Dịch giả: cyndilazy
“À, hóa ra là thế, nhắc tới cũng khéo nhỉ, ngày đó ngươi giúp ta luyện chế viên Đấu Kiếm Đan này, đan dược đó hẳn nên chuẩn bị cho một vị đệ tử bí truyền môn hạ của ta, xem ra lúc trước Chung trưởng lão luyện chế không chỉ một viên. Nếu hôm nay ngươi đã hỏi chuyện về Đấu Kiếm Đan này thì ta nói rõ cho ngươi biết một chút cũng được. Nguyên Linh Phi Kiếm tiến giai thành Kiếm Hoàn cần phải trải qua đấu kiếm liên tục hàng nghìn hàng vạn lần, hơn nữa vạn lần đấu kiếm này cũng không phải là đấu kiếm giữa hai người mà phải ra sức đấu kiếm với những kiếm tu khác nhau, lợi dụng kiếm khí của đối phương để tôi luyện kiếm tính của Nguyên Linh Phi Kiếm, bởi vậy kiếm tu bình thường nếu muốn hoàn thành việc tiến giai của Kiếm Hoàn, chậm thì mấy trăm năm, lâu thì cần trải qua hơn nghìn năm không ngừng đấu kiếm. Mà Đấu Kiếm Đan chính là đan dược kích phát đấu kiếm do thượng cổ kiếm tu thông qua việc tìm tòi không ngừng, luyện chế mà thành… Viên đan dược này có thể thông qua kiếm khí nó phát ra để hấp dẫn kích thích kiếm ý của phi kiếm trong phạm vi nhất định, khiến cho nó chủ động tiến hành đánh nhau, để rồi trải qua muôn nghìn thử thách tự nhiên phi kiếm sẽ tiến giai thành Kiếm Hoàn.” Nam tử áo xám không chút che giấu chậm rãi nói.
“Đệ tử còn một chuyện không rõ, dù cho có viên Đấu Kiếm Đan này, nhưng phải đi đâu tìm nơi có nhiều phi kiếm như thế để hấp dẫn đấu kiếm chứ?”
Nam tử áo xám dường như đoán được trong tay Liễu Minh có Đấu Kiếm Đan, lại hiểu lầm là do Chung trưởng lão ban tặng cho hắn, Liễu Minh hiển nhiên mơ hồ càng không nói gì nhiều.
“Nếu như người bình thường muốn tìm nơi sử dụng Đấu Kiếm Đan thì hiển nhiên là rất khó khăn, chiếu theo các biện pháp sau thời thượng cổ thì hẳn là cách một đoạn thời gian sẽ tổ chức một vài đại hội đấu kiếm để hấp dẫn thật nhiều kiếm tu tham gia đấu kiếm. Tuy hiện giờ Đấu Kiếm Đan thất truyền nhiều năm, kiếm tu khác thỉnh thoảng vẫn sẽ cử hành đại hội tương tự để ma luyện phi kiếm mình cho tốt. Trong đó, dùng “Đại hội thí kiếm” do Thiên Kiếm sơn trang trong Vạn niên thái tông mỗi cách ba trăm năm tổ chức một lần là đại hội nổi danh nhất. Bổn tông thân là một trong tứ đại Thái tông nên hiển nhiên không cần làm chuyện phiền phức này. Thiên Kiếm Phong có cai quản một tòa Vạn Kiếm Sơn, chính là nơi mà lịch đại đệ tử và Trưởng lão chưởng tọa dùng để đặt những thanh khí kiếm (kiếm bỏ đi), bởi vậy khắp núi có vô số phi kiếm. Là một nơi tuyệt hảo để tìm hiểu kiếm đạo và ma luyện phi kiếm, khi đệ tử trong núi tiến giai Chân Đan cũng có thể có một cơ hội miễn phí tiến vào trong đó, ngươi tuy không phải đệ tử của Thiên Kiếm Phong, nhưng bằng vào “Đoạn kiếm lệnh” này cũng có thể được truyền tống vào ngọn núi này một lần từ phía sau chủ điện Thiên Kiếm Phong. Còn sau này nếu như muốn tiến vào thì phải cần hai trăm vạn điểm cống hiến tông môn.”
