Dịch giả: Vạn Hàn Nguyên
Hang động này không ngờ lại là một thông đạo đâm thẳng xuống lòng đất, lại thêm hành lang được tạo bởi các bậc thềm bằng đá hơi chút uốn lượn càng khiến cho độ sâu của nó càng trở nên khó dò hơn so với dự đoán trước đây.
Sau thời gian khoảng chừng một bữa cơm, Liễu Minh mới đi tới phần cuối của hành lang. Cảnh vật phía trước đột nhiên trở nên sáng ngời, một động quật ngầm rộng vài mẫu cũng theo đó hiện ra trước mắt hắn.
Ở sâu bên trong động quật có thể thấy được một con đường nhỏ làm từ nham thạch màu xám, rộng chừng một trượng không biết dẫn tới nơi nào. Trên vách động hai bên là một ít đá vụn lởm chởm, lại còn mọc ra mấy bụi cây màu đỏ mọc lên cao thấp không đều nhau.
Phía trên không động quật, không hiểu sao lại bị một đám mây toả ánh sáng xanh nhạt bao phủ đem mặt đất chiếu sáng rực rỡ. Nếu không phải bọn hắn vừa đi qua đoạn hành lang ngoằn ngoèo kia thì sẽ không tài nào tin được nơi đây lại ở sâu mấy trăm trượng trong lòng đất.
Sau một hồi suy tính, Liễu Minh tiếp tục men theo con đường nham thạch nhỏ màu xám tiến về phía trước. Con đường nhỏ này cũng không dài lắm, hắn dùng thời gian không đến nửa nén hương đã đi đến cuối con đường.
Tên Ma Nhân mặc áo bào xám cầm đầu cả bọn lúc đi xuống hiện đang đứng trước một cánh cửa đá màu xanh dương đã bị hư hại như muốn xem xét cái gì đó.
Cánh cửa này cao chừng ba bốn trượng, rộng hai trượng, ở giữa đã bị ai đó phá thủng thành một lỗ hổng vuông vức hơn một trượng. Phần còn lại của cửa đá được phủ kín bởi những linh văn hình tròn, khoảng chừng hơn bảy cái, chỉ là giờ phút này đã sớm mất hết linh tính.
Khi tên thủ lĩnh kia đang dùng tay vuốt lên những cái linh văn hình tròn này, bỗng nhiên một luồng sương mù màu trắng nhạt hiện ra sau đó không ngừng lượn lờ quanh đầu ngón tay y.
Tên Ma Nhân này đột nhiên đặt tay lên trước mũi ngửi ngửi một hồi, hình như phát hiện ra điều gì đó liền vội vàng xuyên thẳng qua chỗ lỗ thủng trên cửa đá kia, không chút để ý đến Liễu Minh đang ở phía sau.
Liễu Minh thoáng trầm ngâm một lúc liền lắc lư thân hình xuất hiện trước cửa đá, ánh mắt chăm chú xem xét.
"Ồ? Đây là... bảy đoạn cấm chế liên hoàn!"
Trên cánh cửa đá màu xanh dương, Liễu Minh nhìn thấy bảy cái linh văn hình tròn khắc thành từng rãnh mỏng phức tạp lại đan xen lẫn nhau, quả thật vô cùng huyền diệu. Cũng bởi vì hắn ở gần mới quan sát được kỹ lưỡng như vậy chứ nếu nhìn từ xa sẽ không tài nào phát hiện ra nổi.
Có lần Liễu Minh ở trong Tàng Kinh Các tìm hiểu các loại điển tịch trận pháp đã vô tình xem qua một đoạn miêu tả cấm chế Thượng Cổ có nói đến một loại trận pháp ẩn chứa bảy cấm chế nhỏ bên trong. Cũng vì những cấm chế này nối tiếp hỗ trợ lẫn nhau mới làm cho lực phòng ngự càng thêm vững mạnh. Chỉ người tinh thông trận pháp có thể lần lượt phá vỡ từng cái một, từ đó mới hoá giải được hệ thống cấm chế liên hoàn phức tạp này.
