Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 135: Xa luân chiến

Chỉ sau một lát, mọi người đồng loạt tán thành ý kiến của Dương Lăng, không hề chậm trễ chia lực lượng võ sỹ thành bốn đội thay nhau tác chiến. Tất cả vũ khí đều tẩm độc dịch Mỹ đỗ toa, nhóm thứ nhất bắt đầu hành động do thực nhân ma, ngưu đầu nhân, dã man nhân cùng Mỹ đỗ toa phụ trách cận chiến, còn tinh linh tiễn thủ và cẩu đầu nhân chuyên tấn công từ xa. Tất cả thuận lợi chém giết mở một đường thẳng tới khu vực sâu trong của sơn động nơi sương trắng mịt mù bao phủ.
Thấy đại lượng võ sỹ xông tới, con đại chu quái không ngừng rít gào triệu tập lũ chu quái đến chiến đấu. Hết đợt này đến đợt khác, lũ chu quái canh giữ nơi miệng hang điên cuồng mãnh liệt công kích nhóm võ sỹ. Mặc dù không nhìn thấy con đại chu quái nhưng nghe tiếng nó gào rít long trời chuyển đất, lại thấy trước mắt đám chu quái như sóng dữ xô tới, trong lòng nhóm võ sỹ không khỏi khẩn trương. May mắn Hồ tộc trưởng lão là người giàu kinh nghiệm đã chỉ huy lực lượng từng bước từng bước đánh lùi hết đợt công kích này đến đợt công kích khác, từ từ ổn định rồi giữ vững được thế trận cùng địa bàn.
Mỗi đội võ sỹ phối hợp với năm ma pháp sư cùng nhau chiến đấu, ma pháp sư dùng ma pháp tạo một vòng phòng ngự bên ngoài, ngăn chặn toàn bộ độc dịch của chu quái. Thẳng thắn mà nói địa tinh ma pháp sư chỉ được tính là một loại thủ xảo đơn giản mà thôi, có điều tốc độ triển khai ma pháp lại quá nhanh cùng ít tốn ma lực khiến một kẻ giàu kinh nghiệm cỡ Hồ tộc trưởng lão cũng chấn kinh khôn nguôi.
Trong vòng phòng ngự bảo vệ, mọi người đều cố ý lui lại nơi miệng sơn động, cũng không dám xông vào vùng sương trắng , giữ một khoảng cách an toàn với con quái vật. Đợi nhóm tinh linh tiễn thủ, cẩu đầu nhân cùng ma pháp sư trừ diệt trọn vẹn đám chu quái phun độc dịch xong, nhóm ngưu đầu nhân, thực nhân ma, dã man nhân cùng Mỹ đỗ toa hô lên một tiếng lớn rồi cùng xông lên diệt sát đám song đầu mã chu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mỹ đỗ toa độc dịch quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ cần xây xước là đám chu quái liền bất động mặc tình cho nhóm võ sỹ giết chết.
Cứ như vậy, Hồ tộc trưởng lão, ngưu đầu nhân tù trưởng, Mỹ đỗ toa tộc trưởng cùng Cổ Đức không ngừng đốc thúc chiến binh chém giết, tiêu hao thực lực của con đại chu quái.
Tuy nhiên vì sương mù dày đặc, mọi người vô phương đả thương con đại chu quái phía sau, thậm chí ngay cả hình dáng nó ra sao cũng không ai nhìn rõ. Có điều ai cũng chắc chắn là đã tiêu hao đáng kể thực lực của nó. Hai ngày qua đi, ban đầu còn chưa rõ ràng nhưng về sau âm thanh gào rít của con đại chu quái dần yếu đi, số lượng chu quái nó triệu tập đến cũng mỗi lúc một giảm theo thời gian. Qua hai ngày, hầu hết võ sỹ từ các bộ tộc cũng đã kịp đến tham chiến, từ bốn nhóm ban đầu nay đã thành tám nhóm luân phiên công kích, không ngừng tiêu hao thực lực con đại chu quái. Có thể thấy rằng nhóm võ sỹ trải qua huấn luyện đã thật sự sẵn sàng cho trận quyết chiến cuối cùng.
