Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 106: Chia binh làm hai đường

Sau khi nhanh chóng rút lui khỏi đại doanh của người Ban Đồ đang bị đốt cháy đến tận trời, Dương Lăng ra lệnh cho đám võ sĩ dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục tại một rừng cây, thay đổi vũ khí và áo giáp của người La Tư
"Đại nhân, theo do thám cho biết, hai bên Ban Đồ và La Tư đang chém giết máu chảy thành sông, lưỡng bại câu thương" Thay bộ quần áo dính đầy vết máu, quân sư Cổ Đức nhanh chóng đi tới trước mặt Dương Lăng: "Bây giờ uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta không phải là Tư Thác Phu và không phải đám người La tư thực lực tổn hao nhiều, mà là 1 vạn viện quân Ban Đồ đế quốc đang cấp tốc chạy tới Duy Sâm Trấn"
1 vạn viện quân?
Cổ Đức vừa nhắc nhở, Dương Lăng rất nhanh nhớ tới đại quân của Ban Đồ đế quốc đang chạy tới, nhớ tới A Lạp sơn khẩu dễ thủ khó công.
Trong thời gian này, mặc dù chiêu mộ không ít người kiến tạo phòng tuyến thứ nhất ở A Lạp sơn khẩu, nhưng vội vàng nên khó thể tránh khỏi có điểm cẩu thả. Ngoài ra, mặc dù do thám cho biết viện quân Ban Đồ đế quốc tối thiểu năm ngày nữa mới có thể tới nơi, nhưng bây giờ A Lạp sơn khẩu phòng ngự yếu kém đến như vậy, không ai dám cam đoan có phát sinh sự tình ngoài ý muốn hay không.
"Đại nhân, tình huống trước mắt, tốt nhất nên chia đại quân ra làm hai. Một đường đi tới Lạp Đa Gia sơn cốc thu thập tàn cuộc, để hoàn toàn khống chế thế cục ở Duy Sâm Trấn, một bên chạy tới A Lạp sơn khẩu, cẩn thận đề phòng viện quân Ban Đồ đế quốc phái ra kỵ binh đến tập kích bất ngờ."
Cổ Đức lo lắng vô cùng, căn cứ vào tin tức do thám được, thì viện quân Ban Đồ đế quốc bên trong có khoảng 500 tên là kỵ binh. Nếu không nhanh chóng tăng cường phòng ngự của A Lạp sơn khẩu, vạn nhất đối phương phái kỵ binh đánh bất ngờ vậy hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng.
"Lạp Đa Gia sơn cốc tình hình chiến trận bây giờ như thế nào, người Ban Đồ và La Tư còn có bao nhiêu nhân mã?" Trầm ngâm một lát, Dương Lăng hỏi Cổ Đức.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Dương Lăng, Cổ Đức không dám chậm trễ, nhanh chóng nói ra tin tức tình báo mới nhất.
Hóa ra, viện quân của đám người Ban đồ không để ý hết thảy nhảy vào Lạp Đa Gia sơn cốc, mặc dù kịp thời cứu được Tư Thác Phu nhưng cũng phải trả giá rất đắt. Trận hình bị kỵ binh của người La Tư làm cho hỗn loạn, ma pháp sư đi theo hầu hết bị cung nỏ bắn chết. Mặc dù dựa vào nhân số đông đảo chống đỡ, nhưng chỉ trong vòng nửa canh giờ đã thương vong rất lớn. Theo quân do thám phỏng đoán, đại khái chỉ còn lại hơn 300 người.
Người Ban Đồ tổn thất nặng nề, nhưng người La Tư cũng không tốt hơn là mấy. Mặc dù phục kích lấy yếu thắng mạnh, nhưng đối mặt với đám Ban Đồ người đông thế mạnh, đối mặt với bọn họ liều chết phản kích, nên cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Đội ngũ khoảng 700 người chỉ còn ước chừng 200 đến 300 người.