Cho dù là tu sĩ Thiên Tượng cảnh cũng không thể dùng sức mạnh để phá vỡ hệ thống cấm chế này trong thời gian ngắn.
Nhưng mà lúc này cánh cửa lại bị người khác dùng man lực mạnh mẽ mở ra. Từ dấu vết cùng khí tức còn sót lại cho thấy sự việc xảy ra cách đây không lâu, hơn nữa lại chỉ do một người động thủ.
"Có chút thú vị, xem ra kẻ đã vào đây từ trước cũng không phải là một người đơn giản." Liễu Minh suy nghĩ một hồi rồi nói ra. Sau đó hắn không đợi đám Ma Nhân đằng sau hối thúc đã tự động bay vụt vào trong cửa đá.
Tiếng xé gió "Vèo" "Vèo" vang lên liên hồi. Sáu gã Ma Nhân còn lại cũng lần lượt bay qua lỗ hổng bám sát sau lưng Liễu Minh. Bọn chúng cứ kè kè bên người Liễu Minh hiển nhiên là để đề phòng hắn giữa đường bất ngờ đổi ý mà chuồn đi mất.
Bên trong cung điện phía sau cánh cửa đá là cả một xứ sở trong lòng đất. Trước mặt là dãy hành lang dài được xây trên mặt nước, trải dài hai bên là hai thác nước tạo ra từ nham thạch đen mang theo một phong cách độc đáo riêng biệt. Phía trên mỗi thác nước là một dòng suối trong vắt chảy róc rách như vô tận, đổ ào xuống mảnh nham thạch đen lởm chởm phía dưới làm bọt nước bắn lên tung toé va vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo phảng phất như đang chơi một khúc nhạc. Thật chẳng khác nào một chốn bồng lai.
Ngày thường thì Liễu Minh nói không chừng còn có thể dừng chân thưởng thức một phen nhưng hiện giờ hắn tự nhiên không có loại tâm tình này. Hắn vẫn tiếp tục lướt nhẹ đuổi theo gã Ma Nhân cầm đầu đã đi tới cuối hành lang.
Tận cùng của hành lang lại là một cái hồ nước có chút cổ quái được đổ đầy bởi thác nước ở hai bên.
Lúc này chỉ thấy trên mặt hồ có những mảnh tinh thể màu trắng không đều nhau nhấp nhô theo từng đợt sóng nước, hình như là những cánh sen xơ xác đang trôi nổi trên mặt nước.
"Không thể ngờ được Bạch Liên Thuỷ Nhạc trận cũng đã bị hắn hoá giải, xem ra chúng ta phải nhanh lên mới được!" Gã Ma Nhân mặc áo bào xám cầm đầu nhàn nhạt nói một câu rồi ngay lập tức hoá thành một đám mây đen lướt qua trên mặt nước.
Pháp trận trong lời của Ma Nhân Liễu Minh mới chỉ được nghe lần đầu nên liền liếc nhìn hồ nước một cái, sau đó nhanh chóng loé lên thành một đoàn ánh sáng đen bay qua hồ nước.
Kế tiếp, đám người bọn hắn liền một mạch đi qua ba nơi có bày pháp trận cấm chế huyền diệu nhưng những thứ cấm chế này cũng không ngoại lệ đều bị người khác phá huỷ.
Không lâu sau, Liễu Minh cùng vài tên Ma Nhân cuối cùng cũng ra khỏi cung điện, lại đi tới gần lối vào một sơn cốc dưới mặt đất.
Liễu Minh khẽ nhíu mày. Từ chỗ sâu trong sơn cốc phảng phất như có chấn động linh lực truyền đến, khí tức cực kỳ cường đại có phần tương tự như khí tức còn sót lại trên cửa đá màu xanh dương lúc trước.
Gã nam tử mặc áo bào xám cầm đầu đám Ma Nhân kia cũng cảm ứng được bên trong cốc có người, sau một lúc nhìn nhau, cả đám liền đồng loạt đưa hai tay về phía trước kết thành một cái pháp ấn huyền diệu.
