Dịch giả: nhatchimai
“Sư đệ nào biết khống trận mời cùng ra thao túng với ta.” Kim Thiên Tứ cao giọng hô.
Lập tức trong đám người bay ra bốn nhân ảnh, hóa ra là Ôn Tăng, Long Nhan Phỉ, Âu Dương Thiến và cả Liễu Minh nữa đều là những đệ tử nội môn của Thái Thanh môn.
Bốn người nhận trận bàn, chỉ sau một lát bốn đạo hào quang từ trong mở ra làm cho phòng ngự trong sơn cốc càng thêm vững vàng.
Nhất thời Thị Huyết biên bức phun ra huyết quang vào màn sáng pháp trận phòng ngự như bọt nước chạm vào đá ngầm, đều bị vỡ vụn thành huyết sắc quang vũ.
Mọi người nhìn thấy vậy thì thở phào.
Nhưng càng lúc đám dơi tới càng nhiều, dường như chúng ken đặc, cặp mắt đỏ ngầu ở khắp nơi.
“Tạm thời có thể không nguy hiểm nữa nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không phải kế lâu dài!” Cầu Long Tử thấy vậy thì trầm giọng nhận xét.
“Đúng là những cấm chế này chỉ có mỗi phòng ngự. Nhất thời thì không sao nhưng nhiều yêu bức vây quanh sơn cốc như vậy thì việc bại chỉ là vấn đề thời gian.” Kim Thiên Tứ cũng gật đầu cho là phải.
“Đã là thế thì không bằng chúng ta…”
“Coi chừng, có Yêu bức Hóa Tinh kỳ.”
Ánh mắt Cầu Long Tử lóe lên, đang định nói thêm gì nữa thì lại bị Liễu Minh cắt ngang lời.
Mọi người cả kinh, tất cả đều nhìn lên trên không.
Bên ngoài cấm chế có một con dơi có cái đầu lớn hơn hẳn một bậc, nó xông lên trước như con trâu nhỏ, bên trên cánh có một tầng hào quang đỏ rực như màu máu, răng nanh của nó như một lưỡi kiếm sắc bén thò cả ra ngoài, chấn động yêu khí trên thân tản mát ra đã tới cấp độ Hóa tinh kỳ.
Con cự bức ré lên một tiếng bén nhọn. Miệng nó há lớn phun ra một cột sáng màu máu to như thùng nước đánh vào tầng ngoài cùng Hậu thổ trận.
Kim Thiên Tứ thấy thế thì nhướng mày, tay đánh ra một đạo pháp quyết. Bên ngoài Hậu thổ trận hiện lên một mảng xoáy màu đất giống như màn sương triệt tiêu công kích của cột sáng.
“Bên này xuất hiện con dơi Hóa Tinh kỳ!”
“Đây… ở đây cũng có một con!”
Nhất thời, yêu bức Hóa Tinh kỳ mọc lên như nấm, uy lực cột sáng màu máu từ miệng phun ra tăng lên gấp đôi, chúng không ngừng tấn công điên cuồng cấm chế trong không trung.
Sắc mặt Kim Thiên Tứ trầm xuống, hai tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết để thúc giục Hậu thổ trận biến hóa, làm cho cấm chế bên ngoài sơn cốc nhất thời tăng uy năng lên nhiều. Tất cả công kích của những con yêu bức hóa tinh này đều bị ngăn cản hết.
Nhưng chỉ một lát sau, vòng bảo hộ như nhiên dính thêm không ít những điểm màu đỏ lấm chấm, như giòi trong sương vậy. Nó không ngừng ăn mòn tinh quang trên vòng bảo hộ khiến cho hào quang dần dần ảm đạm xuống.
Huyết quang của những con yêu bức hóa tinh này rõ dàng là một loại uế dịch có tác dụng ăn mòn. Điều này làm cho trong lòng mọi người lo ngại.
Xem ra không đi không được, phải lập tức nghĩ cách phá vòng vây chạy ra mới được!” Kim Thiên Tứ hít một hơi thật sâu, ngưng trọng thốt lên.
Tất cả mọi người nghe thế đều đưa mắt nhìn nhau. Kỳ thật trong lòng ai cũng hiểu, biện pháp duy nhất là phá vòng vây nhưng đối mặt với mấy ngàn con yêu thú Ngưng dịch, lại không thiếu yêu thú Hóa tinh mà muốn chạy thoát khỏi sơn cốc e rằng chẳng khác tìm chết.
