Sau khi tăng cường quân nhân tuần tra cả về phạm vi cùng cường độ, trật tự trị an của Duy Sâm Trấn chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng Dương Lăng lại không dám xem nhẹ. Dù sao đội tuần tra chỉ có thể ngăn cản người dân bình thường, nhưng đối với cao thủ như Thiên bảng sát thủ thì không có hiệu quả chút nào.
Nhớ tới thân pháp phiêu hốt không chừng cùng với thuấn phát ma pháp của thích khách che măt, da đầu Dương Lăng lại thấy tê dại. Tốc độ triệu xuất ma thú của hắn mặc dù rất nhanh, nhưng trước mặt sát thủ đứng đầu này thì vẫn còn quá chậm. Nếu đối phương ngay từ đầu đã cho Thiên bảng sát thủ ra tay, hoặc là nữ thích khách Cổ Lan Đan Na không có trì hoãn thời gian một chút, sợ rằng mình đã sớm đi gặp tử thần.
Tài liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, Dương Lăng quyết định ở tụ linh trận gia tăng thêm một cái vu thuật mê tung trận. Cứ như vậy, địch nhân cho dù có thể thuận lợi tránh thoát được đội tuần tra và các vọng gác bí mật, cũng khó có thế bí mật đi tới bên cạnh mình.
Vu thuật mê tung trận, ý nghĩa đã bao hàm trong tên, là một cái ảo trận sơ cấp. Người không hiểu trận pháp tự tiện xông vào, sẽ bị lạc phương hướng, đi tới đi lui cũng không tìm được đường ra. Dương Lăng bây giờ chỉ là một gã sơ cấp linh vu nhưng nếu tiến giai tới địa vu, ngưng kết vu đan có thể ở bên trong mê tung trận thêm một sát trận, uy lực đề cao mấy lần.
Dựa theo phương vị bát quái, Dương Lăng đem ma thú tinh hạch để đúng vị trí từng viên một. Sự thật chứng minh, ma thú tinh hạch không hề kém so với tinh thạch được vu thuật ghi lại, càng là tinh hạch của ma thú cấp cao tác dụng lại càng rõ ràng. Ví dụ như một viên tinh hạch của xà quái chín đầu so với một trăm viên tinh hạch của Song đầu lộc còn mạnh mẽ hơn.
Trong khoảng thời gian này, với lợi nhuận khổng lồ, mọi người đều mang đến các loại ma thú máu huyết cùng với ma thú tinh hạch. Mặc dù hầu hết đều là máu huyết cùng tinh hạch của ma thú cấp thấp, nhưng vì lượng thay đổi khiến cho chất thay đổi, Dương Lăng tin tưởng mê tung trận là hàng rào hữu hiệu nhất bên cạnh hắn, cho dù Thiên bảng sát thủ tự mình tìm đến, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể phá giải.
Khoanh chân ngồi xuống, Dương Lăng vận chuyển vu lực trong cơ thể phát động Bát Quái trận đã được bố trí tốt, "ba" một tiếng, trận pháp bắt đầu từ từ khởi động, cũng giống như tụ linh trận khi bắt đầu tản mát ra một vòng ánh sáng bảy màu, bị hắn hấp thu hết vào trong cơ thể.
Dương Lăng đoán bởi vì tinh hạch có cấu tạo bên trong cùng với chứa đựng năng lượng khác nhau,cho nên trong nháy mắt khi sử dụng vu lực khởi động, tinh hoa năng lượng trong tinh hạch phun ra ngoài. Tinh hạch ma thú hệ hỏa tản mát ra ánh sáng màu đỏ, tinh hạch của ma thú hệ thổ sẽ phát ra ánh sáng màu vàng, tinh hạch của ma thú hệ mộc sẽ phát ra ánh sáng màu xanh, xuất hiện cùng nhau liền hình thành ánh sáng bảy màu hiếm thấy.
Hấp thu ánh sáng bảy màu có ẩn chứa năng lượng tinh thuần, Dương Lăng niệm vu quyết, bắt đầu lặng lẽ tu luyện. Không chú ý tới Ngả Lỵ Ti mang cơm đến bất tri bất giác từng bước đi vào mê tung trận vừa được lập ra trong sân.
Mang theo cái giỏ cơm đi vào được vài bước, Ngả Lỵ Ti phát hiện cảnh sắc trước mặt biến đổi, đột nhiên đi tới một địa phương xa lạ. Khắp nơi đều là các cây đại thụ khổng lồ, dường như đi vào sâu bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
-Dương đại ca, ngươi ở đâu, Dương đại ca?
