Ma Thiên Ký

Chương 927: Hỗn chiến

Dịch giả: nila32, Vạn Hàn Nguyên

“Đi!”

Kim Thiên Tứ quát khẽ một tiếng rồi vung mạnh tay áo lên trời. Chỉ nghe một tràng xé gió rít gào, vô sô tia sáng trắng toát đã bắn ra từ Tinh Không đang trôi nổi trước người hắn sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một cột nước thô to bắn mạnh về phía bầy Trùng màu đen đang lao tới.

“Ầm ầm” tiếng nổ rền vang!

Những hắc trùng chạm phải cột sáng màu trắng đều bị đánh tan xác trong chớp mắt. Sau thời gian chừng vài nhịp thở đã thấy cột sáng bạch sắc lao vào trong ma vân với thế như chẻ tre nhưng hồi lâu lại không truyền ra chút động tĩnh nào giống như đã bị đám mây kì quái kia nuốt chửng vậy.

Long Nhan Phỉ cùng tỷ muội Âu Dương Thiến chứng kiến cảnh này không khỏi nhìn nhau thảng thốt. Mà đám người Ma Huyền Tông đang đứng ngoài quan sát cuộc chiến lại không giấu được vẻ vui mừng trên khuôn mặt.

Sau một khắc, bên trong ma vân hắc sắc đột nhiên truyền đến từng đợt ầm ầm nổ vang, hơn nữa âm thanh truyền ra mỗi lúc một lớn hơn, thời gian dần trôi qua, âm thanh vọng càng giống như tiếng sấm rền vang khiến người nghe không khỏi giật mình hoảng hốt.

Bảy tên Ma Nhân áo đen thấy vậy lập tức cả kinh. Khi bọn chúng đang định thay đổi pháp quyết đã thấy bạch quang thình lình hiện ra từ trong mây đen kéo theo từng tràng “Xuy xuy” thét gào cùng với tia sáng lóa mắt ầm ầm xé tan mây mù để xông ra.

“Ầm ầm” một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên!

Chỉ thấy mây đen trên trời thình lình nổ văng tung tóe, kéo theo từng đợt sóng khí cuồng quyển, vô số ma trùng cũng theo đó không ngừng rơi rụng rồi nhanh chóng hóa thành hắc khí nhàn nhạt tiêu tán trong không khí.

Lúc này, bảy tên Ma Nhân gần đó đồng loạt kêu lên một tiếng đau đớn rồi không hẹn mà cùng nhảy ngược về phía sau mấy bước mời dần ổn định lại thân thể. Hiển nhiên thần thông của mình bị đối phương phá vỡ đã khiến bọn chúng nhận lấy không ít thiệt thòi.

Tỷ muội Âu Dương Thiến mắt thấy thế công của đối phương bị phá giải, khuôn mặt liền lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu. Âu Dương Thiến lập tức biến đổi pháp quyết trong tay, triệu hồi đao trận đằng xa trở thành một thanh tiểu đao phát ra bạch quang chói mắt lơ lửng trước người. Cùng lúc đó, Âu Dương Cầm cũng nhanh chóng xếp lại chiếc quạt tím trong tay rồi tiến đến sóng vai bên cạnh tỷ tỷ của mình. Kim Thiên Tứ vừa rồi chỉ hời hợt ra tay đã đánh tan bầy trùng do bảy tên Ma Nhân kia điều khiển. Một thân thần thông sâu không lường được theo đó được bày ra đã giúp các nàng Long Nhan Phỉ và tỷ muội Âu Dương trong thoáng chốc đại tăng sĩ khí.

“Quả nhiên là không tầm thường! Đã vậy, bổn tọa sẽ chơi đùa một trận thật đã rồi mới đem cả đám chuột nhắt các ngươi chém giết sạch sẽ!” Tên Ma Nhân cầm đầu không những không lộ ra vẻ tức giận mà còn cao hứng cười nói.

“Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng!”

“Các ngươi đừng quên chú ý đến động tĩnh của đám đệ tử Ma Huyền Tông đằng kia.”

Kim Thiên Tứ sau khi truyền âm dặn dò đám nữ bên cạnh liền đột ngột phóng thẳng về phía ba gã Ma Nhân đang đứng một bên. Chỉ thấy đôi tay hắn thình lình giơ lên liền kéo theo hai cánh tay áo rộng thùng thình cũng lập tức co rút về sau, lộ ra hai thanh Tinh Quang trắng toát quay tít một vòng giữa không trung rồi ngưng tụ thành một hư ảnh Đại Bằng màu trắng lao vút về phía đối phương.