Nam tử áo xám nói xong, cánh tay khẽ nhấc, lập tức một luồng hồng quang từ trong tay áo hắn bắn ra, sau khi quay một vòng trong không khí thì hóa thành một lệnh bài hình tam giác khoảng gần nắm tay rơi vào trong tay Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh lướt qua lệnh bài trong tay thì thấy bên ngoài lệnh bài mơ hồ có hồng sắc tinh quang lưu chuyển. Phía trên có khắc đồ án phi kiếm lớn hơn một tấc tinh xảo dị thường.
“Đa tạ Thái Thượng trưởng lão!”
Liễu Minh mừng rỡ, nhanh chóng thu lệnh bài vào trong Tu Di giới, sau đó cúi người hành lễ nói cảm ơn với Hàn trưởng lão.
“Bổn tọa lại nhắc nhỏ ngươi một chút, Nguyên Linh Phi Kiếm này trong lúc đấu kiếm lẫn nhau, nếu như kiếm khí yếu đi do tiêu hao quá độ thì phải để vào cơ thể tiến hành cất dưỡng một lần nữa, nếu như để cho nó đấu kiếm quá nhiều lần sẽ khiến cho linh tính của chính phi kiếm bị hao tổn, thế thì được không bù nổi mất đâu, tình huống này không phải là chưa từng xuất hiện.” Nam tử áo xám lại nghiêm mặt nhắc nhở.
“Đệ tử đã nhớ rõ lời dạy bảo” Liễu Minh cung kính trả lời một lần nữa.
“Lão phu còn có việc khác, nếu không có gì khác nữa thì ngươi có thể đi rồi!” Nam tử áo xám vung vung tay áo, hạ lệnh đuổi khách.
Liễu Minh lại bái tạ một lần nữa, sau đó quay lưng rời khỏi đại sảnh động phủ, hướng về phía động phủ của mình phi độn đi.
“Quan hệ giữa ngươi với Liễu Minh này xem ra không cạn đâu nhỉ, lúc trước Thiên Qua để cho hắn tham gia đại hội Thiên Môn, chắc hẳn cũng nhờ ngươi ở phía sau giúp đỡ nhỉ.” Trong động phủ, Hàn trưởng lão nhìn như thẳng lưng bất động đột nhiên buông lời nói một câu.
“Hàn sư huynh, tại hạ chỉ cảm thấy người này khá thú vị mà thôi, cũng không bảo Hàn sư huynh đem lệnh bài Đoạn Kiếm sơn kia đưa cho tên Liễu Minh đó, chuyện này là ý định của chính sư huynh đó chứ.”
Nơi góc phòng của Hàn trưởng lão kim quang chợt lóe, một thanh niên khoác kim bào bỗng hiện ra, cười hì hì nói.
Đây đúng là Kim Thiên Tứ.
“Ta nhìn người này rất có thiên phú kiếm đạo, Nguyên Linh Phi Kiếm cũng có chút bất phàm, xác thực là nhân tài có thể bồi đắp nên mới ban cho hắn lệnh bài.” Nam tử áo xám trong mắt lưu chuyển một vòng tinh quang, lạnh nhạt nói ra.
“Hì hì, bất kể thế nào đi nữa người này xem như nhặt được một cái tiện nghi không nhỏ rồi, ngược lại ta rất bất ngờ, phải chăng hắn thật có thể luyện ra Kiếm Hoàn. Suy cho cùng dù cho tính cả sư huynh thì toàn bộ kiếm tu có Kiếm Hoàn ở Thái Thanh Môn rải rác không có mấy người. Được rồi, chưởng môn sư huynh đã nói chuyện đó sắp bắt đầu rồi, ta cũng phải cáo từ tu luyện cho tốt thôi, tranh thủ để cho tu vi khôi phục thêm chút nữa, như vậy đến lúc đó mới có thể có thêm mấy phần nắm chắc.” Kim Thiên Tứ lại cười hì hì nói một câu, rồi lại lần nữa vụt một cái biến mất không dấu vết.
“Sắp bắt đầu rồi ư, không biết lần này Thái Thanh Môn ta sẽ có mấy người còn sống mà ra khỏi nơi đó.” Hàn trưởng lão thì thào một câu, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Liễu Minh lúc này đang hứng thú bừng bừng mà cưỡi mây trên đường, hiển nhiên không biết cuộc nói chuyện của hai người kia.