Tất cả chỉ còn lại khoảng 200 đến 300 người?
Vô cùng mừng rỡ, Dương Lăng nhanh chóng có chủ ý. Sau cơn đại chiến, đám người Ban Đồ và La Tư may mắn sống sót cũng rơi vào tình trạng kiệt sức, không thể chịu nổi một kích. Cứ như vậy, mình không cần nhiều binh lực lắm cũng có thể khống chế đại cuộc.
"Tạp Tây, ngươi mang theo 800 tên võ sĩ cưỡi ngựa trong đêm chạy đến A Lạp sơn khẩu, bằng mọi giá trong 2 ngày tới cũng phải bảo vệ thành công đạo phòng tuyến thứ nhất." Sau một lát trầm tư, Dương Lăng quyết đoán hạ lệnh.
"Vâng, thuộc hạ hiểu" Tạp Tây cúi đầu nhận mệnh lệnh rồi đi.
"Đại nhân, điều đi 800 tên võ sĩ, có thể hay không….." Cổ Đức nhíu mày, vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Dương Lăng.

"Không có việc gì, đối phó tàn binh bên trong Lạp Đa Gia sơn cốc có ma thú đại quân đã tuyệt đối an toàn"
Dương Lăng vô cùng tin tưởng ma thú đại quân của mình, chỉ cần kế hoạch cẩn mật thì đừng nói một đám tàn binh mà ngay cả khi Tư Thác Phu còn đầy đủ 3000 tên hắc giáp quân trong tay cũng có khả năng liều mạng, chỉ là tổn thất lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Đưa mắt nhìn Tạp Tây mang theo đại quân đi ra xa, Dương Lăng không hề chần chờ, xoay người cưỡi lên trên thú một sừng, mang theo đám võ sĩ còn lại nhanh chóng chạy tới Lạp Đa Gia sơn cốc. Chỉ cần nhanh chóng khống chế tình hình Duy Sâm Trấn là có thể dồn hầu hết lực lượng về A Lạp sơn khẩu, đánh lui viện quân của Ban Đồ đế quốc.
Được sự dẫn đường của do thám, không lâu sau mọi người lặng lẽ đi tới Lạp Đa Gia sơn cốc máu chảy thành sông.
Bên trong sơn cốc khắp nơi trên mặt đất đều là máu tươi, chân tay đứt đoạn. Vốn đám người La Tư chỉ chuẩn bị đánh chết Tư Thác Phu rồi sẽ nhanh chóng rút lui, không ngờ đột nhiên gặp phải một toán viện quân của người Ban Đồ, không cẩn thận nên lâm vào hỗn chiến. Mặc dù dựa vào kỵ binh cường hãn và cung tiễn nên giết chết địch nhân rất nhiều nhưng cũng phải trả giá rất đắt, giết địch được 1000 thì cũng tổn thất 800.
Đối với đám người ban Đồ mà nói, vốn nghĩ thầm rằng cứu Tư Thác Phu ra rồi sẽ rút lui khỏi sơn cốc, chuẩn bị chỉnh đốn lại rồi đợi cơ hội phản kích, không ngờ lại bị kỵ binh của La Tư làm rối loạn trận hình, bị bọn họ sử dụng cung tiễn giết chết hầu hết ma pháp sư, vô ý lâm vào hỗn chiến, thương vong thảm trọng.
Đối với hai bên thì bây giờ là ở một nơi sai lầm về thời gian, địa điểm, gặp gỡ một trận chiến không tính trước.
Đám người Ban Đồ tưởng rằng người La Tư có viện quân tới, mang đến cho chúng ngựa chiến cường hãn và cung tiễn kinh khủng, không kịp ứng phó nên tổn thất vô cùng nặng nề. Nếu dự đoán trước tình huống, bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy tiện cùng với kỵ binh tinh duệ của quân địch dã chiến.
