Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 557: Ma Thú đế quốc

Nhìn Giáo hoàng biến thành một con quái vật, mọi người vô cùng sợ hãi. Không ai có thể nghĩ được rằng, Giáo hoàng từng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại biến thành quái vật như thế này.
"Dương Lăng, người, ngươi rối cuộc làm gì Giáo hoàng?"
Tinh Linh Đại Tế Tự vẻ mặt tái nhợt, nói ra nghi vấn trong lòng mọi người. Nàng vốn còn lo lắng Dương Lăng tuổi trẻ bồng bột, không khống chế được bản thân mà giết chết Giáo hoàng, lo lắng hắn không cẩn thận đưa đến Thiên Sứ quân đoàn chủ lực của Vân Trung thành. Không ngờ rằng, Dương Lăng lại trực tiếp đem Giáo hoàng biến thành một con quái vật, một con mà người khác chỉ liếc mắt thấy đã rợn cả tóc gáy. Quá âm hiểm, quá độc ác, chiêu này khiến cho Giáo hoàng sống không bằng chết.
Trong ánh mắt mọi người hướng về phía Dương Lăng đều mang theo một tia sợ hãi. Mặc dù biết hắn có hàng ngàn hàng vạn Ma thú, nhưng không thể nào nghĩ hắn lại có bản lãnh thế này.Nếu nhìn ai không vừa mắt, vậy chẳng phải là có thể trực tiếp đem hắn biến thành quái vật sao?
Năng lực này thật sự quá kinh khủng.
Đừng nói là Tinh Linh Đại Tế Tự, mà ngay cả đám người Kiếm Thần, Hoàng kim sư tử cũng biến sắc, dù có đắc tội với Hỏa Thần Lôi Mông cũng không dám trêu chọc tên Triệu hồi sư Dương Lăng này. Ai cũng không muốn vừa tỉnh lại, mình lại biến thành một con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
"Chẳng lẽ, thân phận chính thức của Dương Lăng là một Đại Ác ma đến từ Dị Vị diện, một tên Đại Ác ma tà ác?" Đám người Kiếm Thần và Tinh Linh Đại Tế Tự liếc mắt nhìn nhau, hoài nghi thân phận chính thức của Dương Lăng.
Truyền thuyết, ở trong Hỗn loạn Vị Diện khổng lồ, có một ít lời nguyền rủa của Đại Ác ma có thể biến kẻ thù thành một đám quái vật sống không bằng chết. Nếu Dương Lăng thật sự là một Đại Ác ma đến từ Dị Vị diện, vậy thì phiền toái to. Mối nguy hiểm cho Thái Luân đại lục sợ rằng còn kinh khủng hơn cả Hải Yêu Vương và Giáo hoàng cộng lại.
"Cái này" Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Dương Lăng lắc đầu cười khổ "Ta vốn chỉ chuẩn bị nhốt Giáo hoàng lại mà thôi. Không ngờ rằng hắn hoảng sợ chạy loạn xung quanh, không cẩn thận rơi vào một tòa Thú linh tế đàn, ở cùng một chỗ với đám Con nhện và Mãng xà nên biến thành bộ dạng chẳng giống ai thế này đây"
Thú linh tế đàn?
Mọi người hiểu ra, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Lôi Mông Đại nhân, ngươi xem, có nên một kiếm giết chết quái vật này không" Nhìn Giáo hoàng biến thành yêu quái thế này, Dương Lăng lắc lắc đầu.
"Ha ha ha, báo ứng, báo ứng, tại sao phải giết hắn chứ?" Nhìn Giáo hoàng đang bị một đàn nhện cuốn lấy không nhúc nhích được, Hắc Ám Đại thống lĩnh Ba Bác Tát cười lên ha hả: "Lão già hèn hạ này, nên để cho hắn sống không bằng chết"
"Đúng, chẳng may giết chết hắn, đưa đến Thiên Sứ quân đoàn chủ lực từ Vân Trung thành, vậy phải làm sao?" Hoàng kim sư tử Ba Khắc cũng lắc đầu, Kiếm Thần và Tinh Linh Đại Tế Tự cũng đồng ý. Trong lòng bọn họ, Giáo hoàng nên giết từ lâu rồi, biến thành một quái vật cũng là do tự hắn tìm lấy mà thôi. Hoàn toàn không thể trách ai khác được, không cần phải vì tên điên này mà rước lấy phiền toái.
Còn không thể giết, nhìn đám người Hắc Ám Đại thống lĩnh và Hoàng kim sư tử có cùng ý kiến, lại nhìn Giáo hoàng đang không cam lòng mà rít lên. Dương Lăng lắc đầu, không ngờ rằng, cái vốn khiến cho Giáo hoàng còn kiêu ngạo, lúc này lại biến thành nguyên do khiến hắn phải sống trong bộ dạng này. Báo ứng, quả nhiên có tội thì sẽ gặp phải báo ứng.

