Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 554: Lưu lại thần khí cùng tinh tệ

Một kiếm chém chết mười hai tên thiên sứ mười hai cánh!
Chứng kiến một kiếm kinh thiên của Lôi Mông, mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhất là Giáo hoàng đang huênh hoang tự đắc. Miệng há hốc, cả nửa ngày cũng không có một phản ứng. Mặc dù đã biết là thực lực của Lôi Mông thâm sâu khó lường, nhưng ai cũng không nghĩ tới lại kinh khủng như vậy. Đường đường là thiên sứ chiến trận do mười hai tên thiên sứ mười hai cánh tạo thành, chịu một kích đã chết. Thiên sứ chiến trận có thể quét sạch mọi cản trở còn chưa kịp phát huy uy lực đã tan thành mây khói.
Chủ thần che dấu khí tức, vị diện thủ hộ giả, hay là …?
Mọi người rung động không thôi, âm thầm đoán thân phận chính thức của Lôi Mông. Căn cứ theo tiếng kêu thảm thiết của tên thiên sứ 12 cánh Bác Y Kim Tư trước khi chết, tựa hồ hỏa hồng trường kiếm trong tay Lôi Mông chính là tiêu thức cho thân phận của hắn. Đáng tiếc, chưa có ai nghe qua về cái gì hỏa văn kiếm. Càng không có nghe nói qua cái gì huyết sắc văn chương. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết được thân phận chính thức của Lôi Mông. Bất quá, mọi người có chút dám chắc, thực lực của Lôi Mông không chỉ là thượng vị thần đỉnh phong, chỉ là tới nay vẫn ẩn dấu không ai phát hiện mà thôi. Xuất kiếm trong nháy mắt, vô luận là linh hồn công kích đáng sợ hay là hơi thở bạo ngược, tất cả đều khiến kẻ khác hồn phi phách tán. Ngay cả thiên sứ 12 cánh với thực lực thượng vị thần trong nháy mắt cũng thạch hóa, không cách nào nhúc nhích. Có thể thấy linh hồn công kích của Lôi Mông đáng sợ cỡ nào.
" Linh hồn công kích, hơn nữa tốc độ như tia chớp cùng vô số hỏa diễm gây thương tổn, đây là huyền bí để phá giải thiên sứ chiến trận ? " Hồi tưởng lại một kiếm khiến trời đất cũng biến sắc, mây gió cũng kinh hồn của Lôi Mông, Dương Lăng rung động không thôi. Cho dù mặc vào băng phong khôi giáp hoàn hảo cùng gia trì đại địa thủ hộ và bày ra cấm chế, hắn cũng không tin chắc có thể ngăn trở một kiếm đáng sợ đó của Lôi Mông. Người bình thường thì chỉ nhìn thấy Lôi Mông xuất ra một kiếm với tốc độ kinh người cùng thương tổn đáng sợ của hỏa diễm. Nhưng làm một linh hồn đại vu, Dương Lăng hiểu được linh hồn công kích mới là uy lực chính thức của một kiếm đó.
Thiên sứ chiến trận uy lực cường đại, nhưng nếu đông đảo thiên sứ trong nháy mắt trúng linh hồn công kích chí mạng, tất cả không thể nhúc nhích. Vậy thì thiên sứ chiến trận có uy lực lớn đến thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Bất quá, điều làm Dương Lăng khiếp sợ hơn lại ở phía sau.
Sau khi bị một kiếm đánh chết, linh hồn của đông đảo đại thiên sứ 12 cánh đều hóa thành từng đạo bạch quang, ý đồ phản hồi vân trung thành. Nhưng vô luận làm thế nào cũng không trốn thoát được. Phảng phất như là bị rơi vào ao đầm, nửa bước khó đi. Bị hàng loạt tia hỏa diễm vô cùng nhỏ đốt thành tro bụi, hoàn toàn tử vong.
Phương viên hơn một ngàn bước bên trong, tựa hồ đã bị Lôi Mông bày ra thượng cổ ma pháp trận gì đó hoặc là cấm chế. Không trung tản ra một tia năng lượng ba động mịt mờ, nếu không chú ý thì căn bản không cách nào phát hiện. Chỉ sau khi Lôi Mông xuất kiếm, ba động mới trong nháy mắt tăng cao. Sau khi hủy diệt đi đông đảo hồn phách của đám thiên sứ liền nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh.