Còn đối với đám người La Tư thì chỉ cần giết chết tên lĩnh chủ Tư Thác Phu là đã đạt được mục đích phá hoại mưu đồ chiến lược của Ban Đồ đế quốc, không ngờ rằng lại phải cứng đối cứng với đại quân của đối phương. Bất đắc dĩ đột nhiên gặp phải viện binh của đối phương nên lâm vào trận hỗn chiến không chết không ngớt.
Hoàn hảo, thật sự quá hoàn hảo.
Nhín hai bên cắn răng nghiến răng, chém giết không ngừng nghĩ, Dương Lăng hiểu được mình đã thắng một canh bạc, hai bên hỗn chiến càng thảm thiết thì mình càng có lợi.
Tổn thất thảm trọng nên cả người Ban Đồ và La Tư tất cả đều giết đến hồng cả mắt, đám người La Tư càng thú tính đại phát, số kỵ binh còn lại không nhiều lắm dưới sự chỉ huy của Nhiệt Á tả xung hữu đột, cây trường thương sắc bén dính đầu máu tươi, không biết đã giết chết bao nhiêu quân địch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau mấy lần phá vòng vây đều thất bại, đối mặt với đám người La Tư không chết không thôi, Tư Thác Phu không làm gì khác hơn là chỉ huy binh lính liều chết phản kích. Nhưng vì hầu hết ma pháp sư đã bị giết chết, thực lực quân đội đã tiêu hao 7, 8 phần, hơn nữa khó có thể tránh thoát cung tiễn của đối phương và kỵ binh nổi tiếng thiên hạ của người La Tư.
Từ từ, dưới sự công kích mãnh liệt của người la Tư, người Ban đồ rơi xuống hạ phong. Theo đám binh lính một người tiếp một người ngã xuống đất, Tư Thác Phu thấy tình hình càng ngày càng không ổn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vậy sơn cốc âm u này sẽ là nơi chôn thây hắn.
Giấu mình trên một cành cây, nhìn Tư Thác Phu hoảng sợ ở xa xa, nhớ tới gia tộc sau lưng hắn, Hải Nhi Bối Lý trong lòng vừa động liền lặng lẽ đi về phía Dương Lăng, nhỏ giọng nói: "Dương Lăng, kỳ thật mục đích của chúng ta chỉ là giành lấy quyền khống chế Duy Sâm Trấn. nếu Tư Thác Phu chết ở đây vậy tuyệt đối không phải một chuyện tốt đối với chúng ta"

Giết chết Tư Thác Phu không phải là một chuyện tốt?
Nhìn Hải Nhi Bối Lý trầm ngâm không nói, Dương Lăng nhíu mày, thời gian ngắn không rõ ràng lắm ý tứ của nàng.
Thấy Dương Lăng nghi hoặc khó hiểu, Hải Nhi Bối Lý khe khẽ giải thích cho hắn.
Hóa ra, gia tộc Duy Tư sau lưng Tư Thác Phu là một gia tộc thâm căn cố để của Ban Đồ đế quốc, thừa kế hơn một ngàn năm, ở trong Ban Đồ đế quốc có lực ảnh hưởng không thể tưởng tượng được. Dương Lăng làn này tại sau lưng động chân động tay tuyệt đối không thể gạt được tất cả mọi người, cho dù có thể lừa gạt nhất thời nhưng không thể gạt được cả đời.
Ban Đồ đế quốc sở dĩ muốn chiếm được Duy Sâm Trấn đơn giản bởi vì coi trọng tài nguyên cảu Đặc Lạp Tư rừng rậm như ma thú tinh hạch quáng thạch và gỗ củi. Phá hoại kế hoạch của bọn họ đối với Duy Sâm Trấn, được Lợi Văn Tát công quốc và một số quốc gia ủng hộ, La Tư đế quốc kiềm chế và nghĩ biện pháp cẩn thận, thì Ban Đồ đế quốc không tất yếu sẽ lưu tâm đến Duy Sâm lĩnh sắp được thành lập.
