Ma Thiên Ký

Chương 882: Bẫy rập

Dịch giả: nila32

MA THIÊN KÝ

Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Dịch: nila32

=========================================

Tuy hiện tại, viên thuốc này đối với thân thể của Liễu Minh đã không còn nhiều tác dụng nhưng tu vi của hắn đã chạm đến bình cảnh, lại sắp tiến vào Ác quỷ đạo, giờ phút này mỗi phần thực lực tăng thêm đều trở nên vô cùng đáng giá.

Dựa theo tính toán của Liễu Minh, phục dụng hai ba mươi khỏa Kim Cương Thối Cốt Đan có thể khiến lực lượng thân thể của hắn đề cao thêm một thành. Với trình độ hiện tại của hắn, đừng nói là tăng thêm một thành, độ mạnh mẽ chỉ cần được đề cao nửa thành đã là vô cùng đáng quý rồi.

Về phần những đan dược còn lại có thể ban thưởng cho Hạt nhi vài khỏa. Dù sao đối với linh sủng cốt loại như nàng, Kim Cương Thối Cốt Đan cũng có hiệu quả vô cùng tốt.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Liễu Minh liền trở nên vui vẻ. Thời gian tiếp theo, hắn lại dạo qua một số nơi trong phường thị, mua sắm một ít tài liệu khác để luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan. Tuy nhiên phường thị Đồng Dương có quy mô tương đối nhỏ nên hắn cũng không tìm được ngay toàn bộ tài liệu cần thiết.

Kế tiếp, hắn còn mua một bản đồ chi tiết khu vực xung quanh phường thị Đồng Dương, phát hiện cách bốn năm ngàn dặm, nằm về phía Tây Nam của phường thị Đồng Dương có tồn tại một tòa Nam Lô Thành nằm giữa một sơn mạch nhỏ tên là Ô Sơn. Xét theo vị trí địa lý, Ô Sơn chính phần nối dài của sơn mạch Đồng Dương. Còn thành Nam Lô chính là một thành trì hỗn tạp giữa phàm nhân cùng tu sĩ, miễn cưỡng được liệt vào dạng đô thành của một quốc gia phàm nhân bậc trung.

Chạy qua chạy lại khắp nơi cũng khiến Liễu Minh tiêu tốn không ít thời gian.

Nửa ngày sau, sắc trời đã bắt đầu tối, tất cả cửa hàng trong phường thị bắt đầu lục tục thắp sáng những bóng đèn bằng đá Nguyệt Quang thế nhưng dòng người trong phường thị không những không giảm bớt, ngược lại còn tăng lên không ít.

Liễu Minh sau khi rời khỏi một cửa hàng buôn bán tài liệu liền quyết định trở về Tụ Bảo lâu.

“Diệp đạo hữu đấy ư! Phường thị Đồng Dương của chúng ta tuy nhỏ nhưng người tinh tường vẫn có thể tìm được ở đây không ít thứ tốt.” Tả Công Quyền không biết từ lúc nào đã chờ sẵn bên ngoài Tụ Bảo lâu, nhìn thấy Liễu Minh đi tới liền cười cười chắp tay chào hỏi.

“Tại hạ quả thật đã tìm được một ít đồ vật trân quý nhưng cũng không thể coi là bảo vật gì.” Liễu Minh mỉm cười, tùy tiện trả lời một câu.

“Vậy ta phải chúc mừng đạo hữu rồi. Nếu không còn việc gì khác, chúng ta có thể khởi hành ngay lập tức.” Tả Công Quyền nói ra.

Liễu Minh đương nhiên không có gì phản đối. Hai người lập tức kết thành pháp quyết đồng thời hóa thành hai đạo độn quang bay về phía xa.

Phường thị Đồng Dương tuy có bố trí cấm chế cấm không nhưng hiển nhiên cấm chế này cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với hai người Liễu Minh.

