Dịch giả: nila32, Vạn Hàn Nguyên
Liễu Minh thấy thế liền cảm thấy ngạc nhiên, tức thì khẽ động thân hình xuất hiện bên cạnh thi thể kia sau đó cẩn thận xem xét kỹ lưỡng một phen. Từ phục sức còn lại có thể suy đoán người này chính là đệ tử của Thiên Công Tông. Hơn nữa vết thương trên người còn cho thấy y đã bị một luồng man lực nghiến nát, chẳng qua độ bén ngọt của vết gãy không khỏi khiến Liễu Minh cảm thấy hơi chút kinh ngạc.
Đúng lúc này, một vật gì đó thình lình rơi xuống từ cổ tay của thi thể. Liễu Minh thoáng nhìn qua liền phát hiện đó là một vòng tay trữ vật màu tím nhạt bèn khẽ vẫy tay thu lấy vật ấy đến bên người. Sau khi sử dụng thần thức thăm dò cẩn thận một phen, hắn phát hiện bên trong ngoại trừ một ít linh thạch, phù lục cùng linh khí thông thường, còn có vài chục vật thể hình tròn màu sắc khác nhau, phần lớn trong số đó đều to cỡ nắm tay. Đặc biệt, lại có một viên không ngừng phát ra hào quang ánh kim chói mắt, mặt ngoài còn được bao phủ bởi vô số phù văn li ti, rõ ràng lớn hơn một vòng so với những viên còn lại.
“Ồ? Không lẽ là con rối cấp bậc Chân Đan?” Liễu Minh sau khi xem xét quả cầu vàng kim một chút liện lộ ra vẻ giật mình nhưng rất nhanh liền lắc đầu cười khổ.
Kỳ thật, hắn cũng từng tế luyện qua bốn đầu khôi lỗi giáp sĩ có tu vị Ngưng Dịch cảnh cùng một khôi lỗi đạt đến cảnh giới Hóa Tinh nhưng đến giờ vẫn chưa từng sử dụng qua, không cần nói đến khôi lỗi có cấp bậc Chân Đan. Hơn nữa, người rối cao cấp thế này thông thường không thể sử dụng Khôi Lỗi thuật bên ngoài để điều khiển. Sớm biết gặp được cơ duyên thế này, ngày đó ở quỷ mạc, hắn đã hỏi mượn Thanh Linh một ít tài liệu về thuật điều khiển con rối.
Kế tiếp, hắn lại xem xét những viên cầu còn lại, phát hiện toàn bộ đều là khôi lỗi mang cấp bậc Hóa Tinh. Có lẽ vị đệ tử này của Thiên Công tông đột nhiên lọt vào tập kích, chưa kịp xuất ra khôi lỗi Chân Đan đã bị đối phương mạnh mẽ đánh chết. Liễu Minh sau khi thu lấy vòng tay trữ vật kia liền tiếp tục xem xét xung quanh đến khi không phát hiện thêm gì khác mới phóng người lên không, từ từ bỏ lại đầm lầy nguy chết chóc kia ở sau lưng.
Sau đó mấy ngày, Liễu Minh trên đường tìm đến những vị trí được đánh dấu trên bản đồ cũng tiện tay thu hoạch không ít kỳ trân dị bảo. Trong đó có vài loại linh thảo địa được nếu có thể cho vào bên trong vỏ kiếm liền có tác dụng tẩm bổ tuyệt hảo đối với Kiếm Hoàn. Ngoài ra còn có vài khối âm minh khoáng thạch có phẩm giai tương đối cao, đều thuộc loại tài liệu luyện khí cực phẩm mang thuộc tính âm, giá trị không thấp.
Nhưng có thể khiến Liễu Minh vui mừng chính là hắn đã tìm được một loại cỏ Truy Hồn ngàn năm khó gặp, nếu đem phối hợp với linh vật như san hô bảy màu liền có thể điều chế ra một loại linh dược có khả năng đề cao một ít tỷ lệ kết thành Chân Đan. Phải biết rằng, đạt đến cảnh giới của hắn, dù chỉ là đan dược có khả năng gia tăng một hai phần trăm tỷ lệ kết đan cũng có thể khiến vô số tu sĩ Giả Đan nguyện chết cầu dược.