" Cường giả. Đây mới chính thức là cường giả!"
Nhìn Lôi Mông đang nhanh chóng thu hồi thanh trường kiếm, lại cảm giác linh hồn ba động trong không trung đang nhanh chóng tiêu tán, Dương Lăng trong lòng đại chấn, hiểu được thực lực chính thức của Lôi Mông vẫn còn chưa hoàn toàn lộ ra.
Bang…..
Theo một tiếng nổ rung trời, cửa thành chắc chắn của thánh thành rốt cuộc đã ầm ầm ngả xuống đất. Liên quân của các thế lực lớn như thủy triều mãnh liệt tràn vào, cùng ma thú đại quân của Dương Lăng thuận lợi hội hợp.
" Xông lên, Giết!"
" Một người cũng không tha. Giết!"

Liên quân thừa thắng truy kích, điên cuồng công kích đại quân của Giáo Đình đang vội rút lui. Binh lính áp đảo trên đường cứ gặp người là giết, một đường đánh qua.
" Thành đã bị phá, nhanh, chạy mau!"
" Bệ hạ, làm sao bây giờ….."
Đối mặt với công kích hung mãnh của liên quân, đối mặt với đông đảo ma thú cuồng bạo khát máu, bọn lính Giáo Đình chưa đánh đã loạn. Tuyệt đại bộ phận binh lính vội vã bỏ chạy, chỉ còn một số ít binh lính cắn răng kiên trì chống cự, tựa như một viên đá nhỏ ném vào biển rộng, nháy mắt đã bị sóng phủ.
Binh bại như núi lở !
Đại thiên sứ 12 cánh rơi xuống, hoàn toàn đánh tan dũng khí cùng sự tin tưởng của Giáo Đình kỵ sĩ. Ai cũng hiểu được , một đời Giáo Đình kiêu căng ngạo mạn không ai chịu nổi đã đến lúc tan rã, đi đến bên bờ hoàn toàn diệt vong.
"Hết rồi, tất cả đã hết rồi."
Nhìn thi thể của mười hai tên thiên sứ 12 cánh, nhìn đông đảo hộ giáo kỵ sĩ mang thương tích hốt hoảng chạy trối chết, nhìn địch nhân như thủy triều mãnh liệt công kích, Giáo hoàng thì thào tự nói, sắc mặt tái nhợt. Vốn, có chỗ dựa là đại thiên sứ mười hai cánh, hắn hoàn toàn có thể quét sạch hết tất cả thế lực trên đại lục, dùng danh nghĩa diệt trừ dị giáo đồ mà huyết tẩy lãnh địa bọn họ. Không nghĩ tới, tình thế trong chớp mắt đã nhanh chóng đảo ngược. Bị liên quân các thế lực lớn trực tiếp đánh thẳng vào thánh thành. Giấc mộng quân lâm cả Thái Luân đại lục đã hoàn toàn tan biến!
"Bệ hạ, thần thánh liên minh chúng ta vẫn còn nhiều binh lính. Chúng ta vẫn có có nhiều tín đồ, hoàn toàn vẫn còn cơ hội tái phản công. Chạy, đi mau. Nếu không thì không còn kịp mất." Mắt thấy Giáo hoàng tinh thần hoảng hốt. Vi Bá đang mặc hắc bào gấp đến độ như kiến bò trên lửa. Thánh thành đã không còn cách nào kiên thủ, nếu Giáo hoàng cũng bị địch nhân tại chỗ đánh chết, vậy thì Giáo Đình sẽ hoàn toàn diệt vong.
" Tín đồ. Ha ha ha, còn có rất nhiều tín đồ ?" Giáo hoàng trong trạng thái điên cuông ha ha cười to. Mặc dù Vi Bá lớn tiếng an ủi, nhưng làm thống trị giả cao nhất của Giáo Đình, hắn rất rõ ràng rằng Giáo Đình đã không còn đường lui.
Sau khi tên Dương Lăng ghê tởm truyền bá khắp nơi tin tức rằng trận đại quy mô thử dịch ở thần thánh đồng minh là một âm mưu thì thần thánh đồng minh đã sớm biến thành một thùng hỏa dược lớn. Bạo lực phản kháng Giáo Đình bị ém nhẹm, tín đồ đi tìm chân tướng sự việc càng ngày càng nhiều. Ngay cả đông đảo quý tộc và thương hội vốn quy phụ Giáo Đình, sau khi hiểu được chân tướng mọi chuyện cũng nhanh chóng chuyển biến lập trường. Đối với Giáo Đình điên cuồng như chim hụt tên sợ cả cây cong.