"A, ma quỷ, ta, ta phải giết ngươi" Hai mắt Giáo hoàng đỏ rực lên, oán độc trừng mắt nhìn Dương Lăng ở cách đó không xa, muốn xông lên cắn xé hắn thành mảnh nhỏ.
Phát hiện mình biến thành một quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn hoàn toàn điên rồi.
Giấc mộng làm chủ cả Vị Diện đã tan biến, tiếp theo, biến thành một quái vật không giống ai, hắn hoàn toàn sụp đổ. Trong lòng Giáo hoàng nguyền rủa Dương Lăng hàng ngàn hàng vạn lần. Đáng tiếc, mặc dù ra sức giãy dụa, nhưng là một vật phẩm thất bại của Thú linh tế đàn, hắn mặc dù nhìn rất to lớn, nhưng lực lượng lại không bằng một Con nhện bình thường. Bị đàn nhện điên cuồng cuốn chặt lấy, không thể nào nhúc nhích được. Cái cảm giác lực bất tòng tâm khiến cho hắn hoàn toàn điên lên.
"Hắc hắc, còn to mồm" Hắc Ám Đại thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, cướp lấy một cây giáo trong tay tên binh lính bên canh, ném xuyên qua ngực Giáo hoàng.
Chi…
Giáo hoàng kêu lên thảm thiết, khiến cho đông đảo Con nhện hoảng sợ kêu lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, rồi cuốn lấy Giáo hoàng rời khỏi hiện trường, chạy về phía khu rừng rậm ở ngoài thành. Khiến kẻ khác ngạc nhiên là, đàn nhện này cho dù gặp phải nguy hiểm chưa từng có cũng không bỏ Giáo hoàng lại, như là kiếm được một bảo bối vô cùng quý giá vậy.
"Muốn chạy?" Hắc Ám Đại thống lĩnh cười lạnh, chuẩn bị dẫn theo bọn lính vây đàn nhện đang chạy trốn lại. Song ngay khi hắn chuẩn bị chạy ra thì một bàn tay đã đè lên vai hắn.
"Ba Bác Tát, để hắn đi đi" Nhìn đàn nhện cuốn theo Giáo hoàng đang nhanh chóng rời đi, Lôi Mông khẽ thở dài.
"Lôi Mông Đại nhân, nếu Giáo hoàng bị đàn nhện cắn chết, vậy không phải sẽ khiến cho Quang Minh Chủ Thần cảm ứng được, đưa đến phiền toái lớn hơn nữa sao?" Hoàng kim sư tử Ba Khắc nghi hoặc nhìn Lôi Mông, lo lắng việc Giáo hoàng rời đi như vậy.
"Yên tâm đi, Giáo hoàng không thể nào bị đàn nhện cắn chết, thậm chí bị đàn nhện khống chế, khiến cho hắn muốn tự sát cũng không thể làm được" Lôi Mông lắc đầu cười khổ rồi nói tiếp: "Có lẽ, qua vài năm nữa, trên Thái Luân đại lục sẽ xuất hiện một loài nhện mới"
Có thêm một loài nhện mới?
Nghĩ đến dưới bụng Giáo hoàng sau khi bị biến thành quái vật có thêm hai hàng vú dài, mọi người hiểu ra, cả người run lên. Không thể nào tưởng tượng được tình cảnh sau này của Giáo hoàng. Nhất là Tinh Linh Đại Tế Tự không đành lòng lắc đầu, thiếu chút nữa phóng ra một đạo Ma pháp giải thoát cho Giáo hoàng. Nhưng nghĩ đến hậu quả khi giết hắn, lại không thể không bỏ qua ý nghĩ này.
"A"
Có lẽ vì nghĩ đến tình cảnh bi thảm sau này, Giáo hoàng kêu lên thảm thiết, cố gắng giãy dụa. Đáng tiếc, bị đàn nhện đông đảo cuốn chặt lấy không làm được gì, cách Thánh thành càng lúc càng xa, không lâu sau đã hoàn toàn biến mất trong khu rừng rậm rộng lớn.
Báo ứng, đây là báo ứng.

Nhìn về phía Giáo hoàng biến mất, Dương Lăng im lặng không nói gì. Nếu nói Hải Yêu Vương không cam lòng tranh đấu với số mệnh, không từ thủ đoạn để bảo vệ Tộc nhân thì Giáo hoàng lại là một tên bệnh hoạn điên cuồng, muốn làm một tên độc tài thống trị cả Đại lục, không hề để ý đến hậu quả. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xuất phát của hai người khác nhau, kết quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Hải Yêu Vương mặc dù thất bại, nhưng trước khi chết hắn vẫn thỏa mãn một tâm nguyện, là được ôm lấy người vợ thân yêu. Nhưng Giáo hoàng thì khác, thuộc hạ chết trận, hoặc là giơ tay đầu hàng, cho dù trở thành một quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, thì cũng không có ai rơi lệ vì hắn. Giữa người và người, chỉ khác nhau một chút mà thôi nhưng chỉ một chút đó khiến cho cuộc sống của họ hoàn toàn khác nhau.
