vực sống chết đành phải tự phong ấn mình lại.
Cơn lốc ly tử không gian ?
Nhìn không gian liệt phùng phát ra tiếng dát chi tùy thời có thể hỏng mất, lại nhìn đám mây hình nấm xúc mục kinh tâm trên bầu trời, Dương Lăng chợt hiểu ra. Lập tức buồn bực lắc đầu. Không nghĩ tới, thật vất vả nhờ kim bằng ổn định lại không gian liệt phùng vừa xé mở lại gặp phải một cơn lốc ly tử bộc phát!
" La Đức Lý Cách Tư, truyền lệnh xuống. Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp nơi ma thú nghiễm tràng, nhanh!" cảm giác một cỗ năng lượng càng ngày càng kinh khủng nơi cơn lốc ly tử, Dương Lăng khẽ cắn môi, trầm giọng hạ lệnh.
Cơn lốc ly tử thật sự quá lợi hại, ngay cả Kim bằng cũng không thể làm gì thì hắn lại càng không có biện pháp để giải quyết. Nếu đã tiến giai lên cao cấp hồn vu hoặc là vu thần, nói không chừng còn có thể mạnh mẽ phong bế lại không gian liệt phùng. Nhưng với thực lực của trung cấp hồn vu như bây giờ, thật sự là có tình vô lực, dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khắc hơn là chuẩn bị mang tất cả mọi người chuyển vào vu tháp không gian tị nạn.
Núi xanh vẫn còn, không sợ thiếu củi đun!
Chỉ cần mọi người không có việc gì, những gì mất đi đều có thể lấy lại được, cùng lắm sau khi cơn lốc qua đi phá hư tất cả, thì sẽ bắt đầu trở lại!
" Đại nhân bảo trọng!"
Thi Vu Vương lĩnh mệnh rời đi. Cùng đám người huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á chia nhau hành động, thông chi cho mọi người tập hợp lại nơi ma thú nghiễm tràng. Trước sự biến đổi kinh người, người thường kinh hoảng thất thố hoảng loạn chạy trốn, nhưng các binh lính tinh duệ dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh tuy khẩn trương nhưng không loạn. Sau khi nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng hành động. Rất nhanh cỗ máy chiến tranh của ma thú lĩnh bắt đầu xoay chuyển, càng ngày càng có nhiều người tập hợp lại nơi ma thú nghiễm tràng rộng rãi.
Để trì hoãn thời gian, Dương Lăng không có dừng lại, tiếp tục bố trí các cấm chế để phong bế lại không gian liệt phùng. Ngay cả khi không làm nên chuyện gì, thì có thể trì hoãn trong một lát cũng tốt rồi.Trì hoãn thêm một khắc thì có thể cứu thêm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn nhân mạng!
Dát chi…..
Không gian liệt phùng phát ra tiếng dát chi, hắc khí quay cuồng. Nháy mắt công phu đã mở rộng ra gần 1500 thước, tùy thời có thể hủy hoại trên diện tích lớn. Một cơn gió lạnh tàn phá qua đi, nhìn xem trường bào trên người đã bị cắt nát, Dương Lăng hiểu được mọi sự đã rồi. Song, ngay khi hắn chuẩn bị thuấn di qua ma thú nghiễm tràng thì trong nháy mắt, nơi chân trời đột nhiên xuất hiện một phiến hồng quang. Hưu một tiếng như hỏa tiễn càng lúc càng gần, tốc độ cực nhanh!
Lôi Mông đại nhân?
Nhìn Lôi Mông cả người bao phủ hỏa quang, Dương Lăng trước mắt sáng ngời. Rút lui vào vu tháp không gian tị nạn chỉ là việc bất đắc dĩ, chỉ cần còn có một tia cơ hội, hắn cũng quyết không muốn bỏ đi Duy Sâm trấn đã trải qua bao nhiêu khổ cực mới xây dựng nên. Chỉ cần có một tia hy vọng hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Hô…
Lôi Mông được bao bọc trong một đoàn ngọn lửa nhanh chóng chạy tới, sau khi liếc mắt nhìn qua tình huống, thân thể đột nhiên chia làm hai, phân ra một cái phân thân toàn thân màu đỏ như lửa. Bổn tôn nhỏ giọng ngâm nga, tựa hồ chuẩn bị cho đại hình pháp thuật gì đó, phân thân lại hưu một tiếng phóng tới không gian liệt phùng, theo gió bay lên, nhanh chóng bành trướng lên hơn một ngàn thước, trực tiếp ngăn chặn lại không gian liệt phùng.
Cả người bao phủ bởi ngọn lửa, đôi mắt màu vàng lợt, không giận mà uy, uy áp khôn cùng so với Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ còn muốn cao hơn….
Phân thân của Lôi Mông tựa như chủ thần xuất hiện trước mặt mọi người, gắt gao ngăn chặn lại cơn lốc ly tử hỗn loạn. Nháy mắt, áp lực lên Dương Lăng đã giảm đi nhiều, thấy được hy vọng hoàn toàn ổn định lại không gian liệt phùng. Hai tay không ngừng biến hóa, xuất ra từng đạo vu quyết, bày ra tầng tầng cấm chế!
Dùng thân thể mạnh mẽ ngăn chặn cơn lốc ly tử ?
Mọi người khiếp sợ với thực lực của Lôi Mông, Kim bằng cũng không ngoại lệ. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Mông, hắn chỉ biết đối phương không đơn giản, thực lực thâm sâu khó lường, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại cường hãn đến mức như thế.
Chỉ một cái phân thân đã có thể mạnh mẽ ngăn chặn lại được cơn lốc ly tử kinh khủng, thực lực của bổn tôn càng không thể tưởng tượng!