Dưới sự hoảng sợ, đừng nói là tiểu quý tộc bình thường, ngay cả một tên đại lĩnh chủ hô phong hoán vũ cũng e sợ có một ngày trở thành vật hy sinh cho Giáo Đình. Không chỉ không chấp hành mệnh lệnh từ Giáo Đình mà thậm chí ở sau lưng còn đổ dầu vào lửa. Cổ động cho đám tín đồ dùng bạo lực phản kháng lại âm mưu của Giáo Đình. Mặc dù dưới bạo lực của Giáo Đình hộ giáo đại quân, bạo động của mọi người bị lần lượt trấn áp, nhưng ám lưu bắt đầu khởi động. Tình thế ngày càng ác liệt. Nếu có sự trợ giúp của thiên sứ 12 cánh thì Giáo Đình có thể quét sạch các thế lực lớn trên đại lục, tự nhiên có nhiều biện pháp để tăng thanh vọng trấn áp dân tâm, hóa giải động loạn ở thần thánh đồng minh. Nhưng đại thiên sứ 12 cánh đã chiến bại, sau khi tin tức thánh thành bị phá hủy truyền đi, hỏa dược rốt cuộc đã không thể che đậy được nữa.
" Bệ hạ, đi thôi, Non xanh còn thì lo gì thiếu củi đun. Chỉ cần có thể sống sót thì vẫn còn có một tia hy vọng!" Vi Bá trung tâm đã chuẩn bị sẵn một con chiến mã có thể ngày chạy ngàn dặm, chuẩn bị dẫn tinh duệ của thánh đường bảo vệ Giáo hoàng lao ra.
Lạc đà ốm vẫn to hơn ngựa. Cho dù thánh thành bị phá hủy, Giáo Đình vẫn còn những địa phương khác với thực lực khả quan, chỉ cần Giáo hoàng còn sống, sẽ còn cơ hội xoay người.

" Thánh thành, ta sẽ còn quay lại." Nhìn sự trung tâm của Vi Bá, Giáo hoàng đang tuyệt vọng tuyệt xử phùng sanh (tìm sự sống trong chỗ chết ?) thấy được một tia hy vọng. Hắn xoay người leo lên chiến mã, dưới sự hộ vệ hướng về cửa thành chạy đi. Đoàn người với thế chẻ tre nhanh chóng tới gần cửa thành.
Song, đang lúc Giáo hoàng tưởng rằng có thể sống sót mà thoát đi thì một việc ngoài ý muốn xuất hiện!
" Thần nói, hắn tại thiên quốc nhìn xuống các ngươi!" Dương Lăng đột nhiên xuất hiện ngang trời, dẫn đám người Thi Vu Vương cùng Hắc Long Vương ngăn trở đường đi của đám người Giáo hoàng, vẻ mặt tươi cười. " Bệ hạ, thánh kinh của Giáo Đình các ngươi không phải tuyên dương Vân trung thành là một cái thiên đường mà mọi người đều hướng tới sao! Bây giờ đã đến lúc ngươi nên trở về thiên đường rồi. Tay trắng đi đến, tay trắng chạy về, lưu lại thần khí cùng tinh tệ. Đi thôi."
Tay trắng chạy về, lưu lại thần khí và tinh tệ ?
Yêu cơ bật cười, vũ mị liếc Dương Lăng một cái. Mấy tên thô lỗ Hắc Long Vương cùng Cự Viên Vương lại càng ha ha cười to. Ánh mắt như nhìn người chết khi nhìn nhóm người Giáo hoàng bị thương đang bỏ chạy trối chết. Lúc trước, nếu không phải Dương Lăng không cho phép thì bọn họ đã sớm tự mình dẫn đại quân ma thú giết đến thánh thành, mang tên gia hỏa Giáo hoàng này ra băm thành mảnh nhỏ từ lâu rồi. Rốt cuộc chờ đến hôm nay mới có cơ hội. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Dát dát, tay trắng đi đến, tay trắng trở về. Để lại máu huyết cùng linh hồn đi." Cảm giác một chút linh hồn ba động nơi đám người Giáo hoàng, Thi Vu Vương dát dát cười to, liếm liếm đôi môi khô héo. Nuốt chửng một tên Giáo hoàng cao cao tại thượng a, cho dù chỗ tốt không được bao nhiêu nhưng sau khi trở về được vong linh vị diện, nói ra ngoài cũng uy phong hơn.