Không bao lâu sau, cả hai đã biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

“Tiếp tục bay về phía Tây Nam chính là thành Nam Lô, đồng thời còn phải đi ngang qua Ô Sơn. Dãy núi này tuy không quá lớn nhưng cũng là nơi sinh sống của một ít Yêu thú Hóa Tinh kỳ thậm chí một ít trong số chúng đã đạt đến cảnh giới Chân Đan. Diệp đạo hữu vẫn nên cẩn thận một chút.” Giữa không trung, Tả Công Quyền sắc mặt nghiêm túc khuyên bảo Liễu Minh.

“Đa tạ Tả đạo hữu nhắc nhở.” Liễu Minh nghe vậy bèn trả lời cho có lệ.

Tốc độ phi hành của hai người quả thật vô cùng nhanh. Không lâu sau, phường thị bên dưới đã hoàn toàn biến mất, khung cảnh trước mắt dần chuyển thành từng ngọn núi ngăm đen.

Tuy bóng đêm khiến con người xòe tay không thấy được năm ngón nhưng đối với tu sĩ đã đạt tới Hóa Tinh kỳ mà nói, ảnh hưởng này có thể xem như không chút ảnh hưởng.

Liễu Minh cẩn thận quan sát, nhanh chóng xuyên qua màn đêm trước mắt để nắm bắt tình huống sơn mạch bên dưới, lông mày của hắn thình lình khẽ nhíu lại. Bàn về quy mô, Ô Sơn cũng không tính là sơn mạch quá lớn. Điều khiến người ta chú ý là đất đá ở đây đều lộ ra một màu đen nhánh, lại ẩn ẩn lộ ra khí thế bí ẩn khiến người ta cảm thấy không hề thoải mái.

Có lẽ đúng như Tả Công Quyền đã nói, nơi đây tựa hồ tràn đầy một loại nguyên khí kỳ lạ có chút bất đồng so với Thiên Địa Nguyên Khí. Mà ngọn núi gần đó còn bất chợt truyền đến từng đợt ba động mãnh liệt của yêu khí chấn động.

Ngay khi Liễu Minh dự định bay cao hơn một chút, đột nhiên một hồi yêu phong từ bên dưới đột ngột truyền đến khiến cho không khí xung quanh không ngừng rung động kịch liệt. Cùng lúc đó, một tiếng kêu bén nhọn như cương châm chói tai cũng theo đó truyền tới.

Liễu Minh sau một thoáng bất ngờ liền có thể nhận ra một bóng đen cực lớn từ ngọn núi phía dưới đang phóng nhanh về phía mình. Hắn nhíu hai mắt lại, lập tức thấy rõ chân thân của bóng đen kia. Thì ra là một đầu yêu ưng cực lớn dài hơn mười trượng. Trên thân thể của yêu thú này, có thể nhìn thấy một làn khói đen nồng đậm giống như yêu khí không ngừng quấn quanh. Từ Linh quang lưu chuyển trên lớp lông vũ đen kịt kia, có thể khẳng định yêu ưng kia không thể nghi ngờ là một yêu thú Chân Đan cảnh hàng thật giá thật!

“Diệp đạo hữu coi chừng, súc sinh này gọi là Âm Ma ưng, là một yêu thú cấp bậc Chân Đan!” Tả Công Quyền bên cạnh vội lên tiếng nhắc nhở. Lập tức thân hình của y khẽ động, bắn ra một mũi nhọn ánh sáng đỏ thẫm nhanh chóng hóa thành lưỡi dao khổng lồ chém xuống bóng đen đang lao đến.

Yêu ưng màu đen kia tuy có thân thể cồng kềnh nhưng lại vô cùng linh hoạt. Mắt thấy lưỡi dao khổng lồ chém tới sát bên, thân thể của nó nhanh chóng nghiêng qua một bên, tránh thoát một kích hung hiểm. Sau đó, yêu ưng màu đen này lại tiếp tục gào rống lao vọt đến vị trí của Liễu Minh. Không biết tại sao yêu thú này chỉ chăm chăm nhắm vào hắn.

