Trên lân phiến của quái xà đột nhiên tỏa ra một cỗ sóng nhiệt, thân thể khổng lồ của nó cuộn tròn lại, cái đầu ngóc cao lên làm cho tấm lưới vốn được mọi người giữ chặt thì lúc này cũng nhô lên theo. Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé đột nhiên nhào tới dưới thân quái xà mang theo thanh đao sáng như tuyết đâm ngập vào nơi bảy tấc trên cổ nó.
Đúng là Liễu Minh.
Quái xà lập tức rít lên những tiếng thê lương, Liễu Minh lại dùng sức cắt mạnh một cái, tập lức tạo thành một vết thương dài hơn thước, máu tươi bắn ra bốn phía. Thân thể quái xà run rẩy không ngừng. Liễu Minh một kích đắc thủ thì mau chóng thoát ra, chạy như bay vào trong rừng rậm.
"Bắn tên!" Nhãn Man Tử hét lớn một tiếng, rồi vung kiếm chém xuống.
Một lát sau, quái xà cũng từ từ yếu đi, không lâu trước còn là một dị thú uy phong lẫm liệt mà nay chỉ còn có thể vùng vẫy giãy chết mà thôi. Lúc này, Nhãn Man Tử lại lao tới, cầm thanh đao sắc bén đâm mạnh vào nơi cổ quái xà, tạo ra một vết thương lớn khác. Y không ngừng ra tay, liên tiếp bổ ra những đao thật mạnh, cuối cùng cái đầu rắn cũng bị chặt đứt, quái xà mới không nhúc nhích nữa. Thấy đã thành công, đội đi săn đều hưng phấn hoan hô liên tục, sau đó mọi người mới hợp sức nâng thi thể quái xà lên, chậm rãi khiêng nó về nơi đóng quân.
"Hảo tiểu tử, công phu luyện được không tệ." Nhãn Man Tử đi tới bên người Liễu Minh, đánh giá vài lần rồi mở miệng khen.
Vừa rồi một kích kia của Liễu Minh quả là cực kỳ tàn nhẫn, bất kể nhãn lực, hay gan dạ thì quả là vượt hơn không ít người trong nhóm.
"Đội trưởng quá khen." Khuôn mặt của Liễu Minh đỏ lên, có chút ngại ngùng nói.
Nhãn Man Tử thấy vậy cười hắc hắc, vung tay lên, mang theo mọi người trở về.
Về tới sơn cốc, việc tiêu diệt thành công một quái xà lại làm cho người ta xôn xao hẳn lên. Mặc dù đã tổn thất một người, thế nhưng toàn thể bang chúng vẫn cực kỳ cao hứng chạy tới xem náo nhiệt. Liễu Minh đứng trong đám người, ánh mắt tìm một hồi, khi không thấy bóng dáng Càn thúc thì lông mày hơi nhíu lại.
"Tiểu Liễu, đần độn đứng đấy làm gì?" Một bàn tay thô ráp vỗ xuống vai Liễu Minh. Một nam tử mặt vàng thấp bé đi tới, cười ha hả nói.
"Hoàng Tam, huynh có nhìn thấy Càn thúc đâu không?" Liễu Minh nhìn nam tử mặt vàng một cái, hỏi.
Nam tử này nhìn cũng không lớn tuổi, chỉ tầm ngoài hai mươi, bởi vì họ Hoàng nên mọi người gọi là Hoàng Tam. Trên Hung đảo này, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà rất ít người dùng tên thật, phần lớn đều gọi nhau bằng danh hiệu mà thôi. Công phu của Hoàng Tam này không giỏi, nhưng y lại hiểu một ít y thuật, trong Mệnh Nhị Bang, là một trong số ít những người đi lại tương đối gần với Liễu Minh.
"Vừa rồi ta mới nhìn thấy Càn thúc giao lệnh bài tuần tra cho La thủ lĩnh, lúc này chắc đã về nghỉ ngơi rồi. Mà nói lại thì đội các ngươi vừa săn được một dị thú nguy hiểm như vậy, kể cho ta một chút xem các ngươi làm thế nào đi!" Hoàng Tam nhún vai nói.
Liễu Minh chẳng có tâm trí đâu nói những chuyện này nên chỉ trả lời qua loa hai câu rồi xoay người rời đi.
"Tiểu tử này. . ." Hoàng Tam nhìn theo bóng lưng Liễu Minh dần đi xa, lắc đầu cười cười.
"Càn thúc." Liễu Minh bước nhanh đi vào sơn động, quả nhiên thấy Càn thúc ngồi ở bên giường, đang vận công, khuôn mặt chằng chịt các vết sẹo lúc đỏ lúc trắng đan xen với nhau. Liễu Minh từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh y, không lên tiếng quấy rầy nữa.