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Ngả Lỵ Ti hoảng sợ và khóc. Nàng không biết đây là đâu, có đánh vỡ đầu nàng cùng không rõ đang đi về phía Dương Lăng ở trong sân, như thế nào ngay lập tức lại tới địa phương quỷ quái này.
Kêu không thấy có tiếng đáp lại, Ngả Lỵ Ti đột nhiên nghĩ ra, dựa vào cảm giác lui trở ra. Không ngờ vòng vo nửa ngày cũng không thể ra khỏi sâm lâm âm sâm này. Kiệt quệ nhìn thấy khu rừng càng ngày càng tối tăm, như một con quái vật cắn người, không khỏi càng chạy càng hoảng sợ.
-Dương đại ca, dương đại ca …
Một trận gió lạnh thổi qua, Ngả Lỵ Ti cảm giác được một luồng khí lạnh vào trong cơ thể, giống như có du hồn trong sâm lâm đang đến. Hoảng sợ không để ý hết thảy cắn chặt răng chạy như điên, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi tên Dương Lăng, nước mắt trào ra mãnh liệt như mưa
Ô
Không biết khi nào, Ngả Lỵ Ti cảm giác trời càng ngày càng tối, tối đen như mực, không nhìn thấy năm đầu ngón tay, gió lạnh cũng càng ngày càng mạnh, tựa hồ có u hồn đang lẽo đẽo theo sau. Nhớ tới các lời đồn đại về Duy Sâm tòa thánh, không khỏi càng thêm sợ hãi, càng chạy càng khẩn trương. Thỉnh thoảng vấp phải rễ cây lộ trên mặt đất, ngã xuống vỡ cả đầu.
Không biết qua bao lâu, Ngả Lỵ Ti sắp sụp đổ, thì đột nhiên cảm giác chạm tới một con quái vật bị treo giữa không trung. Vô cùng hoảng sợ, thét lên một tiếng chói tai, sau đó hai chân mềm nhũn sợ đến trực tiếp ngất đi.
-Ngả Lỵ Ti, đừng sợ, là ta .
Thấy Ngả Lỵ Ti sợ đến sắc mặt tái nhợt, Dương Lăng thầm mắng mình cẩu thả, không nói rõ với mọi người đã lập mê tung trận. May là còn không có lập sát trận, nếu không hậu quả không thể nghĩ ra được.
Ở eo Ngả Lỵ Ti dùng sức véo vài cái, tiểu nha đầu đáng thương từ từ tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Dương Lăng đã nhanh chóng nhào vào ngực hắn, không dám nhúc nhích :
-Dương đại ca, có quỷ, có quỷ.
-Không có việc gì hết, có Dương đại ca của nàng ở đây, con quỷ nào cũng không dám ra đây, đừng sợ !
Thấy Ngả Lỵ Ti còn không có bình tâm lại, Dương Lăng lắc đầu cười khổ, trước hết an ủi nàng vài câu, vỗ nhè nhẹ trên lưng của nàng.
Dương Lăng mất nửa ngày công phu, dạy cho Ngả Lỵ Ti cách ra vào mê tung trận nhiều lần, tiểu cô nương kinh hồn không chừng lúc này mới bình tâm trở lại, tin tưởng vừa nãy chỉ là ảo ảnh do ma pháp trận thần bí tại thành. Nói mê tung trận nàng căn bản nghe không hiểu, nhưng nói là thần bí ma pháp trận, tiểu cô nương không tiếp xúc qua ma pháp lại chỗ hiểu chỗ không.
-Ngả Lỵ Ti, đừng sợ, đây chỉ là một cái ma pháp trận mà thôi .
Ôm Ngả Lỵ Ti đáng thương, Dương Lăng vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của nàng, thầm mắng mình cẩu thả. Cũng may còn không có thêm sát trận, nếu không tiểu cô nương không có ma pháp, đấu khí đã sớm gặp phải bất hạnh.
Chạy loạn cả nửa ngày, áo choàng trên người Ngả Lỵ Ti đã không thấy đâu, trên người chỉ còn có một cái áo ngoài mỏng manh, núm vú như cái bánh bao nhỏ như ẩn như hiện. Dương Lăng vô ý cúi đầu nhìn thấy, thiếu chút nữa chảy máu mũi, tự nhiên sinh ra phản ứng của một nam nhân.