Ba gã Ma Nhân thấy vậy liền ngẩng đầu thét lên một tiếng chói tai. Sáu cánh tay cũng không chút chậm trễ giơ ra phía trước, ma diễm xanh nâu trên thân thể cũng theo đó cuồn cuộn tuôn ra rồi hợp thành một khuôn mặt khổng lồ dữ tợn trôi nổi giữa không trung. Đầu lâu vừa tạo thành trông rất giống với Nhân loại bình thường, chỉ là trên đầu của nó còn có hai cái sừng trâu bén nhọn khổng lồ. Đôi mắt bốc lên huyết quang cùng với cái miệng xấu xí không ngưng phun ra sương mù xanh nâu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Trong khoảnh khắc, Đại Bằng màu trắng đã bị biển lửa xanh nâu bao bọc, phát ra từng tràng “Rầm rầm” vang dội!

Nào ngờ, khô lâu hung ác lại không thể chịu nổi một kích của đối phương, liền bị đánh cho nát bấy rồi hóa thành từng sợi ma khí nhanh chóng dung nhập vào cơ thể của Đại Bằng màu trắng. Sau một khắc, Đại Bằng kia đang trên đà đánh về phía Ma Nhân lại thình lình quay đầu bắn ngược về phía Kim Thiên Tứ ở phía sau.

“Ngay đến pháp lực hóa hình vốn không có sinh mệnh cũng bị ma khí kia làm cho vấy bẩn, xem ra không thể sử dụng thủ đoạn bình thường để đối phó với bọn chúng.”

Kim Thiên Tứ sau khi thì thào một câu liền vẫy nhẹ một tay. Chỉ thấy Đại Bằng đang lơ lửng trên không trung lập tức theo đó ầm ầm vỡ tung khiến cho Ma khí xanh nâu không còn nơi bám víu cũng từ từ tiêu tán không còn chút tăm tích.

Sau đó, Kim Thiên Tứ chỉ khẽ động thân hình đã hóa thành một đạo hư ảnh lao nhanh về phía đối thủ. Ba gã Ma Nhân thấy thế lại điên cuồng hét lớn một tiếng, Ma khí xanh nâu quanh thân cũng theo đó cuồn cuộn ra, ngưng tụ thành một cự trảo hung ác kéo theo tiếng xé gió ù ù, chộp lấy đối phương.

“Hắc hắc!”

Chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang vọng khắp bốn phía xung quanh, cự trảo sau một kích đắc thủ thình lình lại xuất hiện dấu hiệu bất ổn. Chỉ thấy từng đạo tinh quang không ngừng bắn ra, cự trảo kia rất nhanh đã bị chấn văng tung tóe. Từng đoàn từng đoàn ma khí sau khí ầm ầm tan vỡ liền để lộ ra một tấm phù lục ảm đạm vô quang từ từ rơi xuống, nào thấy bóng dáng Kim Thiên Tứ như dự đoán.

Những tên Ma Nhân kia thấy vậy không khỏi dọa cho nhảy dựng. Một tên trong số chúng lập tức cảm thấy sau lưng phát sinh chấn động thì ra Kim Thiên Tứ sau khi qua mắt tất cả đã như quỷ mị tiếp cận phía sau bọn chúng.

Chỉ thấy hắn vừa hiện thân, động tác đã như chớp giật sấm rền. Một tay giơ lên bắn ra đạo đạo kim quang chói mắt, rõ ràng là một quả cầu ánh kim lập lòe, mặt ngoài có thể thấy rõ vô số điện quang lưu chuyển bất định.

Tên Ma Nhân kia nào dám chủ quan, sau khi xoay người lại liền không chút chậm trễ vung tay huy động Ma khí ngưng kết thành màn sáng xanh nâu che chắn trước người. Hai cánh tay cũng đồng thời đan thành hình chữ thập tùy thời đón địch.

Nào ngờ, hai cánh của Ma Nhân kia lại thình lình phát ra từng tràng nổ vang, vô số quang điện kim sắc không biết bằng cách nào đã dễ dàng xuyên qua lớp phòng vệ của hắn rồi mạnh mẽ nện lên thân thể hắc sắc kia.