Sau đó trong thời gian ba ngày, hắn lại tìm vài tên đệ tử Thiên Kiếm Phong từng có duyên gặp mặt mấy lần, hữu ý vô ý mà hỏi thăm chột chút tin tức về Đoạn Kiếm Sơn.
Đáng tiếc những đệ tử này tu vi không cao, bởi vậy đối với những chuyện đó biết rất ít, chỉ biết là Đoạn Kiếm Sơn còn có tên Táng Kiếm Mộ (mộ chôn kiếm), muốn vào trong đó cần rất nhiều điểm cống hiến tông môn, ngoài ra không biết gì nữa cả.
Đối với chuyện này Liễu Minh chỉ có thể chạy đến Vạn Sự điện một chuyến, sau khi xác nhận tin tức của Đoạn Kiếm Sơn hắn bèn bắt đầu chuẩn bị một phen.
Sáng ngày thứ tư, hắn kiểm tra đồ vật bên trong Tu Di Giới một chút rồi cưỡi mây bay một mạch đến Thiên Kiếm Phong.
Một canh giờ sau, trước cửa một căn thạch ốc nhỏ phía sau chủ điện Thiên Kiếm Phong, Liễu Minh một thân hắc bào đang cùng với một thanh niên hơi cao gầy mặc trang phục của đệ tử Thiên Kiếm Phong nói chuyện gì đó.
“Hóa ra là Liễu Minh Liễu sư huynh của Lạc U Phong, thật là ngưỡng mộ đã lâu.” Thanh niên cao gầy hơi ôm quyền nói.
“Sư đệ khách khí, lần này tại hạ đến đây là muốn tiến vào Đoạn Kiếm Sơn.” Liễu Minh mỉm cười nói.
“Chuyện này… chỉ e không được, căn cứ theo quy định của núi ta, không phải đệ tử kiếm tu Chân Đan thì không được vào Đoạn Kiếm Sơn, dù cho là Chân Đan tu sĩ cũng phải tốn một món điểm cống hiến không ít mới được phép đi vào.” Thanh niên cao gầy biến sắc nói.
“Những quy định này tại hạ đều biết rõ, bất quá xin sư đệ nhìn qua thứ này một chút đã.”
Liễu Minh không chút hoang mang từ trong tay áo móc ra một lệnh bài thoáng hiện hồng quang nhàn nhạt, giao cho thanh hiên cao gầy.
Thanh niên cao gầy vừa mới nhìn thấy lệnh bài liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
“Đây là “Đoạn Kiếm Lệnh”, Liễu sư huynh sao lại… bất quá đã có lệnh bài thông hành này, hiển nhiên là có thể đi vào bên trong bất cứ lúc nào, có điều “Đoạn Kiếm Lệnh” này chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng xong sẽ bị thu hồi, Liễu sư huynh trước mắt vẫn chưa tới tu vi Chân Đan… huynh suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Đa tạ sư đệ nhắc nhở, hiển nhiên tại tạ biết rõ rồi, vậy thì phải chăng tại hạ có thể truyền tống đến Đoạn Kiếm Sơn ngay bây giờ được chứ?” Liễu Minh mỉm cười, chắp tay hỏi…
“Đương nhiên rồi, phía sau thạch ốc có hai pháp trận truyền tống, pháp trận phát ra hồng quang này chính là pháp trận truyền tống đến Đoạn Kiếm Sơn. Bởi vì “khí kiếm” trong ngọn núi quá nhiều nên khiến cho kiếm khí trong đó đan xen khắp nơi, uy năng khi chúng va chạm với nhau là vô cùng to lớn, vì thế nên một số tiền bối trưởng lão trong bổn phong đã liên thủ thiết hạ cấm chế với ngọn núi này, chỉ có thể thông qua pháp trận truyền tống tiến vào bên trong. Đây là một tấm Truyền Tống Phù khác, nếu huynh gặp phải tình huống gì đó mà muốn đi ra thì cứ xé phù này là được.”
Thanh niên cao gầy nghiêm túc nói, cũng móc từ trong tay áo ra một tấm phù trắng mịt đưa cho Liễu Minh.
