Ma Thiên Ký

Chương 859: Tâm ma

Dịch giả: nila32

Thân thể của Liễu Minh khẽ nhúc nhích, sắc mặt phảng phất giống như có chút không quen với cảm giác buốt giá này nhưng hắn cũng không mở to hai mắt mà kiên trì chống chọi với cơn lạnh ập đến.

Rất nhanh sau đó, hắn đã cảm thấy tác dụng của ánh sáng xanh dương, cảm giác đau nhức như kim châm trên thân thể lúc này đã giảm bớt không ít.

Liễu Minh thấy vậy liền trở nên vui vẻ, Thanh Diệu Linh Lung Bích này không hổ là chí bảo gia truyền của dòng họ Âu Dương, quả nhiên không chỉ đơn thuần có tác dụng thanh tâm.

Hắn lần nữa chậm rãi vận chuyển công pháp, tinh thần lực khổng lồ theo đó liền tuôn trào đến từng sợi kinh mạch trên cơ thể của hắn, khống chế pháp lực đang chực chờ bùng nổ.

Một khắc rồi lại hai khắc, thời gian cứ thế trôi qua từng chút một…

Không biết đã trải qua bao lâu, trong tai Liễu Minh bỗng vang lên tiếng nổ đùng đùng như sấm sét, pháp lực bên trong kinh mạch toàn thân thình lình tụ vào một chỗ, hình thành một dòng sông pháp lực hùng vĩ cuồn cuộn chảy đến bên trong Linh Hải.

Trái tim của Liễu Minh không kìm được mà trở nên dồn dập, vào thời khắc này, xung quanh một trăm năm mươi ba tinh thể bên trong Linh hải của hắn đột nhiên có những bóng đen mờ mờ như ẩn như hiện không ngừng xuất hiện, chắn ngang dòng pháp lực đang ầm ầm lao đến.

Oanh một cái!

Pháp lực cuồn cuộn dâng trào đụng vào bóng đen vừa hiện, không ngờ nhanh chóng vỡ tan như bọt nước tung tóe.

“Quả nhiên nó đã xuất hiện… ‘Cảnh chướng’!” Liễu Minh thấy vậy càng trở nên tập trung hơn.

Cái gọi là Cảnh chướng, kỳ thật theo cách nói thông thường hơn chính là bình cảnh của cảnh giới mà tất cả tu sĩ từ khi đánh vào trụ cột Linh Đồ đã gặp phải, không có ngoại lệ nào khác.

Bình cảnh mà những tu sĩ cấp thấp gặp phải đều thập phần nhỏ yếu nhưng theo thời gian khi tu vị của người luyện càng cao, gông xiềng giam cầm của loại cảnh chướng này dần dần cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nói chung, tại thời điểm tu sĩ xung kích cảnh giới Giả Đan hoặc Chân Đan, Cảnh chướng mới có thể biểu hiện ra ngoài một cách thực chất như vậy.

Ngay tại lúc này, căn cốt thiên tư cùng trình độ tinh thuần của pháp lực mà mỗi người tích lũy được mới bắt đầu phát huy tác dụng!

Các loại linh thể trác tuyệt như Thiên linh mạch, Địa linh mạch sẽ gặp phải Cảnh chướng ít hơn nhiều so với tu sĩ bình thường, tự nhiên lại càng dễ đột phá.

Thậm chí, Liễu Minh đã từng xem qua một điển tịch tại Thái Thanh Môn có nói ở thời kì Thái Cổ, có một ít linh thể có cấp bậc nghịch thiên chỉ nghe trong đồn đại, còn có thể tránh khỏi tác dụng trói buộc của Cảnh chướng.

Nói cách khác, những người này có thể một đường thuận lợi tu luyện đến Chân Đan cảnh, thậm chí đến những cảnh giới cao hơn nữa mà không gặp bất cứ bình cảnh nào!

Những ý niệm này rất nhanh đã bị Liễu Minh quẳng sang một bên, thân thể hắn chỉ có tư chất ba linh mạch cũng chính là đẳng cấp kém cỏi nhất trong các tu sĩ.

Sau khi suy nghĩ thật nhanh, Liễu Minh không chút do dự mở to mắt, cẩn thận lấy ra một cái hộp. Hộp ngọc mở ra, liền có một dải ánh sáng xanh dương bay vào trong miệng của hắn.

Chính là Ngọc Thanh Đan mà Âm Cửu Linh đã tặng khi trước!

Đan dược sau khi vào miệng lập tức tan ra, sau đó hóa thành một dòng nước ấm nhanh chóng chảy khắp tứ chi bách hải của Liễu Minh. Bên ngoài thân thể của hắn, từng luồng khí đen theo đó cũng điên cuồng bốc lên, sau khi xoay tít một vòng, liền hóa thành một đám xúc tu màu đen không ngừng vung vẫy xung quanh thân thể của hắn.

Nếu lúc này nhìn vào kinh mạch bên trong cơ thể Liễu Minh, có thể thấy thủy triều pháp lực bị ngăn trở lại lần nữa hội tụ, từng đợt rồi lại từng đợt lên cảnh chướng vô hình bên trong Linh Hải.

Pháp lực cùng Cảnh chướng không ngừng va chạm vào nhau, khiến cho cảm giác đau đớn như kim châm trên người Liễu Minh lại đột ngột tăng vọt.