Thực lực con đại chu quái ngày càng giảm, số lượng chu quái triệu tập ngày càng ít, mọi người cuối cùng ngày càng nhìn rõ hy vọng chiến thắng. Mấy ngày liền, Cổ Đức cùng nhóm Hồ tộc trưởng lão thay nhau thượng trận, còn Thiên Hồ Vưu Na cùng Dương Lăng lại tĩnh tâm tu luyện. Đạt tới cảnh giới hóa nhân hình, bất kể là ma lực hay tinh thần lực, Vưu Na đều nhanh chóng có đột phá, ngay cả " Hải Đồn Âm " vu phù cũng đủ sức chống đỡ. Thật là hiếm có ! Hơn nữa, qua nghiên cứu điển tích bộ tộc lưu lại, năng lực thạch hóa ma pháp của nàng đột nhiên tăng mạnh. Trong khi mới bắt đầu tập luyện, Vưu Na chỉ có thể thạch hóa vài phần một gã ngưu đầu nhân, nhưng chỉ qua hai ngày đã có thể khiến một gã dũng sỹ ngưu đầu nhân bất động đến cả nửa canh giờ.
Sau khi tĩnh tâm tu luyện, Dương Lăng cũng thu nhận được không ít lợi ích. Trong cơ thể Dương Lăng, vu đan nhỏ bằng hạt gạo giờ đã lớn bằng hạt đậu phộng, củng cố chắc chắn cảnh giới địa vu, cấp cho hắn một tinh thần lực cùng vu lực khổng lồ. Trước kia nghe con đại chu quái rít gào tấn công vào tinh thần, Dương Lăng cảm thấy đầu óc nhức buốt dữ dội, bây giờ dù vẫn cảm thấy không thoải mái nhưng hắn cũng không phải sợ hãi e ngại gì nữa. Cùng với sự đề thăng của tinh thần lực, Dương Lăng phát giác đám giác phong, tà nhãn và lang chu thực lực đều tiến nhanh. Ngày trước, cho dù ở bên ngoài sơn động, nếu chúng nghe tiếng rít gào của con đại chu quái sẽ lập tức lâm vào trạng thái mê loạn, thậm chí có con hộc máu mà chết, thì nay ngay tại khu vực sâu trong của sơn động chúng cũng có thể chịu đựng được con đại chu quái phẫn nộ rít gào cả mấy canh giờ. Chắc chắn tiếng rít của con đại chu quái không thể đả thương linh hồn hắn hay của nhóm ma thú đại quân nữa, Dương Lăng đối với hành động của mình lần này lại càng vững tâm hơn. Chỉ cần tại thời điểm mấu chốt, bất ngờ triệu tập đại quân ma thú điên cuồng tấn công một cách nhịp nhàng với nhau thì có thể làm trọng thương con đại chu quái khi nó sơ ý.
Cũng vì số lượng lớn của ngưu đầu nhân cùng cẩu đầu nhân võ sỹ mà Dương Lăng không cần và cũng không muốn triệu hồi đám ma thú đại quân nhằm tiêu hao sức mạnh con đại chu quái, tự dưng lại lộ ra thực lực của bản thân một cách không cần thiết làm gì.

Khác với nhóm thực nhân ma, dã man nhân và tinh linh tiễn thủ, Dương Lăng không hề muốn ma thú đại quân bị tổn thương lực lượng. Dù gì ma thú đại quân là lực lượng sẽ luôn phục tùng, không thể phản bội hắn ! Sự phát triển của đám phong giác thú, tà nhãn cùng hồng mao lang chu mới chính là chỗ dựa căn bản của hắn mai hậu.
Ba ngày, khoảng thời gian ngắn ngủi chớp mắt đã qua, toàn thể lực lượng lúc này cũng đã ở trạng thái chuẩn bị tốt nhất.
Đối với thực lực khôn dò của con đại chu quái, công kích bình thường của các võ sỹ không mảy may tác dụng cho nên mọi người theo phân phó của Dương Lăng tổ chức một đội chính thức đột kích.
