Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 548: Nước mắt của Hải Yêu Vương

Sau khi Thần Cách bị bóp nát, Hải Yêu Vương trở nên rất là yếu ớt sống không được bao lâu nữa, bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt khiến cho cả người cháy đen, không còn sức mà giãy dụa, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Trong nháy mắt, từ một Thượng vị thần kiêu ngạo biến thành một lão già đang hấp hối.
"Khắc Lý Tư Đế Na, Y Lỵ Toa, Phật Tát Tháp…" Hải Yêu Vương nằm im trên mặt đất không nhúc nhích thì thào nói, sinh mệnh lực đang dần mất đi, ý thức càng lúc càng mơ hồ. Bóng hình của vợ và người thân lóe lên trong đầu, Hải Yêu Vương nhớ đến rất nhiều chuyện, thậm chí còn xuất hiện ảo ảnh. Ở thời khắc cuối cùng của cuộc sống, một Cường giả tuyệt thế cũng không khác gì một người bình thường.
"Chạy, chạy mau"
"Nhanh…"
Nhìn thấy Hải Yêu Vương có thực lực kinh khủng sắp chết, binh lính trên tường thành lớn tiếng hoan hô nhưng Đại quân Hải Tộc lại dao động, không còn chút ý chí chiến đấu nào cả, lớn tiếng hét lên rồi quay đầu bỏ chạy. Họ muốn có thêm mấy cái chân, lao về phía đại dương ở cách đó hơn 2000 dặm. Ngay cả Hải Yêu Vương một chiêu đã bị giết chết thì ai có thể là đối thủ của Hỏa Thần Lôi Mông chứ? Huống hồ, đối phương còn có các Thần Giai khác như Lĩnh chủ Ma thú lĩnh, Tinh Linh Đại Tế Tự, nên cho dù xông hết cả nên sợ rằng không đủ để đối phương nhét hàm răng. Trước mặt Thần giai cường giả binh lính bình thường không khác gì loài kiến, nhiều đến mấy cũng không có tác dụng gì.
"Hừ, bây giờ mới chạy đã quá muộn rồi" Hoàng kim sư tử hừ lạnh một tiếng bay ra ngoài, một thương đánh bay một Lão quái vật có thực lực Lĩnh vực đỉnh, dồn lửa giận đối với Hải Yêu Vương vào Đại quân Ác Ma đảo.
"Giết, giết chết hết bọn họ, lên"
Theo mệnh lệnh của Hắc Ám Đại trưởng lão, tinh anh của Hắc ám hiệp hội xông hết lên, điên cuồng truy sát Hải Tộc đã không còn chút ý chí chiến đấu. Đối mặt với công kích mãnh liệt của liên quân, Hải Tộc không có ai lãnh đạo sụp đổ rất nhanh, hoặc là giơ tay lên đầu hàng, hoặc bị giết chết tại chỗ, không có mấy người có thể chạy thoát được. Mười Lão quái vật thì có tám tên chết trong tay Hoàng kim sư tử, hai người còn lại hoảng sợ đầu hàng, ngay cả Lão quái vật có thực lực Lĩnh vực cũng không đỡ nổi một chiêu mà phải nhanh chóng đầu hàng, thì binh lính bình thường càng không cần phải nói rồi.
"Dương Lăng, thả tộc nhân của Phúc La Tát ra đi" Nhìn chiến trường tanh máu, nhìn Hải Yêu Vương đang hấp hối, Lôi Mông vừa nói vừa phất tay dập tắt lửa đang bao phủ trên người hắn, trên mặt xuất hiện vẻ cô đơn.Sự cố chấp và điên cuồng của Hải Yêu Vương khiến hắn nhiều lần cảm thấy thất vọng. Nhưng tinh thần bất khuất, tranh đấu cùng số mệnh khiến hắn nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến người thân và bạn bè đang lưu lãng ở các Vị Diện.
Thả Tộc nhân của Hải Yêu Vương ra?
