Ma Thiên Ký

Chương 90: Đoạn Tàn Tổ

Dịch giả: nhatchimai0000

Biên: hungprods

Những đệ tử Man Quỷ Tông khác tức thì lập tức rầm rập chia thành mười nhóm, vây xung quanh các bệ đá chật như nêm cối.

Đương nhiên, những bệ đá xếp hạng gần cuối có nhiều đệ tử vây quanh hơn một chút.

Bởi vì theo lệ của cuộc thi đấu, một khi khiêu chiến bắt đầu, đương nhiên những đệ tử đứng gần cuối sẽ bị người khác khiêu chiến nhiều nhất.

Mấy tiếng xé gió "sưu" "sưu" vang lên!

Rất nhiều đám mây xám tro từ dưới bệ đá bay lên trời, những tên đệ tử hạch tâm Man Quỷ Tông đều đứng dưới lá cờ thuộc về mình, mỗi người một thần thái khác nhau, nhưng phần lớn là khí tức bất phàm, khiến cho người ta không dám coi thường.

Hầu như ngay lập tức, những lôi đài phía dưới này có người nhao nhao xông ra, hô thẳng tên người muốn khiêu chiến, có lôi đài thậm chí có bốn năm người cùng lúc nhảy lên.

Linh Sư chịu trách nhiệm chủ trì lôi đài, bắt song phương ký Sinh Tử Lệnh, sau đó cũng khởi động pháp trận phòng hộ đã được bố trí sẵn trên đài.

Một màn ánh sáng trong suốt hiện ra, bao phủ toàn bộ những lôi đài này vào trong.

Hai đối thủ ở trên đài, hoặc thi pháp, hoặc triệu hoán Quỷ vật bắt đầu giao thủ. Cứ sau một chốc là mọi người bên ngoài màn sáng đồng thanh kinh hô.

Liễu Minh cũng ở bên ngoài lôi đài, hắn không chăm chú quan sát mà đi thẳng tới lôi đài gồm các đệ tử hạch tâm từ thứ nhất đến thứ mười.

Trên những lôi đài này rất yên tĩnh, nhưng bên ngoài cũng chật cứng người như các lôi đài khác, hơn nữa có không ít người bên dưới nhìn mười đại đệ tử hạch tâm trên đài mà thì thầm nhận xét.

Đối với Liễu Minh, lần tham gia thi đấu này, ít nhất hắn cũng phải có mặt trong mười đệ tử hàng đầu để có thể tham gia thí luyện sinh tử sau này, để có được nhiều tài nguyên hơn, tu luyện nhanh hơn tới cảnh giới hậu kỳ đại viên mãn.

Như vậy, đối thủ chính thức của hắn đương nhiên phải là mười đệ tử hạch tâm đứng đầu, hơn nữa cũng phải tham gia vào nhóm bị người khác khiêu chiến này rồi.

Hai mắt Liễu Minh quét khắp lôi đài một lượt, lập tức nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc như Cao Trùng, Lôi Thần, Già Lam cùng với một vài đệ tử thoạt nhìn bất phàm khác.

Những người này nhìn thấy Liễu Minh ở đây, có người mặt lạnh lùng không biểu cảm, còn một vài người lại tỏ ra hơi kinh ngạc.

Về phần những đệ tử hạch tâm trong mười thứ hạng đầu trên lôi đài, người đầu tiên Liễu Minh để ý chính là Dương Càn đeo chiếc mặt nạ màu bạc.

Vị Đại sư huynh Man Quỷ Tông trong truyền thuyết kia đang khoanh chân ngồi dưới cờ, hai mắt nhắm hờ dường như không quan tâm đến tất cả mọi thứ bên ngoài.

Dưới lá cờ thứ hai là một nam tử gầy đét, những lọn tóc dài trên đầu bay phất phơ như cỏ dại, ánh sáng bạc trong hai mắt chớp động liên tục. Còn dưới lá cờ gần đó là một thanh niên mặc áo xanh lá, mặt mũi tái nhợt, hai mắt dài nhỏ gây cho người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Dưới lá cờ thứ tư là một nữ tử áo vàng mặt mũi xinh đẹp, chính là người có tên Tiền sư tỷ Tiền Tuệ Nương mà trước đây Liễu Minh đã từng gặp qua.

Người thứ năm là...

Liễu Minh một hơi quan sát hết các đệ tử này, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng.

Những lôi đài này hết sức yên tĩnh, từ khi bắt đầu vẫn luôn không có người lên đài khiêu chiến, khác hẳn với những lôi đài có thứ tự khá cao đã bắt đầu có người lên khiêu chiến.

Tuy nhiên, vị Linh Sư chịu trách nhiệm chủ trì lôi đài này là một đại hán râu ria đầy mặt, thân mặc cẩm bào lại không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Giây lát sau, tay áo vị này bỗng nhiên rung lên, một cái đồng hồ cát tinh xảo từ đó rơi ra, thản nhiên nói:

"Trong một khắc nữa, nếu không có ai lên đài khiêu chiến thì có nghĩa là các đệ tử đã bỏ qua quyền lợi khiêu chiến với các đệ tử hạch tâm trên đài. Bắt đầu tính giờ!"