Nhìn vẻ ngoài không có gì nổi bật của bổn tôn Lôi Mông, Kim bằng sâu thẳm từ đáy lòng nổi lên sự kính trọng. Cho dù là vị diện thủ hộ hoặc là vị diện lưu lãng giả, thực lực cũng có thế khác xa nhau trong một ngày. Lôi Mông cho hắn cảm giác giống như là lúc bé được gặp đại trưởng lão của gia tộc vài lần, cũng vẻ ngoài không nổi bật, đồng dạng thâm sâu khó lường!
Xuy…
Bên ngoài không gian liệt phùng truyền đến từng trận thanh âm chói tai, cơn lốc ly tử hỗn loạn quay cuồng cao thấp. Đáng tiếc, dưới sự ngăn chặn của Lôi Mông hỏa cự nhân phân thân, cố gắng cả nửa ngày cũng không thể thẩm thấu. Nhìn bên ngoài, phân thân của Lôi Mông tựa như chỉ dùng thân thể gắt gao ngăn chặn không gian liệt phùng. Nhưng nếu có thần thức hơn người, có thể phát hiện trên người hắn có bao phủ một cổ năng lượng vô hình, ngăn chặn từng cái khe hở của không gian liệt phùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cơn lốc ly tử tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau thời gian nửa nén hương đã từ từ tan biến, âm thanh xuy xuy chói tai cũng càng lúc càng nhỏ.
" Di, đây là…" bổn tôn Lôi Mông ngoài ý muốn kêu lên một tiếng, trầm ngâm liếc nhìn Dương Lăng đang ngồi khoanh chân trên đại vu thai.
Vốn, hắn còn chuẩn bị bày ra một tòa thượng cổ ma pháp trận để phong ấn không gian liệt phùng nhưng sau khi cảm giác một chút ba động từ cấm chế do Dương Lăng bày ra, cảm giác một chút chấn động càng ngày càng nhỏ của không gian liệt phùng đang co rút lại thành hình, theo tiềm thức dừng tay lại.
1500 thước, 1200 thước, 800 thước…..
Không gian liệt phùng dưới tác dụng của các đạo cấm chế thu nhỏ lại đến lúc còn khoảng năm trăm thước thì không còn chấn động cũng như co rút tiếp nữa, sau khi hoàn toàn ngăn chặn lại cơn lốc ly tử bên ngoài, Dương Lăng thở ra một hơi, gạt đi mồ hôi trên trán. Chỉ cần có thể ổn định lại không gian liệt phùng, việc kế tiếp sẽ dễ dàng hơn!
" Lôi Mông đại nhân, cám ơn nhiều!" Dương Lăng phi thân xuống từ đại vu thai, hướng Lôi Mông cung kính hành lễ. Ai cũng không nghĩ tới lại gặp phải cơn lốc ly tử kinh khủng như vậy. Nếu không phải hỏa thần Lôi Mông kịp thời chạy tới ngăn chặn lại không gian liệt phùng, hậu quả không thể tưởng nổi.
" Tốt, rất tốt, trận pháp do người bày ra so với thượng cổ ma pháp trận bình thường còn lợi hại hơn, bất quá, kế tiếp cần tiến một bước tăng mạnh. Chỉ mới vừa gặp phải rìa của cơn lốc ly tử thôi, nếu gặp phải mắt bão cuồng bạo, vậy rất phiền toái!" Nhìn không gian liệt phùng co rút lại thành hình, Lôi Mông hài lòng gật đầu, hô một tiếng mang phân thân thật lớn nhập vào cơ thể, tiếp theo nói: " Dương Lăng, cám ơn thì thật ra không cần. Bất quá, không gian liệt phùng này người nhất định phải chú ý, nếu có vấn đề gì, đến lúc đó đừng trách ta đến tìm ngươi rầy rà!"
" Gặp phải cơn lốc ly tử một lần là đã quá xui xẻo rồi, không có khả năng mỗi ngày đều gặp phải cơn lốc ly tử, như vậy còn để cho người ta sống sao?" Dương Lăng cười cười, tiếp theo nói: " Đương nhiên, tiếp theo ta nhất định phải nghĩ biện pháp để tiến một bước gia cố, đại nhân yên tâm đi, tuyệt sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa đâu!"
" Tốt, vậy là tốt. Nếu có vấn đề gì, có thể tùy thời đến hỏa thần sơn tìm ta!" Lôi Mông vừa nói vừa thu hồi lợi kiếm lại, trầm ngâm một lát tiếp theo nói: " Dương Lăng , chủ thần bình thường ngoại trừ chủ vị diện hoặc là vật chất vị diện tồn thân ra, rất khó phủ xuống các vật chất vị diện có không gian không ổn định. Nhưng đối với vị diện lưu lãng giả cường đại, vị diện thủ thộ cùng cao cấp chủ thần, thì không có gì là không có khả năng, chỉ là chuyện nhỏ,nhất định phải nhớ lấy điều đó".
Nhìn xem trên nghiễm tràng chất đống lên như núi các loại tài liệu như ưu chất thủy tinh cùng vẫn thạch, nhìn Dương Lăng sử dụng cấm chế để củng cố lại không gian liệt phùng, lại nhớ đến số lượng cực kỳ khổng lồ, cần một tòa đại hình không gian để ma thú quân đoàn ẩn thân, Lôi Mông nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của Dương Lăng . Sau khi dặn dò vài câu liền rời đi, nháy mắt đã hóa thành một phiến hồng quang biến mất nơi chân trời.
Ma Thú Lĩnh Chủ.