Dương Lăng rất sửng sốt, vừa triệu đám người Lão Vu bà ra, vừa âm thầm đoán thân phận chính thức của Hỏa Thần Lôi Mông. Lúc nhấn chìm Ác Ma đảo, hắn thông qua thần thức cường đại xác định không có một Hải Yêu nào chạy thoát được. Nên hắn còn nghĩ rằng không ai biết được chân tướng của sự việc, không ngờ Hỏa Thần Lôi Mông lại biết rõ ràng tất cả.
Chủ thần, hay là Vị Diện thủ hộ giả của Thái Luân đại lục?
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng lắc lắc đầu. Theo lời nói của Hắc Ám Đại trưởng lão, Thái Luân đại lục rất nhiều giáo phái, đừng nói là các giáo phái nhỏ, mà ngay cả Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội cũng không thể hình thành đủ lực tín ngưỡng để chống đỡ một Thần chức Cường giả, càng không phải nói đến Chủ thần và Vị Diện thủ hộ giả cường đại. Cho nên, Thái Luân đại lục không có Thần chức Thượng vị thần, chứ đừng nói đến Chủ Thần cường đại. Lôi Mông rất là cường đại. Nhưng không có giáo hội của hắn ở Thái Luân đại lục. Ngoài đệ tử tu luyện trên Hỏa thần sơn ra, thì hắn không có tín đồ gì, cho nên, không thể nào là thần chức Cường giả.
Sau khi bị Dương Lăng đột nhiên triệu ra, ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không trung, nhìn xác của Hải Tộc ở khắp nơi trên mặt đất. Đám Hải Yêu cảm thấy tuyệt vọng, vô cùng lo lắng, không biết Dương Lăng sẽ đối phó với mình như thế nào.

"Phúc La Tát, Phúc La Tát của ta" Nhìn Hải Yêu Vương cả người cháy đen đang hấp hối ở cách đó không xa, Lão Vu bà trong nháy mắt không thể tin được giụi giụi mắt. Nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác, lập tức hét lên một tiếng chói tai, dùng cả tay lẫn chân bò tới. Nước mắt tuôn ra như suối, nhỏ lên trên mặt Hải Yêu Vương. Bà ta vốn còn đặt hy vọng cứu tộc nhân vào Hải Yêu Vương, không ngờ rằng, hy vọng duy nhất cũng không còn. Càng không ngờ được rằng, Hải Yêu Vương bị thương nặng hơn cả mình, đang nằm hấp hối.
"Khắc Lý Tư Đế Na, thật sự là nàng, Khắc Lý Tư Đế Na của ta…" Hải Yêu Vương đang mơ hồ bừng tỉnh lại, vươn bàn tay phải không ngừng run run ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lão Vu bà, hai mắt ẩn chứa nước mắt. Giờ phút này, sự thù hận với Dương Lăng, và không cam chịu số mệnh hắn bỏ ra khỏi đầu. Tình cảnh lúc bắt đầu quen Lão Vu bà từ vạn năm về trước hiện lên trong đầu hắn, thời gian hai người hạnh phúc bên nhau lần lượt hiện ra. Khi đó, hai người vô cùng hạnh phúc, rất là tiêu dao. Dấu chân bọn họ trải rộng bốn biển, tiếng cười của bọn họ truyền khắp mọi ngõ ngách bốn biển. Khi đó, bọn họ hiểu rằng mình là người hạnh phúc nhất trong vô số Vị Diện.
"Phúc La Tát, Thần Cách của ngươi đâu, Thần Cách của ngươi sao lại không thấy vậy, Phúc La Tát?" Nhìn vết thương nhầy nhụa trên ngực Hải Yêu Vương, lại không cảm nhận được Năng lượng ba động trong cơ thể hắn, Lão Vu bà vô cùng khiếp sợ.