Nhưng nếu Tư Thác Phu chết ở Lạp Đa Gia sơn cốc vậy thì tình hình có lẽ sẽ phức tạp lên rất nhiều.
Duy Tư gia tộc sau khi biết được tình huống dám chắc sẽ không bỏ qua, và tuyệt đối ghi tất cả mối thù này lên người Dương Lăng. Tại bọn họ xúi giục và điên cuồng phản kích, có lẽ Duy Sâm lĩnh sẽ trở thành tử địch của Ban Đồ đế quốc, điều này đối với Duy Sâm lĩnh mà nói tuyệt đối là trăm hại mà không có lợi.
Dù sao, một người năng lực có xuất sắc đến đâu cũng không thể đối phó với một quốc gia cường đại, cho dù ma thú đại quân của Dương Lăng có mạnh hơn gấp 10 lần cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu Ban Đồ đế quốc hạ quyết tâm, thì ngắn ngủi 1 tháng có thể ở mấy tỉnh xung quanh Duy Sâm Trấn triệu tập vài vạn đại quân, và không bao lâu sẽ san bằng Duy Sâm Trấn.
Ngoại trừ xem xét tình hình trước mắt, thật ra Hải Nhi Bối Lý còn có một chút ích kỷ. Bố lạp đức thương hội mà nàng quản lý cũng có không ít sản nghiệp ở Ban Đồ đế quốc, hàng năm đều kiếm được không ít lợi nhuận. Nếu Tư Thác Phu chết ở Duy Sâm Trấn, vậy với thế lực của Duy Tư gia tộc có lẽ không bao lâu có thể tìm ra chân tướng sự việc, đến lúc đó việc kinh doanh của nàng tại Ban Đồ đế quốc sẽ chịu khó khăn khó có thể hình dung.
Đốt đại doanh của người Ban Đồ, nhổ tận gốc thế lực của bọn họ ở Duy Sâm Trấn và thuận lợi khống chế đại cục, Tư Thác Phu sống chết đã không còn quan tọng. Giết hắn có lẽ có thể tiết cơn giận, nhưng suy nghĩ về sau thì đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Sau một lát trầm ngâm, thấy Dương Lăng có chút suy nghĩ, Hải Nhi Bối Lý nói tiếp: " cha Tư Thác Phu là tài chính đại thần của Ban Đồ đế quốc, quyền coa chức trọng, nếu chúng ta cứu mạng Tư Thác Phu, và nghĩ biện pháp kết giao với Ban Đồ đế quốc, có lẽ sẽ có rất nhiều chỗ tốt không thể tưởng tượng"
Tài chính đại thần?
Dương Lăng trong lòng vừa động, sau một lát tram ngâm thì có một chủ ý, nhanh chóng gọi ma thú đại quân ra.
Giữa các quốc gia không có bằng hữu vĩnh cửu, cũng không có vĩnh viễn địch nhân mà chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Vì sự phát triển của tương lai, hoàn toàn đáng giá đánh bạc một phen.
Theo thân vệ từng người từng người ngã xuống, tay chân Tư Thác Phu lạnh như băng.
Vốn hắn còn hy vọng vào 800 tên binh lính lưu lại tại doanh trại, nhưng thấy ngọn lửa bốc lên tận trời từ chỗ doanh trại, hắn cảm thấy tuyệt vọng. Nhìn kỵ binh đám người La Tư đột nhiên xuất hiện, nhìn cung tiễn uy lực vô song của bọn họ, hắn hiểu được đối phương đã có viện quân tới, bày ra mai phục.
Thất thần, Tư Thác Phu không phát hiện ra vài con ngựa đang chạy tới với tốc độ rất nhanh. Ngay khi đám người ban đồ ở gần đó kinh hãi thất sắc không kịp thời tới cứu viện, thì đột nhiên trong bóng tối lao ra một đàn Giác phong thú dữ tợn, giống như tia chớp lao tới
Ma Thú Lĩnh Chủ.