“A!”

Ma Nhân kia chỉ kịp hét lên thảm thiết, cả người đã bị điện quang bao phủ, không chút tự chủ bắn ngược về phía sau. Biến cố vừa rồi diễn ra vô cùng nhanh chóng, hầu như chỉ trong nháy mắt.

Khi hai Ma Nhân còn lại kịp nhận ra nguy hiểm đang cận kề, đồng bạn của bọn chúng đã bị thiêu đốt đến cháy đen, Ma khí toàn thân ầm ầm tán loạn, rất nhanh sau đó đã hoàn toàn mất đi sinh cơ. Cả hai lúc này mới gầm lên giận dữ, hung hăng bổ nhào về phía tu sĩ nhân loại đáng chết kia.

Kim Thiên Tứ thấy vậy, chỉ khẽ cười nhạt sau đó khẽ chụp một tay vào không khí, ngưng tụ ra một thanh đoản kiếm óng ánh. Kiếm vừa xuất thế đã thấy vô số ánh kiếm cuồng quyển xông ra, mạnh mẽ vây công hai tên Ma Nhân đang xông đến.

Tên Ma Nhân cầm đầu kia đang đứng trên thạch bích quan sát trận chiến thấy Kim Thiên Tứ dễ dàng đánh trọng thương một gã Ma Nhân phân thân, khuôn mặt liền lộ ra một chút nghiêm trọng, bỗng nhiên hướng về phía Long Hiên ở gần đó truyền âm dặn dò một câu.

Long Hiên nghe vậy liền nhíu mày.

Hắn vốn định toạ sơn quan hổ đấu, hi vọng Thái Thanh Môn cùng Ma Nhân đánh đến lưỡng bại câu thương, bản thân liền có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng bây giờ nghe tên Ma Nhân kia ra lệnh nên cũng chỉ có thế miễn cưỡng gật đầu, thân hình nhoáng lên liền xông tới phía trước.

(*toạ sơn quan hổ đấu: đứng ngoài cuộc xem kẻ khác tranh đấu mà kiếm lợi)

Thân hình hắn ở giữa không trung toả ra ma khí cuồn cuộn, cả người bỗng nhiên hoá thành vầng mặt trời màu xanh lục sáng chói hừng hực thiêu đốt, đem Thanh Dương Ma Công thúc giục đến cực hạn, ngay sau đó kích bắn về phía ba người nữ tử Long Nhan Phỉ.

Khi Long Hiên còn chưa thật sự lao tới nơi, một tay hắn đã vỗ lên lửa xanh quanh thân bắn ra một quả cầu lửa màu xanh biếc to bằng đầu người.

Long Nhan Phỉ thấy vậy khẽ dựng đôi mày thanh tú. Chỉ thấy tay áo của nàng khẽ run, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm đã thu vào lúc trước kiếm quang màu bạc vừa phóng ra đã dễ dàng chém đứt hoả cầu thành hai nửa sau đó lao vút lên trời nghênh đón Long Hiên.

Trong nháy mắt, không trung tại chỗ hai người kịch chiến giăng đầy kiếm quang màu bạc cùng từng đốm lửa màu xanh nhao nhao nổ tung, nhất thời khó phân cao thấp.

Mặt khác, tên Ma Nhân cầm đầu sau khi ra lệnh liền cùng những gã khác từ trên thạch bích xông ra, sau một cái chớp động đã đi được hơn ba mươi trượng xuất hiện tại phía sau lưng hai gã Ma Nhân khác đang kịch chiến với Kim Thiên Tứ. Một tay trảo ra, mấy đạo hàn mang dài hơn một trượng loé hiện phóng tới.

(*hàn mang: ánh sáng lạnh lẽo)

Kim Thiên Tứ dường như đã sớm có dự đoán, thân hình thoáng mơ hồ liền bắn ngược ra ngoài mấy chục trượng, dễ dàng tránh thoát hàn mang.

"Thực lực quả là bất phàm, chẳng qua lần sau sẽ không có may mắn như vậy đâu." Nam tử mặc áo bào xám lại lần nữa cười nhạt một cách quái dị, đồng thời trong miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ.