" Hắc hắc, không đúng. Phải là tay không đi đến, tay không trở về, mang cái mông to vừa non lại vừa trắng lưu lại cho Tát Lạp của chúng ta." Hắc Long Vương tà tà cười, vừa nói vừa hóa thành bản thể, dưới ánh mắt giết người của Yêu cơ liền phi nhanh lên trời, bay quanh trên đầu đám người Giáo hoàng. Nhìn Giáo hoàng như chó nhà có tang, nhớ đến thần thái kiêu ngạo của hắn lúc trước, chúng nhân không thể giải hận, vừa nói vừa vây chặt lấy bọn chúng.
" Ngươi…." Giáo hoàng sắc mặt tái nhợt, tức giận đến cả người phát run.
Làm một tên Giáo hoàng cao cao tại thượng, bình thường không có kẻ nào dám ở trước mặt hắn mà phóng tứ, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Cho dù là bản thân Hoàng kim Sư tử, nói chuyện cũng rất khách khí, dùng lễ mà tương đãi. Không nghĩ tới, hôm nay lại rơi xuống một bước như thế này.
" Bệ hạ tôn kính. Không ngờ, ngươi cũng có hôm nay a!"
Hắc Ám đại thống lĩnh vác Đồ long thương chạy lại, lạnh lùng nhìn Giáo hoàng sắc mặt tái nhợt. Trăm ngàn năm qua, Hắc Ám hiệp hội bị Giáo Đình chèn ép đến nỗi thở mạnh cũng không được, thiếu chút nữa đã bị phá hủy hoàn toàn. Hôm nay, rốt cuộc đến phiên Hắc Ám hiệp hội phát uy. Giết sạch đại bản doanh của Giáo Đình, rốt cuộc có thể huyết tẩy đám Giáo Đình hèn hạ, dối trá và âm hiểm này. Rốt cuộc có thể giết sạch đám Giáo Đình kỵ sĩ luôn hoành hành bá đạo, giết hết đám giáo đồ cuồng nhiệt của Giáo Đình.
Ngày này, Hắc Ám hiệp hội đã phải chờ đợi không biết bao nhiêu năm rồi.
" Ha ha ha. Các ngươi thắng thì đã sao. Ta chính là đứng yên ở đây, xem thử có người nào dám đi lên giết ta!"
Mắt thấy Dương Lăng đã dẫn đại quân ma thú tầng tầng vây quanh, mắt thấy Lôi Mông dẫn đám cường giả Kiếm Thần cùng Tinh linh đại tế tự chạy tới, Giáo hoàng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không còn đường đi, hơn nữa lại còn bị mọi người nhạo báng, khiến cho hắn lại càng điên cuồng hơn. Lúc trước sau khi dùng âm mưu làm Hắc Ám hiệp hội bị thương nặng, bắt Hắc Ám tam cự đầu làm tù binh, vì tránh cho Hắc Ám Quân Vương trực tiếp chú ý, Giáo Đình không dám mang bọn họ ra giết chết. Chỉ có thể nhốt lại ở Cương giác thành. Tình huống lúc này, cũng là đồng dạng đạo lý!
Lịch đại Giáo hoàng của Giáo Đình đều được quang minh chủ thần tự mình chúc phúc, trong đầu có lưu một tia linh hồn ấn kí của chủ thần. Chỉ cần bị giết sẽ khiến cho chủ thần cảm ứng được. Giáo hoàng tin tưởng đám người Hắc Ám đại trưởng lão cùng Dương Lăng tuyệt đối không dám tại chỗ đánh chết mình, cùng lắm là mang mình nhốt lại mà thôi. Cho dù thực lực Lôi Mông có cường thịnh trở lại, vì hòa bình của đại lục, tin rằng hắn cũng không dám mạo hiểm giết mình. Quang minh chủ thần thống suất Vân trung thành mới chính là lực lượng cùng suối nguồn tin tưởng của Giáo Đình.
Ma Thú Lĩnh Chủ.