"Khắc Lý Tư Đế Na, ta xin lỗi ngươi, không, không có một cái gì cả" Mặc Hải Yêu Vương không còn một chút máu, hai mắt vô thần lộ ra vẻ bi thương vô tận "Thần Cách không còn, Tộc nhân không, Ác Ma đảo cũng không còn. Tất cả không còn nữa, Khắc Lý Tư Đế Na, ta xin lỗi ngươi, tất cả đều do ta đã sai lầm, làm liên lụy ngươi"
Ở thời khắc tính mạng chỉ mành treo chuông, Hải Yêu Vương đột nhiên hiểu ra rất nhiều đạo lý, hối hận không nên vì thoát khốn mà hợp tác với Giáo hoàng điên cuồng, mang lại cho tộc nhân thảm họa diệt vong.
Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Tất cả không còn nữa?
Nhìn làn da cháy đen của Hải Yêu Vương, lại nhìn Hỏa Thần Lôi Mông với thực lực cao siêu không lường được ở cách đó không xa. Lão Vu bà nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nước mắt không kìm được tuôn xuống như mưa. Hải Yêu Vương đang hấp hối không thể sống lâu được bao nhiêu nữa, cho dù Sinh Mệnh Chủ Thần có chạy đến thì có lẽ cũng không thể nào cứu được hắn.
Đau.
Tim như bị đao cắt, nỗi đau đớn khiến người ta không thể nào hít thở được.
Lão Vu bà khóc như mưa. Khổ sở chờ đợi hơn vạn năm, khó khăn lắm mới thấy được người yêu dấu là Hải Yêu Vương. Không ngờ rằng, ở bên nhau chưa được một ngày, hai người đã hoàn toàn chia cách. Ác Ma đảo gây dựng hàn ngàn năm cũng bị hủy diệt, đừng nói là đang bị thương nặng, mà cho dù trở thành một Chủ Thần cao cao tại thượng thì bà ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa?
"Phúc La Tát, Phúc La Tát của ta, Khắc Lý Tư Đế Na đi cùng ngươi" hôn nhẹ Hải Yêu Vương một cái, Lão Vu bà đột nhiên lấy một thanh chủy thủ sắc bén trong Không gian giới chỉ ra, đâm thật mạnh vào trái tim mình, đâm vào Thần Cách của mình.
Được chết cùng một chỗ với Hải Yêu Vương là tâm nguyện lớn nhất của bà ta.

Tốc độ rất nhanh, tự sát kiên quyết, khiến cho tất cả mọi người ở đây không kịp chuẩn bị, cũng không kịp ngăn cản.
"Bà bà, Bà bà, người không thể chết được…" Hải Yêu Y Lỵ Toa rơi lệ, không để ý tất cả lao tới, giữ chặt vết thương trên ngực Lão Vu bà.
"Y Lỵ Toa, đừng khóc, Bà bà rốt cuộc cũng được ở cùng một chỗ với Phúc La Tát, ngươi phải vui mừng mới phải chứ" Lão Vu bà cố giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài óng mượt của Y Lỵ Toa. Cố hít vào một hơi thật sâu rồi ra hiệu cho nàng nâng đầu mình dậy, nói với Dương Lăng: "Dương Lăng Đại nhân, Khắc Lý Tư Đế Na xin lỗi ngươi. Nhưng ta có một việc muốn cầu xin ngươi, tộc Hải Yêu chúng ta phạm quá nhiều tội lỗi. Trên đại dương trong Thái Luân đại lục đã không có nơi nào có thể ở, các bộ lạc Hải Tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng ta. Cầu xin ngươi vì thủy tinh cầu và tấm Ngọc Bi giúp đỡ Tộc nhân của ta, để cho bọn họ có thể sống ở trong Vị Diện của ngươi"
Lão Vu bà một lòng muốn chết, chỉ có một điều không yên lòng là mấy trăm Tộc nhân ở phía sau. Hai ngày qua ở trong Không gian Vu tháp, mặc dù bà ta hận Dương Lăng đã phá hủy Ác Ma đảo, nhưng không thể không thừa nhận, hoàn cảnh trong đó tốt hơn Thái Luân đại lục rất nhiều. bầu trời màu xanh, vùng biển phì nhiêu, không có chiến tranh, không có thủy triều đỏ, không có tai nạn, đúng là Thánh địa trăm ngàn năm qua tộc Hải Yêu vẫn đi tìm.