Lập tức trên thân của bảy người tràn ngập sương mù màu xám, sau đó bọn chúng không một tiếng động hoá thành từng cơn gió xám quỷ dị cuốn vào bên trong không thấy bóng dáng đâu nữa.
Liễu Minh thấy vậy cũng một tay vỗ lên đầu vai kích phát bí thuật đồ đằng Xa Hoạn ẩn dấu khí tức, im hơi lặng tiếng đột nhập vào bên trong.
Nơi này cũng không lớn lắm, sau khi bay qua một ngọn đồi không cao lắm là có thể quan sát được toàn bộ cảnh vật trong sơn cốc..
Liễu Minh đảo mắt nhìn xuống bên dưới, đột nhiên hai mắt trở nên sáng ngời.
Phía xa khoảng mấy trăm trượng nơi tận cùng sơn cốc dựng lên một tấm bia đá khổng lồ cao khoảng chừng ba bốn trượng chắn ngang đường đi. Trên mặt bia thấp thoáng ánh sáng lam u ám, ở nơi mờ mịt trong lòng đất như thế này lại trở nên có chút bắt mắt.
Mà ở trước tấm bia đá lại có một thiếu nữ dáng người yểu điệu mặc nghê thường màu đỏ nhưng lại không nhìn rõ được khuôn mặt. Hai tay nàng liên tục ngưng tụ ra một đám phù văn óng ánh không ngừng đánh lên trên tấm bia trước mặt.
(*nghê thường: bộ y phục kiểu dáng như cầu vồng)
Theo từng đợt phù văn nhập vào bên trong, ánh sáng lam trên mặt ngoài tấm bia đá nhấp nháy lúc sáng lúc tối không thôi.
Trong mắt Liễu Minh thoáng hiện lên vẻ giật mình, chắc hẳn thiếu nữ này là người đã liên tục phá huỷ mấy cái cấm chế trên suốt đường đi rồi. Còn tấm bia đá mịt mờ màu lam trước mặt hắn kia rõ ràng lại là một cái cấm chế nữa.
Ánh mắt hắn chuyển qua phía cuối con đường trong sơn cốc thì lại phát hiện thấy từng sợi sương mù màu xám đen mỏng manh đang bồng bềnh tụ tập lại phía trước.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu, hắn đột nhiên dừng lại trên sườn đất, thân hình bất động chăm chú theo dõi tình hình phía trước.
Khi mà mấy sợi sương mù màu xám đen lượn lờ cách bóng người duyên dáng kia chưa đến trăm trượng thì thình lình tăng tốc cuốn về phía trước rồi lập tức bao vây thiếu nữ lại, sau đó quay tròn một vòng hoá thành bảy bóng người màu xám.
Đúng là bảy tên Ma Nhân kia!
Sau khi hiện thân, cả bảy tên ăn ý với nhau đồng loạt khoát tay, trong nháy mắt phun ra bảy luồng khí xám quay tròn giữa không trung. Từ đó ngưng tụ thành từng sợi dây thừng thô to bằng bàn tay bắn nhanh về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ phản ứng cực nhanh, khi bảy bóng người xuất hiện liền như đã sớm cảnh giác mà dừng pháp quyết trong tay lại. Sau một tiếng quát, bộ nghê thường màu đỏ trên thân lập tức trở nên mờ ảo như sương khói lượn lờ rồi tạo thành một cái vòi rồng màu đỏ đường kính hơn một trượng bao phủ cả người thiếu nữ vào bên trong.
Trong nhất thời, tiếng sấm nổi lên từ bên trong vòi rồng.
Mấy tiếng "Phốc" "Phốc" trầm đục truyền tới!
Bảy sợi dây thừng bằng ma khí mới hơi chạm tới gió lốc đỏ thắm liền liên tiếp tán loạn ra hoá thành khí xám, không cách nào xâm nhập được vào bên trong.