Một lúc lâu sau, Càn thúc mới chậm rãi thở ra một hơi, mở mắt, tia đỏ ửng trên mặt đã lui đi không để lại dấu vết.
"Trở lại rồi ư? Săn bắn có bị thương hay không?" Càn thúc nhìn Liễu Minh một cái, gương mặt cứng nhắc có chút nhu hòa xuống hỏi.
"Không có." Liễu Minh chậm rãi kể lại chuyến săn bắn hôm nay một lần.
Hai người đều không thích nói nhiều, hỏi thăm vài câu rồi đều trầm mặc lại. Liễu Minh lẳng lặng nhìn Càn thúc một cái, trong mắt hiện lên vài nét lo lắng. Từ khi gia nhập Mệnh Nhị Bang tới nay, sắc mặt Càn thúc kém đi nhiều, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng nữa. Những thay đổi rất nhỏ này, những người khác trong bang có lẽ không nhận ra, thế nhưng Liễu Minh lại hiểu rất rõ. Đặc biệt là gần đây, số lần Càn thúc ngồi xuống điều tức nhiều hơn trước rất nhiều, làm cho hắn càng cảm thấy bất an. Thế nhưng mỗi lần hỏi dò thì đều bị Càn thúc trả lời qua loa cho xong, điều này làm cho bóng mờ trong tâm chí hắn càng lớn hơn. Ngay lúc trong lòng hai người đều có tâm sự thì bỗng từ bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân.
"Càn thúc, Bang chủ mời ngươi tới nghị sự." Một người đàn ông đứng ở cửa sơn động, không đi vào mà ở ngoài cung kính nói to.
Càn thúc đứng lên, nói với Liễu Minh mấy câu rồi nhanh chóng bước ra.
Một lát sau, bên ngoài động vang lên những tiếng ồn ào làm Liễu Minh nhíu mày. So với Ô Vân Bang thì Mệnh Nhị Bang hơn vài phần sức sống, chẳng qua hôm nay, âm thanh có chút ồn ào hơn bình thường. Lúc này, tâm tình Liễu Minh đang phiền muộn nên những âm thanh bên ngoài còn làm cho hắn khó chịu hơn nhiều.
Hô!
Hắn thở dài một hơi, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tiến hành thổ nạp theo bộ khẩu quyết vô danh mà Càn thúc đưa. Mãi tới lúc chạng vạng, Càn thúc mới trở về sơn động, sắc mặt lộ ra nét trầm trọng.
"Càn thúc, Bang chủ gọi thúc đi có chuyện gì vậy?" Liễu Minh có chút tò mò hỏi.
Càn thúc sắc mặt nghiêm trọng, một lát sau mới chậm rãi nói: "Nội đảo sắp mở ra rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Minh cũng hơi đổi.
Nói đến nội đảo thì phải nói sơ qua về hoàn cảnh địa lý toàn bộ Hung Đảo. Thực ra Hung đảo chia thành ngoại đảo và nội đảo, các hung phạm bị đày đến đây đều hoạt động ở ngoại đảo mà thôi, còn bên trong thì không có ai đi qua, bởi vì nơi này quanh năm tràn ngập một cỗ sương mù độc, không ai có thể tới gần được. Chẳng qua là cứ mỗi mười năm, sương mù trong nội đảo sẽ tản đi khoảng một tháng, sau một tháng đó, sương mù sẽ lại tụ lại. Cho nên khi sương mù tan đi thì những người có gan lớn sẽ đi vào, kiếm được không ít lợi ích. Nghe đồn nội đảo không giống ngoại đảo, nơi đó thực vật tươi tốt, sinh cơ nồng đậm, các loại thực vật kỳ dị và dược liệu cũng nhiều vô số kể.
Mà trên Hung đảo, dược liệu luôn là thứ cực kỳ khan hiếm, mà trong nội đảo đều là các thảo dược nhiều năm, cực kỳ quý hiếm đối với các tù phạm, còn có thể đổi lấy y phục hay binh khí khi những binh sĩ triều đình tới nữa. Thậm chí người ta còn nói, trong đảo còn có tiên thảo, một khi nuốt xuống, có thể làm cho người ta tinh thần sảng khoái, dung nhan tươi sáng, thể lực gia tăng nữa. Thậm chí còn có người nói tiên thảo này còn có thể luyện được thuốc trường sinh bất lão, có kỳ hiệu nghịch thiên đối với phàm nhân nữa. Còn lời đồn này là thật hay là giả thì quả là chưa ai biết.