Ngưu đầu nhân tù trưởng, Mỹ đỗ toa tộc trưởng cùng song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư phụ trách cận chiến thu hút sự chú ý của con đại chu quái ; Hồ tộc trưởng lão lãnh đạo chừng mười tên đệ nhất cường hãn võ sỹ bảo vệ Cổ Đức cùng Thiên Hồ Vưu Na công kích từ xa. Dương Lăng ẩn núp phụ trách thực hiện một kích trí mạng khi có cơ hội.
Qua mấy ngày kịch chiến, vết máu loang lổ khắp sơn cốc, tàn chi chu quái vương vãi khắp nơi, thậm chí ma tinh hạch của chúng cũng lồ lộ trên nền cốc. Đối với bán thú nhân thì ma tinh hạch không hề có giá trị gì nhưng với Dương Lăng thì có thể nói đó là báu vật không thể phí phạm. Sau khi A Cổ Tô thu dọn xong đám tinh hạch cùng đám huyết tích, Dương Lăng hôm nay thân khoác bạch y nhằm dễ dàng ẩn thân vào đám sương trắng đục mờ mịt. Mặc dù qua ba ngày đại chiến, thực lực con quái vật tiêu hao không ít nhưng hắn tuyệt không có ý lơ là coi thường đối phương. Theo như trí nhớ của Vưu Na, năm đó con đại chu quái chưa sánh được với thánh giai cao thủ nhưng so với kiếm thánh hoặc ma đạo sư thông thường thì cường hãn hơn. Nói cách khác thì năm đó thực lực con quái vật đã vô cùng đáng sợ vượt qua cả kiếm thánh cùng ma đạo sư, nay qua vài ngàn năm thật không nghĩ ra nó đã đạt tới cảnh giới nào. Chỉ cần một thời khắc không chú ý, có thể toàn bộ lực lượng bị diệt vong, tuyệt đối không thể lỗ mãng.
Tận cùng sơn cốc do nhiều khối đá xếp thành, màu đen nhánh, phát ra những tia hàn khí lạnh như băng, rốt cuộc cũng không rõ là loại vật chất gì. Đừng nói Dương Lăng mới đến thế giới này chưa lâu, đến bậc thông kim bác cổ như Hồ tộc trưởng lão cũng không thể nhìn ra nguồn gốc của hắc thạch đó.
Đại điện rất lớn, thoạt nhìn giống như một ngôi chùa hoặc một toà thần miếu. Nhìn bề ngoài, Dương Lăng ước chừng đại điện có sức chứa tới ba bốn nghìn người.
Bởi sương mù dày đặc, nhất thời không ai nắm rõ địa hình, lại càng không thể biết vị trí của con đại chu quái. Do đó ai ai cũng đề phòng đứng nơi cửa điện, tuyệt không có ý tùy tiện lao vào.
Ngao !
Có lẽ vì tiêu hao không ít lực lượng, lại hiểu rõ ý đồ xa luân chiến của đối phương, con đại chu quái mặc dù cuống quít gào rít nhưng cũng không triệu tập một con chu quái nào cả. Con quái vật chỉ phẫn nộ gào rít trong đại điện thoạt trái thoạt phải khiến không ai nắm rõ vị trí cụ thể của nó.

- Bố lạp tư gia, lát nữa nếu tình huống bất diệu, ngươi lập tức phải thoát lui !
Sau khi dặn dò xong tên song đầu thực nhân ma, Dương Lăng triệu hồi thú một sừng ra hộ mạng đoạn ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt. Mặc dù rõ ràng chưa thấy qua đại điện nhưng trong lòng Dương Lăng không hiểu vì sao nảy sinh cảm giác đặc biệt thân thiết. Một loại cảm giác phảng phất như được thăm lại chốn xưa cũ, lại như tìm về nơi thân thuộc khi còn ấu thơ.
Chẳng lẽ đây là di tích của Thượng cổ vu sư ?
Liên tưởng đến vu trận ngoài động khẩu, trong lòng Dương Lăng chợt động, phát ra một tia tinh thần lực mỏng manh cẩn thận thăm dò tòa đại điện thần bí. Mặc dù Vưu Na có nói con đại chu quái không có lưu tại đây nhưng hắn vẫn cẩn thận tuyệt đối.