"Các vị, tiếp theo, các ngươi phái người phá hủy hoàn toàn Giáo Đình, về phần lãnh thổ và tài nguyên thuộc về Giáo Đình" Nhìn đám người Hoàng kim sư tử và Dương Lăng ở bên cạnh, Lôi Mông trầm ngâm một lát rồi nói: "Bất kể là giết chết Hải Yêu Vương, hay là phá hủy Giáo Đình, Ma thú lĩnh đều lập chiến công lớn nhất.Bắt đầu từ hôm nay, Thánh thành và Thần thánh đồng minh thuộc về Ma thú lĩnh, Bạo Phong Vũ hải vực do Ma thú lĩnh tiếp quản. Lãnh thổ và tài nguyên còn lại, Hắc ám hiệp hội và các Đại gia tộc sẽ phân chia, mọi người có ý kiến gì không?"
"Hắc ám hiệp hội chúng ta không có ý kiến gì, Dương Lăng huynh đệ, chúc mừng" Hắc Ám Đại trưởng lão cười cười, chúc mừng Dương Lăng.
Trong Thánh thành có tài phú mà Giáo hoàng tích lũy hàng ngàn vạn năm, chỉ chiến lợi phẩm này thôi đã là một con số trên trời. Thêm vào đó là Thần thánh đồng minh với diện tích rộng lớn, dân cư đông đảo, Ma thú lĩnh lập tức trở thành Thế lực lớn đếm trên đầu ngón tay của Thái Luân đại lục.
"Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc chúng ta cũng không có ý kiến gì"
"Tộc Tinh Linh chúng ta cũng không có ý kiến gì, Dương Lăng chúc mừng"
Các Thế lực lớn không có ý kiến gì đối với phân phối của Hỏa Thần Lôi Mông. Đều chúc mừng Dương Lăng, trong nguy cơ lần này, công lao mà Dương Lăng lập lên rất rõ ràng. Thực lực bản thân cũng đủ để bằng với các Thần giai cường giả, thậm chí còn hơn một bậc. Một mình nhấn chìm Ác Ma đảo, một mình đối đầu với Hải Yêu Vương có thực lực Thượng vị thần, đây là chứng minh cho thực lực của hắn. Mặc dù thoạt nhìn Dương Lăng chỉ có thực lực Hạ vị thần, nhưng bất kể là Hắc Ám tam đại cự đầu hay là Hoàng kim sư tử, đều hiển được, nếu thật sự đánh nhau, mình không chắc đã là đối thủ của Dương Lăng.
Cường giả vi tôn.
Giữa các quốc gia, thịnh hành quy tắc mạnh được yếu thua, trong Thần giai cường giả, cũng là như thế. Có đủ thực lực, tự nhiên có thể thu được lợi ích và địa vị tương xứng. Thực lực của Dương Lăng đã được mọi người ghi nhận, hơn nữa Lôi Mông Đại nhân còn đỡ cho, tự nhiên sẽ không có ai phản đối.
"Dương Lăng huynh đệ, diện tích của Thần thánh đồng minh còn lớn gấp Hoàng Kim bờ biển trăm lần, có vô số tài nguyên và dân cư. Sau khi thực lực tăng lên, ngươi cũng nên nghĩ đến việc thăng cấp lãnh địa lên thành Đế quốc. Thành lập Ma Thú đế quốc đầu tiên của Thái Luân đại lục chúng ta" Hắc Ám Đại thống lĩnh Ba Bác Tát cười cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Dương Lăng.
Ma Thú đế quốc?
Dương Lăng trong lòng vừa động, Linh hồn Vu thuật tu luyện về sau này thì Linh hồn Năng lượng càng lúc càng quantrongj. Mình phải Linh hồn cường đại, mới có thể nắm giữ Vu thuật càng cao siêu hơn, mới có thể tu luyện Linh hồn Pháp tắc cường đại, tiến một bước nắm giữ Lực lượng nguồn gốc trong trời đất. Con đường ngắn nhất để tăng cường Linh hồn Năng lượng, chính là truyền bá Tín ngưỡng Đại Vu trên quy mô lớn, hấp thu được rất nhiều Nguyện lực của tín đố.
Có bao nhiêu nỗ lực, sẽ có từng đó hồi báo.
Nhìn lãnh thổ rộng lớn xung quanh Thánh thành, nhìn vô số Ma thú, Dương Lăng cảm khái không thôi. Từ lúc tay không khởi nghiệp, công phá Duy Sâm tòa thành đến lúc thành lập Ma thú lĩnh lóe lên trong óc. Sờ sờ Chiến Hồn Đao trên lưng, hắn vô cùng tin tưởng và chờ mong vào tương lai.
Ma Thú Lĩnh Chủ.