"Hừ! Chỉ là một lũ Ma Nhân cỏn con mà lại dám đánh lén ta!" Từ bên trong gió lốc đỏ thắm vang ra một giọng nói thiếu nữ trong trẻo êm tai.
Tiếng nói vừa dứt thì gió lốc đỏ thắm đột nhiên bành trướng ra bên ngoài, nhìn tình cảnh lúc này như muốn đem bảy tên Ma Nhân đánh lén lúc nãy nhốt vào bên trong.
Về phần bảy tên Ma Nhân kia đối với một kích thất bại này lại như đã sớm dự liệu từ trước, không chút hoang mang liền nhao nhao hợp hai tay lại, ma khí toàn thân cuồn cuộn không ngừng.
Sau đó bọn chúng đứng ngay ngắn vươn tay trái trảo vào hư không một cái, bảy luồng ma khí màu xám nồng đậm nhằm hướng chính giữa bắn ra.
Từng sợi ma khí tán loạn quanh gió lốc đỏ thắm lần nữa ngưng tụ nhập vào trong ma khí đến sau, cuối cùng hoá thành một đám ma trảo mờ mịt lớn chừng mấy trượng mạnh mẽ lao tới.
Thiếu nữ bên trong gió lốc đỏ thắm dường như không cách nào chống cự được bảy cái ma trảo này, sau một tiếng "phốc" liền nhanh chóng biến mất vào bên trong.
Khuôn mặt bảy tên Ma Nhân kia thấy vậy liền lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Liễu Minh trong lòng sợ hãi, cảm giác có một điều gì đó không đúng cho lắm.
Một màn không thể tượng tượng nổi lại xảy ra tiếp theo!
Gió lốc đỏ thắm vốn đang không ngừng bành trướng ra lúc này lại nhanh chóng thu nhỏ vào chính giữa, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Vài tiếng trầm đục vang lên, ánh sáng đỏ trên không trung rực sáng rồi nhanh chóng mờ nhạt đi, sau đó lộ ra một bóng người ở bên trong. Còn đám ma trảo mờ mịt kia lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bảy tên Ma Nhân lúc này nhìn nhau hoảng sợ, bộ dáng không thể tin nổi nhìn về phía chính giữa.
Liễu Minh cũng chăm chú nhìn lại.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, dáng người yểu điệu thướt tha đứng ở giữa bảy tên Ma Nhân kia.
Cô gái này một tay cầm bộ nghê thường màu đỏ đã mặc lúc trước, trên người vận một bộ cung trang màu trắng không nhiễm chút trần tục. Mái tóc dài tới tận hông như một thác nước mềm mại vắt trên vai. Răng trắng như sao, diện mạo như ngọc. Một dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, so với Già Lam thân mang Thiên Yểm Linh Thể cũng không thua kém chút nào.
Càng làm cho trong lòng Liễu Minh chấn động chính là trên trán của thiếu nữ này lại lộ ra khí tức lãnh diễm hao hao giống với Diệp Thiên Mi, nhưng lẫn lộn một ít nét ngây thơ gây cho hắn một sức mị hoặc không thể diễn tả nên lời.
(*mị hoặc: hấp dẫn, quyến rũ)
Đúng lúc này, bảy tên Ma Nhân đồng loạt quát nhẹ một tiếng rồi vung tay lần nữa trảo vào hư không một cái.
Oanh! Oanh!
Bảy cơn gió đen từ khắp bốn phương tám hướng cuồn cuộn cuốn về phía thiếu nữ, khi tới bên ngoài mấy trượng lại đột nhiên truyền ra âm thanh gào thét vù vù rồi nổ vang, sau một tiếng trầm đục liền hoá thành một đám sâu nhỏ màu đen giăng đầy trời với khí thế che trời lật đất xông tới thiếu nữ.
Những con ma trùng này lớn hơn tấc, giống như con tằm, quanh thân lượn lờ khí đen. Trên đỉnh đầu có bốn con mắt to cỡ hạt đậu nành cùng với một đôi răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài tạo nên bộ dáng cực kỳ dữ tợn.