“Không xong rồi, còn có Thị Huyết yêu bức Chân đan cảnh!”
Liễu Minh vừa thao túng pháp trận màu xanh, tâm tư hơn phân nửa vẫn quan sát đám yêu bức bên ngoài, đột nhiên hắc mang trong mắt lưu chuyển, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng cách sơn cốc không xa, thanh âm trầm xuống thốt lên.
Mọi người nghe thế thì cả kinh, cả đám nhao nhau quay đầu nhìn thì thấy ở đó nhung nhúc yêu bức giống hệt nơi khác, chẳng có gì đặc biệt cả.
Đang lúc đại đa số cảm thấy nghi hoặc thì từ bên ngoài sơn cốc vọng đến từng tiếng rít càng lúc càng to, một luồng yêu phong đỏ rực từ hướng Liễu Minh nhìn bay vù tới, tốc độ cực nhanh kinh người!
Đám yêu bức ngưng dịch bị luồng yêu phong này cuốn bay như lá khô gặp gió thu, chúng không cưỡng lại được vừa rít lên chói tai vừa bị xô dạt ra.
Lúc này yêu phong màu đỏ thẫm tan đi, một con quái vật khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.
Nhìn thực kỹ, mọi người đều phải hít một hơi khí lạnh.
Trên người con cự bức này bốc lên yêu khí cuộn cuộn như thủy triều, nó đạt tới tu vi Chân đan sơ kỳ. Cặp đồng tử như hai ngọn đèn lồng đảo qua pháp trận khiến những đệ tử Hóa tinh kỳ cảm thấy phát lạnh.
Không đợi đám người trong sơn cốc có cử động gì, hai cánh con dơi vung lên, miệng há ra phun huyết sắc quang cầu như vạc nước đâm mạnh vào màn hào quang Hậu thổ trận với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.
Một tiếng nổ vang, huyết sắc quang cầu vỡ ra làm cho khí lãng cuồng quyển bốc lên.
Hào quang màu vàng đất vốn đã ảm đạm nay lại vang lên thanh âm răng rắc. Ở trên bề mặt có vô số vết rạn hình mạng nhện lan tràn nhanh chóng, như thể sắp sụp đổ rồi.
Cùng lúc đó, trận bàn trong tay Kim Thiên Tứ bỗng nhiên có tiếng vỡ vụn giòn tan, phía trên lóe lên hoàng quang rồi mờ đi trong chớp mắt.
Mấy đệ tử như Long Nhan Phỉ đang khống chế trận bàn thấy thế thì cả kinh, mỗi người cuống quýt phun một luồng nguyên khí tinh thần vào trận bàn, lại cuống cuồng rót cả pháp lực vào trong.
Sau một khắc màn hào quang trên bầu trời hiện ra đủ mọi màu sắc rồi đan xen vào nhau, nguyên bản sắp vỡ rồi bỗng bừng lên, lại lấp đầy như lúc ban đầu.
Còn Yêu bức chân đan cảnh cũng không tiếp tục phát động công kích, thân hình xoay lại nhìn đám yêu bức xung quanh, miệng rít lên từng tiếng dài ngắn khác nhau.
Đám yêu bức bạo động một hồi rồi bắt đầu bay quanh xếp lại thành đội ngũ.
“Con yêu bức chân đan cảnh này có linh trí không thấp, dưới sự chỉ huy của nó e rằng đám yêu bức sẽ phát huy uy lực mạnh hơn nhiều. Nếu lại xuất hiện thêm mấy con yêu bức chân đan cảnh nữa thì sợ là có muốn chạy cũng không thoát!” Kim Thiên Tứ nhìn trận bàn, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Dù thế thì cũng chỉ là số lượng yêu bức nhiều quá mà thôi, nếu mở lối thì ta và ngươi không thành vấn đề nhưng đám sư đệ e là…” Mắt Cầu Long Tử lóe sáng, trầm giọng bảo.
“Không sao, ta có mang theo một vật là Dẫn Linh dịch, vật ấy có sức hút với yêu thú lắm, đặt biệt có sức hút trí mạng với những loài yêu thú khát máu. Nếu có người cầm Dẫn Linh dịch xông ra thì có lẽ có thể hút phân nửa đám yêu bức theo, những người còn lại có thể dễ dàng chạy ra khỏi sơn cốc này.” Ánh mắt Kim Thiên Tứ lóe lên.