Đột nhiên thân thể sáu gã Ma Nhân phân thân toả ra ma khí màu xám xanh cuồn cuộn, sau đó sáu thân ảnh đồng thời loé lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Sau một khắc, vài tiếng "răng rắc" vang lên, hư không xung quanh Kim Thiên Tứ bỗng nhiên hiện ra từng cái khe hở hẹp dài, từ trong đó sương mù màu xám xanh cuốn ra.

Sương mù giữa không trung nhanh chóng liên kết với nhau hoá thành cự võng màu xám xanh rộng gần mẫu, phủ kín phạm vi xung quanh.

(*võng: lưới)

Kim Thiên Tứ thấy vậy thì mặt không đổi sắc điểm một cái vào không trung chỗ cự võng, một dải tinh quang màu trắng từ trong tay áo hắn xông ra hoá thành những bóng chim nối tiếp nhau lao tới.

Tiếng nổ "phốc phốc" vang lên không ngớt. Ma võng màu xám xanh bị ảo ảnh màu trắng điên cuồng nổ tung cuốn lấy khiến nó trong nhất thời không cách nào chụp xuống được.

Mà ngay lúc này, từ bên kia truyền đến tiếng thét kinh hãi của Âu Dương Thiến cùng tiếng kêu đau đớn của Long Nhan Phỉ.

"Không tốt!"

"Hừ."

Trong lúc Long Nhan Phỉ tranh đấu cùng Long Hiên lại nhất thời sơ sẩy để cho một quả cầu lửa màu xanh biếc đánh lên vai trái. Kết quả ngọc dung đại biến, nàng cảm thấy một vật lạnh lẽo bám tại vai trái, một cơn đau đớn đến tận xương tuỷ liền theo đó ùa lên. Sau đó Long Nhan Phỉ miễn cưỡng thúc dục kiếm quang màu bạc ngăn chặn một quả cầu lửa khác rồi thân hình nhanh như tên bắn bay ngược về phía tỷ muội Âu Dương Thiến.

Trong mắt Long Hiên sau khi lóe lên vẻ dữ tợn muốn truy đuổi Long Nhan Phỉ thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, thân hình thoáng mơ hồ liền biến mất ngay tại chỗ.

"Vèo" "Vèo" hai tiếng, một đoá linh hoa màu tím vút qua không trung chỗ Long Hiên vừa đứng.

Thì ra là Âu Dương Cầm lặng lẽ thi triển pháp quyết cản trở.

Lúc này, từng sợi khí đen ở chỗ đằng sau cách ba mươi trượng quay tròn rồi ngưng tụ hiện ra thân hình Long Hiên. Ánh mắt hắn quét qua tỷ muội Âu Dương Thiến, gương mặt vốn xấu xí càng trở nên dữ tợn hơn, hắn âm trầm nói:

"Nhân tiện cùng mấy ả tiện tỳ các ngươi đem thù mới hận cũ giải quyết một lần luôn!"

Vừa dứt lời, từng cái hoa văn màu lục quỷ dị liền hiện ra trên khuôn mặt Long Hiên. Sau một tiếng "Vù vù", toàn thân hắn liền có hoả diễm màu lục cuồn cuộn tuôn ra.

Thân hình của gã bên trong lửa xanh cũng liên tục phóng lớn, sau lưng hiện ra một ảo ảnh cự nhân màu lục cao hơn mười trượng, liền đó khí tức hắn phát ra thình lình tăng vọt lên Chân Đan sơ kỳ.

Long Hiên sau khi hoàn tất quá trình biến thân liền ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, cả người lập tức hoá thành một đám lửa màu lục cực lớn phóng nhanh về phía tỷ muội Âu Dương Thiến.

Tỷ muội Âu Dương Thiến thấy cảnh này sắc mặt không khỏi lần nữa thay đổi, vội vàng thúc dục phi đao quạt xếp thả ra một đầu giao long màu trắng dài hơn hai mươi trượng cùng bảy tám đóa linh hoa màu tím lớn hơn mười trượng xông lên nghênh đón.

Kết quả mặt ngoài quả cầu lửa loé lên liền hiện ra một thanh diễm kiếm màu lục và một thanh đại đao màu xanh dương tách ra đón đỡ từng đợt công kích của hai nữ tử kia.

Nhất thời đao quang, kiếm ảnh, tử phong, thanh mang đan vào nhau giữa không trung, kéo theo từng tràng tiếng nổ đì đùng không ngừng vang vọng.