Bảy ngày sau, tại một ngọn núi nằm trong một rừng cây rậm rạp, Liễu Minh chân giẫm mây đen lượn một vòng giữa không trung, sau khi dùng thần thức xem xét cẩn thận phạm vi một trăm dặm xung quanh đến khi không phát hiện điểm gì bất thường mới chậm rãi hạ xuống. Khi đến trước một tòa núi đá không có gì đặc biệt, trải qua vài phen dò xét, hắn mới thình lình giơ một tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.
Nghe một tiếng “Phốc”, những vật bên cạnh núi đá bỗng chốc vỡ tan như bọt nước, lộ ra một vách núi cực lớn trải đầy rêu xanh. Một đại môn bằng đồng vô cùng cổ xưa cũng thình lình mở rộng ngay lập tức.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt hơi lóe lên tuy nhiên thân hình vẫn khẽ nhoáng một cái, nhanh chóng tiến vào bên trong. Sau thời gian chừng một bữa cơm, hắn đã xuất hiện tại một đại sảnh rộng lớn nằm sâu bên trong bụng núi. Có thể nhìn thấy vô số bàn ghế bằng đá bị chấn gãy nát, rõ ràng nơi này đã bị người ta càn quét sạch sẽ.
Đôi lông mày của Liễu Minh hơi nhíu lại, ánh mắt chậm rãi quét ra bốn phía, một tay khẽ lật lấy ra một viên ngọc tỏa ra ánh sáng xanh dương mịt mờ. Chỉ thấy Liễu Minh khẽ vỗ một cái, bên ngoài viên châu liền toát ra một ánh hào quang yếu ớt, kéo theo một trận âm thanh vù vù trầm thấp. Kết quả sau một tiếng “Vèo”, một đạo hào quang trắng toát thình lình bắn ra từ một cây cột thô to gần đó. Sau khi ánh sáng tắt đi, có thể nhìn rõ vật rơi vào tay hắn là một miếng phù lục trắng ngà.
Chỉ thấy Liễu Minh khẽ động ngón tay đánh ra một đạo pháp quyết, phù văn màu trắng liền nhanh chóng quay tròn ngưng tụ trong hư không, rồi hóa thành một dòng chữ nho nhỏ nhanh chóng tiêu tán đi mất.
“Bọn họ đã từng đi qua đây. Cũng may ta đã biết được điểm đến tiếp theo, việc đuổi theo bọn họ đã không còn là chuyện quá mức khó khăn.” Liễu Minh sau khi thì thào một tiếng, liền cất viên châu vào túi rồi không chút chậm trễ xoay người rời đi.
Nửa tháng sau, tại tầng trời thấp bên trên một hạp cốc hẹp dài, có thể nhìn thấy vô số độn quang đủ màu đủ sắc đang không ngừng lao đi vun vút.
Cầm đầu là một đạo độn quang vàng kim toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, bên trong là một thanh niên mặc áo bào màu vàng, không ai khác ngoài Kim Thiên Tứ. Ẩn trong những độn quang theo sát phía sau, chính là đám người tỷ muội Âu Dương Thiến, Long Nhan Phỉ cùng hai gã đệ tử khác.
Vài ngày trước, Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử sau khi xem xét những di tích được đánh dấu trên bản đò, vì muốn đề cao hiệu suất tầm bảo bèn nhanh chóng tách thành hai nhóm chia ra hai hướng khác nhau. Trên đường đến vị trí đã định trước, nhóm người Kim Thiên Tứ chợt phát hiện một sơn cốc rộng lớn có chứa rất nhiều linh dược quý hiếm vì vậy bọn họ mới quyết định từng người tản ra để thu thập. Nào ngờ hai gã đệ tử trong nhóm thình lình bị bốn tên đệ tử của Ma Huyền Tông đánh lén.
Địch mạnh ta yếu, lại thêm một chút phòng bị cũng không có, hai gã đệ tử Thái Thanh Môn mặc dù thực lực không thấp nhưng cũng không tránh được thương vong. Chỉ có một kẻ duy trì được chút hơi tàn, liền gắng gượng trở về báo tin cho người dẫn đội.