Liễu Minh sau khi suy nghĩ thật nhanh, không khỏi liếc nhìn Tả Công Quyền một cái. Một tay hắn vung lên phóng ra một đoàn hắc khí mạnh mẽ biến thành một quải trượng được vô số quỷ đầu vây quanh.

Keng!

Chỉ thấy quải trượng kia đột nhiên biến thành một đầu ác quỷ cao hơn trượng chắn trước người Liễu Minh. Một trảo vung ra đã ngăn được một kích của yêu ưng.

Vật này là do Liễu Minh lấy được từ một gã tu sĩ ma đạo trước kia. Hắn đã ngụy trang thành ma tu, nếu lại sử dụng công pháp quỷ đạo như Long Hổ Minh Ngục Công chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn thấu một cách dễ dàng.

Lại nghe yêu ưng kia kêu to một tiếng, đôi móng vuốt bén nhọn mạnh mẽ giằng ra khỏi sự kiềm chế của ác quỷ do quải trượng hóa thành. “Phốc” một tiếng, ác quỷ màu đen không còn được pháp lực duy trì, lần nữa biến thành quải trượng bắn ngược về sau. Đúng vào lúc này, yêu ưng há to miệng bắn một đạo hắc mang bay thẳng về phía Liễu Minh.

Liễu Minh không dám khinh thường, thân ảnh nhoáng một cái biến mất ngay tại chỗ khiến cho công kích của yêu thú kia đánh vào không khí. Sau một khắc, thân ảnh của hắn đã như thuấn di xuất hiện sau lưng yêu ưng, chỉ thấy hai tay của hắn mơ hồ một chút, mười ngón tay đã như lợi khí hung hăng chụp xuống.

Xoẹt!

Chỉ thấy trên lưng yêu ưng màu đen nhanh chóng lưu lại mười vết thương sâu hoắm, máu tươi trào ra trộn lẫn với lượng lớn lông vũ. Yêu ưng lập tức phát ra tiếng thét khổng lồ, hai cánh vỗ mạnh liên hồi. Vô số phong nhận màu đen phô thiên cái địa cũng theo đó được phát ra khiến phạm vi trăm trượng xung quanh biến thành một mảnh đen kịt.

Liễu Minh vốn định hạ sát thủ, tranh thủ thời gian tiêu diệt yêu cầm này thế nhưng thân thể lại bị yêu phong quét qua, tuy không bị thương nhưng cũng khiến động tác của hắn bị trì hoãn trong phút chốc.

Liễu Minh thấy vậy hơi đổi sắc mặt, khẽ quát một tiếng, dứt khoát nương theo sức gió bắn ngược về sau, rời khỏi phạm vi công kích của yêu ưng, đồng thời vươn tay chộp lấy quỷ đầu quải trượng bị đánh bay, chắn ngang trước người.

Đúng vào lúc này, Tả Công Quyền khẽ quát một tiếng, lưỡi dao khổng lồ đỏ thẫm lần nữa bùng lên mạnh mẽ, nhoáng cái biến thành năm đạo hỏa nhận giống nhau như đúc chém xuống yêu ưng bên dưới.

Yêu cầm kia đối diện với hỏa nhận rào rạt thình lình rít lên một tiếng. Chỉ thấy yêu phong quanh người nó không ngừng tụ lại một chỗ, thình lình biến thành một đám yêu vân màu đen lớn chừng mấy trượng.

Yêu vân vừa thành hình không ngừng hấp thụ yêu khí xung quanh nên rất nhanh đã biến lớn gấp mấy lần.

Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình. Đám mây quỷ dị màu xanh đen này không ngờ có thể phát ra âm khí vô cùng nồng đậm, lại có chút không giống với khí thế lăng lệ của yêu. Chỉ thấy đám mây kia quả thật đã cầm chân năm đạo hỏa nhận giữa không trung. Sau một khắc, yêu ưng nhìn qua Liễu Minh đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị vô cùng sâu đậm. Thân thể cao lớn liền đó nhanh chóng bay về phía sau, bỏ chạy thục mạng.