Trong đồng hồ cát, một dòng cát mịn bắt đầu từ trên rơi xuống.

Một màn này khiến cho không ít người dưới đài xôn xao cả lên.

Chỉ một lát sau, đã có một người từ dưới đài xông lên.

"Đệ tử Đỗ Ngọc, muốn khiêu chiến Diệp sư huynh xếp hạng mười!" Nhảy lên đài là một thanh niên mặt mũi anh tuấn, tay cầm một chiếc Đào Hoa Quạt màu phấn hồng, thần sắc bình tĩnh nói với đại hán mặc cẩm bào.

"Hắc hắc, muốn khiêu chiến ta thì vừa đẹp. Ta cũng đang rảnh quá mà ngứa cả xương đây." Dưới lá cờ thứ mười, một thanh niên cường tráng đầu đội vòng vàng nghe thấy thế, cười lạnh nói.

"Được, các ngươi ký Sinh Tử Lệnh đã!" Đại hán mặc cẩm bào giơ tay lên phất một cái, thu lại đồng hồ cát, tay kia phát ra hào quang, một chiếc lệnh bài màu đỏ như máu bay ra, lẳng lặng huyền phù giữa không trung.

Hai người thấy vậy liền cùng nhau đi tới, nặn ra một giọt máu nhỏ xuống lệnh bài, sau đó lùi lại mấy trượng chờ đợi.

Lệnh bài phát ra một tiếng cao vút, một phù văn màu máu bay vọt ra, sau đó nhanh chóng vòng trở lại.

Vị Linh Sư mặc cẩm bào thấy vậy liền giơ một tay lên bắt lấy lệnh bài, hờ hững hô một câu:

"Tỷ thí bắt đầu!"

Vừa dứt lời, vị này liền giẫm chân một cái, văn trận màu trắng trên lôi đài lóe lên rồi biến mất, màn sáng trong suốt mênh mông hiện ra bao trọn lôi đài. Thân hình đại hán mặc cẩm bào vừa vặn lui ra ngoài màn sáng, sau đó từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.

"Phốc!" một tiếng.

Thanh niên cầm quạt phẩy nhẹ, Đào Hoa Quạt chợt hóa thành một trận cuồng phong màu phấn hồng cuốn ra, đồng thời tay áo phất lên, một mùi hương thơm nức trong nháy mắt đã tràn ngập bên trong màn sáng.

"Mê Hồn Hương! Xem ra ngươi là đệ tử chi Độc Linh! Hắc hắc, gặp phải ta đúng là xui xẻo cho ngươi rồi!" Thanh niên vòng vàng thấy thế, cười to một tiếng, miệng lẩm bẩm. Linh văn màu đen nhạt bên ngoài cơ thể lóe lên hiện ra, thân thể chợt biến lớn, trở thành một cự hán cao chừng hai trượng, tiếp đó hắn liên tiếp đánh ra ba quyền "vù" "vù" "vù", từng đợt sóng sức mạnh vô hình tuôn ra.

Cuồng phong màu phấn hồng phía đối diện gặp phải luồng sức mạnh này lập tức bị nén lại, sau một tiếng trầm đục rồi cuốn trở về.

Thanh niên cầm quạt không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy lồng ngực không thể thở được, toàn bộ thân thể bị luồng sức mạnh khổng lồ đập trúng bắn ngược lại, đâm cái ‘rầm’ vào màn sáng. Thần sắc gã hết sức uể oải, phun ra mấy ngụm máu tươi.

Thanh niên kim hoàn biến thành cự hán, lập tức hùng hổ bước nhanh tới.

"Không thể thế được, làm sao ngươi không hề bị ảnh hưởng bởi Hồn Hương! Ngươi, ngươi là thể tu... Ta nhận thua." Thanh niên cầm quạt thấy vậy thì hồn phi phách tán, lập tức nhận thua.

"Hừ, đúng là phế vật, chút thực lực này mà cũng dám khiêu chiến với ta!" Bước chân cự hán dừng lại, hừ lạnh hai câu rồi thu bí thuật lại, thân hình khôi phục như thường, xoay người trở về dưới lá cờ.

Văn trận trên lôi đài lóe lên lần nữa, màn sáng lập tức biến mất không còn, khuôn mặt thanh niên cầm quạt đỏ bừng xấu hổ, gã vội vàng nhảy xuống đài, trong nháy mắt đã lẩn mất.

Vị Linh Sư mặc cẩm bảo từ trên trời hạ xuống, thong dong tuyên bố thanh niên đội vòng vàng chiến thắng, sau đó lại thả đồng hồ cát rồi lẳng lặng chờ đợi.

Không biết có phải do chiến thắng của thanh niên đội vòng vàng kia dễ dàng quá hay không, mà lần này số cát chảy đã quá nửa mới có người ho nhẹ một tiếng rồi bước lên đài.