-Dương đại ca, ta, ta mang cơm đến cho ngươi!
Mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Ngả Lỵ Ti từ từ bình tĩnh, mặc dù không hiểu sự, nhưng nàng cũng mông lung biết được bất đồng giữa nam và nữ. Cảm giác được hạ thân của Dương Lăng có điều khác thường, mắc cỡ đỏ bừng mặt, từ trong ngực hắn chui ra.
Đưa cơm?
Nhìn chiếc giỏ trống không trong tay Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng cảm động. Tiều nha đầu bị dọa như vậy vẫn còn giữ chặt cái giỏ trong tay. Đáng tiếc cái giỏ vẫn còn đó nhưng thức ăn bên trong đã sớm bay đi đâu mất.
-Được rồi, Ngả Lỵ Ti, ông nội ngươi đâu rồi, thời gian gần đây thân thể vẫn tốt chứ?
-Ân, tốt, khỏe lắm.
Ngả Lỵ Ti nhỏ giọng đáp một câu, vẻ mặt đỏ bừng, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Lăng. Chỉ cần vừa nghĩ đến hạ thân cương cứng của Dương Lăng, tim lại nhảy loạn lên, khẩn trương không thôi,
Thấy bộ dáng xấu hổ của tiểu nha đầu, Dương Lăng cũng có chút mất tự nhiên. Trong thời gian này, chẳng biết là do thật lâu không gần nữ sắc, hay là do vu lực tiến nhanh, bị kích thích hạ thân ngay lập tức có phản ứng. Mấy ngày hôm trước ở cùng một chỗ với Tác Phỉ Á làm cho nàng mắc cỡ quay đầu bỏ chạy, bây giờ lại làm cho tiểu nha đầu mắc cỡ đỏ hết mặt.
Im lặng trong chốc lát, nhìn đôi vai mảnh mai của Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng yêu thương nói:
-Ngả Lỵ Ti, ông nội ngươi ở một mình cũng cô đơn. Nếu không, bắt đầu từ ngày mai, ngươi về nhà giúp đỡ ông nội nhé!
Về nhà giúp đỡ ông nội?
Nghe Dương Lăng vừa nói như vậy, Ngả Lỵ Ti chấn động cả người, nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt đầy lệ nói:
-Dương đại ca, ta đã nói muốn phục vụ ngươi cả đời. Chẳng lẽ, ngươi thấy Ngả Lỵ Ti hầu hạ không tốc, muốn đuổi ta đi
Không đợi Dương Lăng trả lời, Ngả Lỵ Ti vừa vừa thẹn vừa nói:
-Cát An na tỷ tỷ nói, Ngả Lỵ Ti vài năm nữa lớn lên có thể kết hôn, Dương đại ca, nếu ngươi, ta?
Lớn lên có thể kết hôn.
Nghe Ngả Lỵ Ti nói như vậy, lại nhìn bộ ngực trông như bánh bao nhỏ chưa thành thục, Dương Lăng cười khổ. Nha đầu ngốc này không biết nghĩ đi đâu?
-Ngả Lỵ Ti, Dương đại ca sao có thể không cần nguơi, chỉ là hy vọng ngươi chiếu cố ông nội ngươi cho tốt thôi!
Dương Lăng chần chờ một lát, sau đó nói tiếp :
-Nếu không như vậy đi, mang ông nội đến ở cùng ngươi. Miễn cho hai ông cháu phải chạy đi chạy lại, cũng có thể chiếu cố tốt cho nhau
-Dương đại ca, nói nghiêm túc chứ?
Sau một lúc kinh ngạc, Ngả Lỵ Ti mỉm cười mừng rỡ. Xem ra đàn bà có khả năng hành động tự nhiên, nói gió chính là mưa, tâm tình so với thời tiết tháng sáu thay đổi còn nhanh hơn.
-Ân, đi đi, tìm quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ gọi mấy người hỗ trợ.
Thấy Ngả Lỵ Ti hưng phấn xoay người bỏ đi, Dương Lăng lắc đầu, nói cho nàng phương pháp ra vào cho nàng, tránh cho nàng lần sau không thể đi vào.
Mỗi ngày 5c dải thảm đến ngày sinh nhật đệ, chúc cả năm có chừng 10 cái sinh nhật vậy là ổn
Ma Thú Lĩnh Chủ.