“Đa tạ sư đệ nhắc nhở.”
Sau khi Liễu Minh nhận phù lục, hắn lập tức cáo từ thanh niên cao gầy rồi một mạch xuyên qua thạch ốc, đi tới một mảnh đất trống khoảng nửa mẫu phía sau phòng.
Nhưng thấy hai bên đất trống đều thấp thoáng có một pháp trận truyền tống, trong đó một pháp trận bên trái đang hiện ra ánh sáng xanh nhạt, phía trên khối đá bên cạnh có khắc ba chữ to màu đỏ, mơ hồ nhận ra được là “Tẩy Kiếm Trì”, còn bên phải thì là một pháp trận truyền tống hiện ra sắc đỏ nhạt, phía trên có ghi “Táng Kiếm Mộ”.
Vẻ mặt Liễu Minh hơi thay đổi, lập tức cất bước đi về phía pháp trận truyền tống bên phải.
Kết quả hắn vừa mới bước vào bên trong pháp trận thì bỗng nhiên trong pháp trận xoáy lên một vòng ánh sáng màu đỏ, trong nháy mắt bao phủ cả cơ thể hắn bên trong.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một mảnh hồng quang chói mắt, nhất thời không cách nào mở mắt ra, tiếp theo bên tai truyền đến âm thanh gió thổi vù vù trầm thấp, rồi toàn thân hào quang khẽ xoáy biến mất ngay trong thạch ốc.
Sau khoảng thời gian mấy lần hít thở, khi hắn lần nữa choàng mở hai mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một không gian màu trắng rộng lớn.
Cả không gian không nhìn thấy điểm cuối, gần dặm bên ngoài là một ngọn núi khổng lồ màu xám cao mấy nghìn trượng, căn bản nhìn không thấy đỉnh, trông như một thanh kình thiên cự kiếm cao ngất ở đằng xa.
Hai mắt Liễu Minh chớp một cái, trong mắt lóe lên một luồng tinh quang, sau đó mới hướng ra ngọn núi phía xa nhìn rõ ràng.
Chỉ thấy thân núi nhìn như trơn nhẵn thẳng tắp, chớp động hàn quang đủ màu, phía ngoài bỗng đâu cắm nhiều phi kiếm lớn nhỏ đủ loại đủ kiểu.
Những phi kiếm này dài ngắn không giống nhau, cây dài thì lộ ra thân kiếm cắm trên đất dài gần một trượng, cây ngắn thì không đến một thước, trong đó đại bộ phận phi kiếm đã không còn trọn vẹn, nhưng bên ngoài vẫn tản ra linh quang nhàn nhạt, chỉ có một số ít là ảm đạm vô quang, có vẻ như đã bị chôn trên Đoạn Kiếm Sơn lâu lắm rồi.
Trên đỉnh núi, một mảnh ánh sáng đủ mọi màu sắc phát ra vô cùng chói mắt, hắn ngưng mắt nhìn theo, đúng là vô số chuôi phi kiếm màu sắc khác nhau không ngừng tản linh quang ra ngoài.
Trong chớp mắt Liễu Minh xuất hiện, tất cả tàn kiếm trên núi dường như cảm giác được gì đó, cơ hồ ngay lúc đó xảy ra một trận rung động như có như không, phát ra âm thanh kiếm minh oanh oanh hết đợt này đến đợt khác, dường như có xu thế rục rịch không yên.
Cùng lúc đó trên ngọn núi, từng sợi kiếm khí bay ra từ những thanh “khí kiếm” này tràn ngập cả không gian từ trên xuống dưới, đồng thời chúng cũng va chạm tới lui phát ra âm thanh keng keng ngay trong hư không.
Trong tích tắc túi kiếm bên hông Liễu Minh cũng hơi động, Nguyên Linh Phi Kiếm phong ấn bên trong cũng bất ngờ bắt đầu rục rịch, phảng phất như đang phối hợp với những thanh khí kiếm này vậy.
“Đoạn Kiếm Sơn này quả nhiên danh bất hư truyền.”
Liễu Minh lẩm bẩm tự nói một câu, sau đó nhìn nhìn tình hình bốn phía.