Đó là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt mũi gày gò vàng vọt, y khoác một chiếc trường bào màu xanh nhạt, lúc vừa mới hiện thân lập tức hành lễ với vị Linh Sư mặc cẩm bào:

"Sư thúc, vãn bối Đoạn Tàn Tổ muốn khiêu chiến Phi sư tỷ xếp hạng sáu!"

Y vừa mở miệng đã làm cho trong lòng mọi người nhảy lên, không ít người giật mình nhìn về y với ánh mắt khác thường.

"Đoạn Tàn Tổ, ngươi đã nghe thấy tên chưa?"

"Chưa, cái tên này lần đầu tiên nghe tới."

"Hình như là đệ tử thuộc chi Luyện thi, nhưng trước đây không có danh tiếng gì."

...

Mọi người phía dưới nhao nhao nghị luận.

Ngồi dưới lá cờ thứ sáu là một cô gái mặc áo bào dài màu đỏ như lửa, lưng đeo một cặp đoản xoa màu tím hồng, nàng này nghe xong hàng lông mày kẻ đen nhướng lên, đứng thẳng dậy.

Sau một chốc, hai người hoàn thành ký Sinh Tử Lệnh, màn sáng trên lôi đài lại lóe lên một lần nữa.

"Ngươi dám tìm ta, lá gan đúng là không nhỏ. Đôi Hỏa San Phi Xoa này của ta, dù không phải là Linh Khí nhưng cũng là Phù Khí cực phẩm, đừng nên bất cẩn mà mất mạng." Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng cảnh cáo. Vừa dứt lời, đầu vài nàng này đã rung lên, một cây xích xoa sau lưng lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu tím hồng bắn về phía đối diện, nhanh như điện xẹt vậy.

Hai mắt Đoạn Tàn Tổ lóe lên tinh mang, giơ tay lên nghênh đón hồng quang bắn ra.

"Khục!" một tiếng như va phải cây khô vang lên, đạo ánh sáng màu tím hồng biến trở lại thành xích xoa rồi bắn ngược trở về.

Vải trắng quấn đầy bàn tay chợt vỡ vụn, lộ ra rất nhiều băng vải màu vàng sẫm hẹp dài quấn quanh. Từ bàn tay đến cánh tay, đến khuỷu tay, dường như kéo dài đến tận cuối cánh tay vậy.

Dưới lá cờ thứ hai, tên nam tử khô gầy tóc tốt um tùm kia vừa nhìn thấy băng vải trên cánh tay Đoạn Tàn Tổ, vẻ mặt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, thì thào nhỏ tới mức khó mà nghe được.

"Thiên Khuyết Thi Y, vị Đoạn sư đệ này vậy mà thực sự tu luyện bí thuật bá đạo như thế, thoạt nhìn hỏa hầu cũng rất sâu rồi."

Nữ tử mặc áo hồng vừa thấy phi xoa bị đối phương một quyền đánh bay đi thì cả kinh, nhưng sau một khắc bàn tay điểm nhẹ vào hư không một cái, miệng lẩm bẩm.

Lúc này, xích xoa xoay tròn một vòng, ánh sáng màu hồng tím mặt ngoài lóe lên, "Phốc!" một tiếng liền hóa thành một đoàn lửa đỏ thẫm chày hừng hực bắn về phía Đoạn Tàn Tổ.

Đoạn Tàn Tổ thấy vậy, nắm tay rung lên, bảy tám băng vải màu vàng bắn ra, đồng thời điên cuồn múa may một trận liền hóa thành một chiếc kén màu vàng bao trọn thân hình y vào trong.

Ngọn lửa đỏ tím bắn lên, những tiếng nổ lớn ‘ùng ùng’, vô số đốm lửa văng ra khắp nơi.

Bản thân phi xoa cũng đang bị một luồng sức mạnh cực lớn đập vào, một lần nữa bắn ngược ra phía sau.

Mà cái kén màu vàng kia lại bình yên vô sự, dường như không hề e sợ ngọn lửa.

Nữ tử áo hồng thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi, miệng lại quát lên tiếng nho nhỏ, đầu vai lại run lên, phi xoa kia bay ra, cũng hóa thành một đoàn lửa hừng hực ầm ầm lao tới phía đối diện.

Trong phút chốc, hai đoàn lửa đỏ vây quanh trên dưới Đoạn Tàn Tổ bay lượn không chừng, ánh sáng đỏ tím chợt sáng chợt tối, khí cực nóng điên cuồng tràn ra, thoạt nhìn thanh thế vô cùng dọa người.

Nhưng cái kén màu vàng kia dường như thủy hỏa bất xâm, càng lúc càng xoay tròn càng nhanh, ngăn chặn toàn bộ hai luồng lửa mãnh liệt ở bên ngoài, làm cho chúng không cách nào chui được vào bên trong.

Nữ tử áo hồng thấy vậy, sắc mặt hơi tái xanh, bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm, một ngón tay chậm rãi chỉ về phía đối diện, chỗ đầu ngón tay đột nhiên đỏ ngầu như máu.