Lại có kẻ lớn mật đánh lén thành viên trong đội, Kim Thiên Tứ nhận được tin báo lập tức nổi giận lôi đình, liền nhanh chóng triệu tập đám người Long Nhan Phỉ tiến hành truy sát đám người không biết sống chết kia.
Quả nhiên tại một chỗ cách sơn cốc không xa, bọn người Kim Thiên Tứ phát hiện ra vài tên đệ tử Ma Huyền Tông, liền lập tức một đường truy sát, vì thế dẫn tới cảnh tượng trước mắt này.
Kim Thiên Tứ nhìn theo đám người Ma Huyền Tông đang chạy trốn thì hừ lạnh một tiếng, trong miệng phát ra tiếng niệm chú, pháp quyết trong tay cũng nhanh chóng biến hoá không ngừng, quanh thân liên tục hiện ra từng điểm tinh quang chói mắt.
Bỗng nhiên hai tay hắn hướng hai bên đánh ra một đạo tinh quang màu vàng kim.
Hai đạo ánh sáng màu vàng kim sau khi xoay tròn trong không trung, liền hoá thành hai đạo cầu vồng màu vàng kim loé lên bắn vào hai bên hẻm núi rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lập tức mặt ngoài hai bên hẻm núi thình lình xuất hiện một tia sáng vàng kim lướt nhanh tới trước, trong nháy mắt đã vượt qua mấy cái bóng đen.
Âm thanh "Rầm" "Rầm" truyền đến!
Chỉ thấy hai bên núi nằm ở phía sau tia sáng vàng kim ầm ầm sụp đổ, từng hòn đá vụn lăn dọc theo vách đá xuống, đem cả sơn cốc chật hẹp lấp chặt như nêm.
Sau một khắc, độn quang màu vàng kim trong không trung chợt hoá thành một ngôi sao băng sáng chói tăng tốc độ đuổi theo mấy cái bóng đen phía trước.
Bóng đen phía trước thấy vậy thì cũng xoay người dừng lại, ma khí thu vào hiện ra mấy tên mặc phục sức Ma Huyền Tông, trong đó có một gã thanh niên tóc xanh, không ngờ lại là Long Hiên.
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ truyền ra từ trong quầng sáng vàng kim, vô số vệt sáng liền bay ra rồi nhanh chóng, ngưng tụ thành một bàn tay màu vàng kim lớn cả mẫu hung hăng vỗ về phía đám người Long Hiên.
"Tứ Sát Hợp Dương".
Ngoại trừ Long Hiên, ba tên còn lại thấy vậy thì đồng thanh hô lên, thân hình mơ hồ liền xuất hiện sau lưng Long Hiên, sáu bàn tay nhanh chóng đặt lên hai vai hắn.
Chỉ thấy Long Hiên nhe răng cười một tiếng, lục diễm sau lưng cuồn cuộn đột nhiên hiện ra hai ảo ảnh cự nhân màu lục cao hơn mười trượng, nét mặt mơ hồ không rõ nhưng có thể thấy được trên người mặc áo giáp, sáu cánh tay to lớn cầm đủ các loại binh khí đao, kiếm, thuẫn.
Thân hình Long Hiên lúc này thình lình biến lớn thành một cự nhân màu lục cao ba trượng, bên ngoài thân thể cũng theo đó hiện ra hoa văn màu lục to lớn giống như những con giun, một tay không chút chậm trễ điểm về phía bàn tay khổng lồ màu vàng kim thô to như núi kia.
"Hô" một tiếng, cánh tay trên thân ảo ảnh cự nhân sau lưng hắn đồng thời vung lên, binh khí trong tay liền hợp lại thành một ảo ảnh lưỡi dao màu lục dài hơn mười trượng hung hăng bổ về phía bàn tay khổng lồ kia.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Dưới lực ép như bài sơn đảo hải của tầng sáng vàng kim chói mắt, lục nhận khổng lồ kia liền bị chấn vỡ thành từng khúc. Sắc mặt bốn người Long Hiên cũng tức thì trở nên trắng nhợt, khiến cho bọn hắn phải đạp đạp về sau mấy bước mới ổn định lại được thân hình.