“Dẫn Linh dịch…”
Liễu Minh nghe thế thì lẩm bẩm.
Hắn từng đọc được trong một điển tịch ở Tàng kinh các. Vật này trộn lẫn Dẫn Ma Hương, Xích Ly tử và một vài dược liệu quý hiếm nữa rồi tinh luyện thành linh dịch có mùi hương đặc thù.
Dẫn Ma Hương và Xích Ly tử là vật có sức cám dỗ yêu thú thật lớn, chúng có thể thu hút yêu thú dưới Ngưng dịch kỳ, nhưng với yêu thú Hóa tinh trở lên hiệu quả sẽ giảm sút nhiều, với yêu thú Chân đan sẽ không có hiệu quả. Bởi thế mà tu sĩ cấp thấp thường đem theo một ít để dẫn yêu thú ra xa sào huyệt để săn bắt.
Sau khi luyện chế, Dẫn Linh dịch là vật phẩm cao cấp hơn Dẫn Ma Hương nhiều, không chỉ có thể hấp dẫn yêu thú Hóa tinh kỳ mà còn có thể có lực thu hút nhất định với cả Yêu thú cấp Chân đan. Chỉ là luyện chế rất khó, phải Luyện đan đại sư đỉnh cấp mới có thể điều phối ra loại linh dịch đặc thù này, thế nên giá trị cực cao là vật mà có muốn mua cũng không tìm ra.
“Kim huynh, phương pháp này có lẽ có hiệu quả nhưng mà ta và ngươi đều phải lưu lại để điều khiển pháp trận, nếu vậy thì người dẫn yêu thú đi sẽ cửu tử nhất sinh đấy.” Cầu Long Tử nghe thấy tên Dẫn Linh dịch thì thần sắc ngưng lại một chút rồi như chợt nhớ ra điều gì lại nói.
“Nguy hiểm có một chút nhưng lúc vị sư đệ này bỏ chạy thì ta sẽ thi pháp hỗ trợ hắn phá ra một thông đạo, như vậy thì nguy hiểm sẽ ít đi vài phần, hơn nữa nếu người hấp dẫn yêu bức đi thành công thì sau đó sẽ được hưởng một nửa tụ linh thạch ở nơi đây như thù lao cho một lần lấy thân ra làm mồi nhử, có lẽ không ai phản đối chứ?” Kim Thiên Tứ tính toán trong lòng sẵn rồi.
Tay áo hắn cuốn lên, từ trong bay ra hào quang màu vàng kim bao trùm tụ linh trận bên dưới.
Phốc phốc phốc!
Những thanh âm vang lên liên tiếp, tụ linh thạch trong pháp trận bị hào quang kim sắc đảo qua, một dãy thanh quang bị hút ra, trong chớp mắt xếp thành một đống, thanh quang lập lòe, linh khí bức nhân.
Cùng lúc đó, dòng suối linh khí cực lớn ở trên không cũng biến mất nhanh chóng, linh khí nồng đậm trong cốc cũng dật tán ra ngoài.
Mọi người đang nghe cho hết lời Kim Thiên Tứ, lại thấy một đống tụ linh thạch trên mặt đất thì đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng ai nói được gì.
Không ít người nhìn thấy Tụ linh thạch thì cảm thấy bỏng hết cả mắt.
Bọn họ đã tu luyện trong tụ linh trận dù chỉ mới được nửa ngày nhưng bản thân đã hiểu tốc độ tu luyện nhanh hơn dễ hơn rất nhiều.
Đống tụ linh thạch chừng ngàn viên, hơn nửa có nghĩa là năm trăm viên. Dù sau này phải nộp hơn nửa cho môn phái thì cũng còn đủ để lập thành mấy trận pháp tiểu tụ linh. Nếu mà bán đi thì với linh vật không có bên ngoài như thế thì tự nhiên cũng được một con số không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng rồi quét mắt nhìn đám yêu bức đầy trời kia, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, hàm cứng đơ không nhấc lên nổi.
La Thiên Thành nhìn tụ linh thạch, hào quang trong mắt chớp động liên tục, hiển nhiên trong lòng cũng chao đảo.