Theo tia tinh thần lực mỏng manh mỗi lúc một kéo dài ra, Dương Lăng nhanh chóng phát hiện ra một bí mật. Trong đại diện, bất kể là trên nền hay trên vách đều khắc đầy những phù văn huyền ảo, phảng phất tản mát ra những tia năng lượng cổ quái. Loại năng lượng này hoàn toàn bất đồng với thiên địa linh khí hay sinh mệnh nguyên khí, chúng tựa như nước trực tiếp thẩm thấu vào cơ thể và khớp xương tạo nên cảm giác lạnh băng.
Dương Lăng tò mò thử hấp thu một vài tia năng lượng cổ quái liền lập tức chịu đau khổ. Cơ thể co rút đến cực điểm, huyết dịch nháy mắt như bị đóng băng. Sau khi liên tục nuốt vài khỏa ma thú huyết châu, hắn khó khăn lắm mới hóa giải được sự thống khổ, tưởng chừng đến não cũng chứa đầy hàn khí a.
Tuy chút nữa là hóa thành khối băng nhưng Dương Lăng không phải không có thu hoạch. Tỉnh táo lại Dương Lăng phát giác ra hấp thụ tia năng lượng cổ quái đã làm cho các khớp xương trở nên linh động hơn, da tay cũng mềm mại và nhạy cảm hơn, tựa như dòng năng lượng băng lãnh kì quái kia có thể cường hóa thể chất a.
Màn sương trắng nơi đại điện cũng không kém kì quái, dù bán thú nhân hấp thụ thì hầu như không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đám tinh linh tiễn thủ thực lực lại đại tiến. Sau vài ngày hấp thụ bạch vụ, cả thị lực và khí lực của nhóm tinh linh đều đề thăng đáng kể. Còn đám thực nhân ma lại thấy không ổn, cơ thể không hề thoải mái, da dẻ lại nổi lên những nốt phồng rộp lên. Có thể thấy màn sương trắng có chứa một năng lượng kì bí có tác động khác biệt đối với từng đối tượng.
Sau khi nuốt thử vài ngụm bạch vụ, Dương Lăng cảm giác cơ thể tản mát vài tia hàn khí chậm rãi xoay tròn rồi bị vu đan hấp thu. Khi mới bắt đầu, Dương Lăng cảm giác vụ khí trong vu tháp cùng bạch vụ ở đây có điểm tương đồng nhưng chỉ nhập thể một lúc hắn lại phát hiện có sự khác biệt khá lớn. Bạch vụ nơi vu tháp tựa hồ có thể đề thăng thân thể hoặc giúp ma thú tiến hóa cùng nâng cao tinh thần lực. Bạch vụ ở đại điện dường như chỉ có thể đề thăng vu lực trong cơ thể. Hai loại tác dụng hoàn toàn khác biệt a.
Mỗi lúc ánh trăng càng thêm viên mãn, màn suơng trắng ở đại điện cũng mỗi lúc một nhiều, lan rộng, từ từ phủ kín khắp nơi. Ẩn sâu trong màn bạch vụ dày đặc, tiếng con đại chu quái rít gào mỗi lúc một lớn, thậm chí còn xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết tựa như đau đớn trọng thương. Từ từ theo mật độ càng lúc càng dầy của màn sương trắng, con đại chu quái tựa hồ càng lúc càng thê thảm, từng tràng kêu dài càng lúc càng thảm thiết như vọng ra từ thẳm sâu linh hồn, tựa như bị công kích trí mạng. Có thể con quái vật đau nhức không ngừng giãy giụa, từ sâu trong đại điện truyền ra những âm thanh va chạm kịch liệt, chợt trái chợt phải. Cũng bởi màn sương dày đặc, không ai có khả năng định rõ hình dạng hoặc vị trí con đại chu quái. Tuy nhiên cũng có một điểm rõ ràng. Đúng như lời Vưu Na nói, con quái vật sau khi hấp thụ một lượng lớn bạch vụ sẽ chịu thương tổn trầm trọng, thực lực đại giảm. Nếu không nó tuyệt đối không phát ra những âm thanh đau đớn đến thế.
Ma Thú Lĩnh Chủ.