Có điều, linh dược nội đảo thì nhiều, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ màn sương mù độc kia, địa hình phức tạp bên trong và các loại quái vật lợi hại cũng làm cho rất nhiều kẻ tầm bảo phải chùn bước. Hơn nữa khi đã bước chân vào nội đảo, những kẻ tù phạm tranh đấu giành tài nguyên với nhau cũng là chuyện bình thường.
Lúc ăn tối, chuyện nội đảo sắp mở ra đã lan truyền khắp trong ngoài Mệnh Nhị Bang làm cho nhiều người xoa quyền mài chưởng, nóng lòng muốn thử.
"Hoàng Tam, lần trước nội đảo mở cửa, huynh có vào không?" Bang chúng Mệnh Nhị Bang, mỗi người đều có một tô ăn cơm riêng, Liễu Minh lấy phần đồ ăn của mình rồi chen đến gần Hoàng Tam, ngồi xuống hỏi.
"Không có, năm năm trước ta mới tới đảo này." Hoàng Tam nhìn Liễu Minh một cái, lắc đầu, "A." Liễu Minh nghe vậy, có chút thất vọng gật đầu một cái.
"Làm sao? Tiểu gia hỏa ngươi cũng tính tiến vào nội đảo ư?" Hoàng Tam đánh giá Liễu Minh một chút rồi bỗng cười nói.
"Hoàng Tam, huynh biết y thuật, ta nghe các huynh đệ khác nói, linh dược trong đảo đối với việc trị nội ngoại thương rất có công hiệu, không biết có đúng hay không?" Liễu Minh không trả lời mà mở miệng hỏi chuyện khác.
"Điều này đương nhiên là thật, ta nghe các tiền bối trên đảo nói qua, linh dược nội đảo đều có công hiệu thần kỳ, còn có tiên thảo có tác dụng thoát thai hoán cốt nữa." Hoàng Tam khoan thai nói.
Liễu Minh nghe vậy, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
"Ngươi sẽ không thật sự đi vào nội đảo chứ? Ta nghe người ta nói qua, thân thủ của ngươi không tệ, thế nhưng nội đảo có rất nhiều hung thú lợi hại, còn hơn những loại mà bình thường chúng ta săn bắn rất nhiều, ngươi đi chịu chết ư?" Hoàng Tam có vẻ nhìn ra gì đó, trầm ngâm nói.
Liễu Minh không nói gì, nhưng trong lòng đã có quyết định. Nếu như lời Hoàng Tam là thật, vì Càn thúc, nội đảo có nguy hiểm hơn nữa hắn cũng sẽ đi. Đương nhiên là mười năm mới có một lần như thế này nên không phải cứ muốn là đi được. Bởi vì tài nguyên nội đảo cũng chỉ có han, mỗi lần đi vào nhân số cũng không nên quá đông. Dựa vào thương lượng giữa bốn đại phái trước kia thì mỗi phái sẽ đưa mười người vào nội đảo mà thôi.
Thế nhưng bây giờ, Ô Vân Bang đã bị diệt nên danh ngạch cho ba môn phái còn lại cũng tăng thêm từ mười lên mười ba người. Đương nhiên những người đi vào đều là kẻ có thực lực hơn người. Mà nội đảo cho dù nguy hiểm nhưng số người muốn vào cũng rất đông, cần phải tiến hành chọn lựa trước.
Đương nhiên những kẻ tầm bảo sau khi trở về phải giao toàn bộ bảo vật thu được cho bang phái của mình, sau đó trong bang sẽ dựa trên thành quả đó mà khen thưởng cho người kiếm được. Còn khen thưởng như thế nào thì chắc chắn các môn phái sẽ không keo kiệt gì cả.
Sau bữa tối, Thượng bang chủ Mệnh Nhị Bang mới đứng dậy, triệu tập mọi người rồi lớn tiếng tuyên bố: "Các vị huynh đệ, tin rằng mọi người ở đây cũng biết rồi, đó là sắp tới nội đảo sẽ mở ra, hoạt động tầm bảo sẽ tiến hành."
"Lần tầm bảo này, bốn đại bang phái, à không, là ba đại bang phái liên thủ cử hành, dựa theo ước định, mỗi bang phái có thể có mười ba người tham gia. Ở đây có một tấm ván gỗ, ai trong Mệnh Nhị Bang muốn tham gia lần hành động này thì đều phải viết tên của mình lên trên tấm gỗ. Ba ngày sau, bổn bang sẽ cử hành luận bàn lôi đài, tìm ra mười ba người đi vào nội đảo." Thanh âm của Thượng bang chủ vang lên, truyền rất xa trong sơn cốc.