Nhưng bàn tay khổng lồ đang rơi xuống cũng loé lên rồi tán loạn ra mà biến mất.
Kim Thiên Tứ thấy cảnh này liền "A!" một tiếng kinh ngạc nhưng lập tức hừ nhẹ muốn ra tay lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ khí tức khủng bố làm hắn cũng phải sởn tóc gáy thình lình từ phía sau lưng phóng thẳng lên trời, kéo theo từng tràng xé gió chói tai.
Kim Thiên Tứ kinh hãi vội vàng xoay người nhìn lại, kết quả trước mắt khiến cho sắc mặt của hắn lập tức đại biến.
Đằng sau độn quang đám người Long Nhan Phỉ, hai bên vách đá đột nhiên bắn ra bảy cột sáng màu đen to cỡ miệng bát quét ngang qua.
Hai gã đệ tử Thái Thanh Môn không kịp đề phòng liền bị ba cột sáng quét trúng, hào quang linh khí hộ thân khó khăn lắm mới hiện ra cũng lập tức hoá thành tro bụi tiêu tán tại chỗ.
May là trong cơ thể Long Nhan Phỉ lập tức phóng ra một luồng kiếm ý lạ lẫm xông thẳng lên trời đánh tan hai cột sáng màu đen đang quét tới. Trên người tỷ muội Âu Dương Thiến thì bất ngờ có một tấm phù lục màu bạc tự nổ tung hiện ra ảo ảnh đế vương cực lớn chắn trước người bọn họ, chỉ loé lên một cái rồi cùng tiêu tán với hai cột sáng màu đen khác.
Cho dù vậy ba người Long Nhan Phỉ và tỷ muội Âu Dương Thiến cũng không tránh được bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.
"Hắc hắc..."
Gần như cùng lúc từ hai bên vách đá bắn ra mấy cột sáng màu đen thì một tràng tiếng cười quái dị vang vọng ra. Ngay sau đó ánh sáng màu tro loé lên bỗng hiện ra từng cái khe hở hẹp dài, từ bên trong đi ra bảy tên nam tử thân vận áo bào xám, tướng mạo hao hao giống nhau.
Khi mà bảy tên đó vừa hiện thân, trong mắt liền loé lên ánh sáng lạnh lẽo, không nói hai lời nhao nhao hợp hai tay lại. Tiếng xé gió vang lên, từ trong tay bất ngờ bắn ra bảy cột sáng màu đen, tốc độ cực nhanh làm người khác có muốn tránh cũng không thể tránh được.
Long Nhan Phỉ thấy vậy liền trở nên hoảng sợ, môi thơm hé mở bắn ra một thanh tiểu kiếm màu trắng, sau đó loé lên biến thành một đạo cầu vồng màu trắng dài vài chục trượng mãnh liệt bay lượn trước người, đem cả ba người che chở ở phía sau.
Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm cũng kinh hãi đứng sát lại với nhau, hai tay nắm chặt còn tay kia giương lên, đồng thời thả ra hai chiếc khăn gấm một hồng một lam. Sau khi chúng quay tít một vòng trên không trung liền huyễn hoá thành màn sáng hai tầng màu hồng lam dày đặc ngay sát kiếm hồng.
(*hồng trong kiếm hồng chỉ cầu vồng)
Bốn tiếng nổ vang "Ầm ầm" truyền đến.
Bốn cột sáng sau khi đánh lên cầu vồng trắng cùng màn sáng hai tầng liền loé lên sau đó tất cả đồng thời tán loạn đi. Còn lại ba cột sáng phía sau đã không còn thứ gì ngăn cản nữa liền loé lên lao tới, muốn đánh lên người cả ba nữ tử.
Long Nhan Phỉ cùng tỷ muội Âu Dương Thiến thấy vậy thì gần như đồng thời hoa dung thất sắc!
(*hoa dung thất sắc: người đẹp sợ hãi cực độ)