“Diệp đạo hữu, Âm Ma ưng này được sinh ra trong hoàn cảnh đặc thù của Ô Sơn. Yêu Đan của nó là do hai loại pháp lực khác nhau là âm khí và ma khí hợp thành, phi thường hiếm gặp, lại rất có ích cho việc tu luyện công pháp ma đạo, vạn lần không thể bỏ qua.” Tả Công Quyền thấy thế quát to một tiếng, đồng thời duỗi tay ra lệnh cho năm đảo hỏa nhận hợp thành một đám mây đỏ thẫm chống cự với yêu vân xanh đen kia.

Yêu vân màu xanh đen không còn người thao túng thế nhưng sức chống cự còn lại vẫn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ thấy Tả Công Quyền liên tiếp thay đổi ấn thuật trên tay. Từng đạo pháp quyết nhanh chóng chui vào bên trong Hỏa Vân khiến cho hồng mang phát ra đột ngột đại thịnh, rốt cuộc miễn cưỡng phá vỡ được một lỗ hổng lớn chừng mấy trượng.

Liễu Minh nhìn xuyên qua khe hở vừa tạo thành. Trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc nhưng rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Ha ha, nếu đã như vậy, tu vi tại hạ đúng lúc chạm phải bình cảnh, nếu có thể mượn nhờ lực lượng yêu đan của yêu cầm này nói không chừng có thể mang đến một tia đột phá.” Liễu Minh lớn tiếng cười vang sau đó hóa thành một đạo hắc mang nhanh chóng xuyên qua lỗ hổng trên yêu vân.

Tả Công Quyền cười bí hiểm nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh sau đó cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Lại nói, yêu ưng màu đen kia tuy thân mang trọng thương nhưng tốc độ phi hành lại không có chút nào giảm bớt. Chỉ thấy thân thể của nó luồn qua lách lại liền dễ dàng vượt qua đồi núi hiểm trở, chạy trốn vào sâu trong sơn cốc. Liễu Minh lúc này được bao bọc trong một đoàn hắc khí cũng chăm chú đuổi sát không rời.

Tốc độ của yêu ưng tuy nhanh nhưng bởi vì vết thương sau lưng nên so với Liễu Minh vẫn chậm hơn một tí. Sau thời gian vài nhịp thở, khoảng cách giữa hai bên đã được rút xuống còn không quá mười trượng. Đúng vào lúc này, Liễu Minh quát khẽ một tiếng, hắc khí quanh thân theo đó chia ra làm năm đạo từ hai bên trái phải bắn về phía yêu ưng phía trước. Yêu cầm kia dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, một vầng sáng thủy ngân đột nhiên hiện lên khiến cho tốc độ của nó chợt tăng gấp đôi. Chỉ thấy hắc ảnh lóe lên, yêu ưng đã nhanh chóng bay vào bên trong sơn cốc.

Liễu Minh phía sau thấy vậy, cũng thúc giục pháp lực trong cơ thể khiến cho tốc độ tăng nhanh, trong chớp mắt đã tiến đến miệng cốc.

Vào thời khắc này, dị biến lại bất ngờ nảy sinh!

Chỉ thấy tại cốc khẩu đột nhiên có hắc quang lóe lên. Một bức tường ánh sáng cao hơn mười trượng thình lình hiện ra. Độn quang màu đen gấp rút bay tới, làm sao dừng lại kịp vì thế nhanh chóng đâm mạnh vào bức tường kia.

Bành!

Liễu Minh được hắc khí bao bọc, cả người bắn ngược về sau. Bức tường ánh sáng kia lại chỉ nổi lên một ít gợn sóng.

Ông ông…

Từ trên mặt đất tại sơn cốc đột nhiên nổi lên bốn cột sáng vàng kim phóng thẳng lên trời. Không khí xung quanh theo đó cũng bị chấn động liên hồi. Lấy bốn cột sáng vừa hiện ra làm phạm vi, một pháp trận khổng lồ đường kính hơn mười trượng cũng được tạo thành trong chớp mắt, mau chóng bao vây Liễu Minh vào bên trong.