Nhưng, ngoại trừ tộc Hải Yêu, Dương Lăng còn thu rất nhiều bộ lạc Hải Tộc vào trong đó. Bọn họ có mối thù không đội trời chung với Hải Yêu. Chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối không hề do dự tàn sát tộc Hải Yêu. Ngoài Dương Lăng ra, không ai có thể khiến bọn họ dừng tay, cũng không có bất cứ ai có thể hóa giải mối thù giữa bọn họ và tộc Hải Yêu.
"Y Lỵ Toa, nhanh, quỳ xuống, nhanh" Thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói gì, Lão Vu bà ra lệnh cho tất cả Tộc nhân lạy Dương Lăng. Vừa nói vừa đưa tay lần lần trên người Hải Yêu Vương một lát, lấy một miếng ngọc bội đen nhánh ra: "Dương đại nhân, theo truyền thuyết thì tộc Hải Yêu chúng ta đến từ một Vị Diện xa xôi. Tấm ngọc bội thần bí này có chứa lai lịch của chúng ta, mà cũng là một món Thần Khí có uy lực rất lớn,là Tín vật tộc trưởng của tộc Hải Yêu chúng ta. Ta đem miếng ngọc bội này dâng lên cho Đại nhân, đại biểu cho mọi tộc nhân sẽ mãi đi theo ngài, Đại nhân, người nhất định phải thu lấy"
Làm tộc trưởng của tộc Hải Yêu?
Dương Lăng lắc lắc đầu, nhưng nhìn đám Hải Yêu đang quỳ mọp trên mặt đất, lại nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Y Lỵ Toa, thở dài một tiếng rồi nói: "Ta không cần Ngọc bi của ngươi, cũng không muốn làm Tộc trưởng của các ngươi. Nhưng, ta có thể cam đoan, trong đại dương của ta, tộc Hải Yêu các ngươi chỉ cần hối cải, thì sẽ không có bất cứ ai có thể uy hiếp đến sự an toàn của các ngươi."
Mặc dù lập trường khác nhau, nhưng Dương Lăng rất bội phục tinh thần bất khuất, chiến đấu đến cùng của Hải Yêu Vương. Bội phuc sự ương ngạnh của Lão Vu bà dẫn dắt tộc nhân phản kháng Đại quân Hải Tộc mấy ngàn năm qua. Tinh thần bảo vệ người nhà và bộ lạc mà bất chấp thủ đoạn khiến cho hắn nhớ đến bản ghi chép về Thượng cổ Vu sư trên Phương tiêm bi. Nói một cách nào đó, hai người rất giống nhau, đều không ngừng đấu tranh với số mệnh.
"Cảm ơn Đại nhân, Y Lỵ Toa, nhớ lấy, vĩnh viễn phải đi theo Đại nhân. Tuyệt đối phải nhớ lấy lời của Bà bà" Lão Vu bà vừa nói vừa đẩy Y Lỵ Toa ra, xoay người tựa vào ngực Hải Yêu Vương, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của hắn. Nhỏ giọng hát khúc tình ca lúc trước, nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt Hải Yêu Vương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một giọt nước mắt, là nỗi tương tư.
Một giọt nước mắt, là tình yêu thương.
Không nói hết sự lo lắng, không thể nào nói rõ tình yêu chân thành.
Thân thể càng lúc càng lạnh, dường như Hải Yêu Vương đã chết từ lâu trong tiếng hát càng lúc càng nhỏ của Lão Vu bà, trong mắt cũng chảy ra một giọt nước mắt trong suốt.
Ma Thú Lĩnh Chủ.