Mặc dù có sự hỗ trợ của ánh sáng xanh dương phát ra từ Thanh Diệu Linh Lung Bích, nhưng vào lúc này hắn vẫn cảm giác như có người cầm vô số châm nhỏ không ngừng đâm vào trong đầu của mình. Mặc cho Liễu Minh tính tình kiên định hơn người cũng hận không thể thò tay cào cấu vài cái.

“Hô…”

Liễu Minh vừa khống chế pháp lực không ngừng xung kích bình cảnh, đồng thời không quên điều hòa hơi thở nhưng bất luận hắn cố gắng bình tĩnh thế nào, cảm giác đau đớn trong đầu cũng không hề có dấu hiệu giảm bớt.

“Không đúng, đây là tâm ma lại muốn bắt đầu phát tác!”

Trong khoảnh khắc Liễu Minh đã phát hiện ra điểm mấu chốt, cũng là nguyên nhân cho dị trạng đang xảy ra.

Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng của hắn thình lình đã xuất hiện một cảm giác nôn nóng không cách nào khống chế, đây chính là điềm báo tâm ma đã muốn bộc phát!

Liễu Minh trong lòng rùng mình, quyết đoán vẫy tay lấy ra một viên Thanh Phách Đan khác bỏ vào miệng.

Một cảm giác mát lạnh lần theo cổ họng của Liễu Minh tràn vào trong bụng sau đó nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía, dần dần truyền đến trong đầu của hắn.

Hắn liền cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, mà tinh thần lực tại thần thức hải cũng có vẻ được tăng cường thêm vài phần.

“Không hổ là trân tàng đan dược của Âu Dương thế gia, thần hiệu quả nhiên phi phàm!” Liễu Minh không khỏi tán thưởng một câu, cảm xúc nôn nóng trong lòng cũng có vẻ giảm bớt rất nhiều.

Bên trong Linh hải, trải qua những lần va chạm liên tiếp với dòng chảy pháp lực, bóng đen Cảnh chướng rốt cuộc đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti.

Răng rắc!

Một tiếng động vô cùng nhẹ nhàng vang lên lại khiến cho Thần thức hải của Liễu Minh như gặp phải Cửu Thiên bạo tạc, trong phút chốc dòng chảy pháp lực đã mạnh mẽ bao phủ bóng đen vào trong nó.

Thần hồn của hắn không tự chủ được lăn lộn ở bên trong pháp lực, trực tiếp đột phá bóng đen Cảnh chướng.

Kết quả sau một khắc, Liễu Minh liền thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Mọi thứ trước mắt trong giây lát đều biến mất. Khi hắn lần nữa nhìn ra xung quanh thì thấy bản thân đang ở trong một không gian vô cùng u tối cùng tĩnh mịch, không hề có một tiếng động vang lên khiến cho người ta không khỏi cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn.

“Ta đã rơi vào Huyễn cảnh sao? Không đúng, đây là tâm ma lực!”

Liễu Minh bị phát hiện của mình dọa cho đánh thót một cái!

Dù sao Thanh Diệu Linh Lung Bích chỉ có thể giúp ngươi thanh tâm tĩnh trí, giảm bớt ảnh hưởng của tâm ma nhưng lại không cách nào hoàn toàn ngăn cản tâm ma xuất hiện.

Hắn liếm liếm bờ môi, bình tĩnh nhớ lại một ít tư liệu đã đọc được cùng phương pháp bài trừ tâm ma đã được Âm Cửu Linh nhắc nhở khi trước, sau đó từ từ hít vào một hơi thật sâu rồi ổn định tâm thần cất bước về phía trước.

Hắn vừa mới đi được hai bước, bóng đêm tĩnh mịch xung quanh đã đột nhiên bị đánh vỡ. Chỉ nghe một tiếng “Oanh” đã thấy một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên. Khi hắn còn chưa kịp định thần thì đã phát hiện một ngọn lửa hung ác nóng bỏng đốt tới trước mặt.

Liễu Minh nhanh như cắt tránh sang một bên nhưng thân thể không ngờ vẫn bị bùng lên như một cây đuốc sống. Cảm giác bỏng rát kịch liệt đột ngột tuôn ra từ mọi ngóc ngách trên thân thể của hắn.

Gương mặt của hắn vì đau đớn mà không kiềm được trở nên méo mó, da mặt cũng nhanh chóng chuyển thành ửng đỏ sau đó lại đổi sang màu đen dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm. Làn da cũng nhanh chóng hiện lên nếp uốn, vô số bong bóng nước lớn nhỏ trên tay chân hắn theo đó từ từ phồng lên rồi lần lượt nổ tung thành mảnh.

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, âm thanh thiêu đốt cũng càng lúc càng vang đội. Trong không khí từng cơn sóng nhiệt cũng gợn lên nhàn nhạt, một mùi cháy khét gay gắt nhanh chóng tràn ngập khắp không gian xung quanh.

Liễu Minh mở to hai mắt. Mặc cho đau đớn trên thân thể ngày càng kịch liệt, hắn vẫn cắn chặt hàm răng, chậm chạp nhưng kiên định đi thẳng về phía trước. Mỗi một bước chân nặng nề đặt xuống đều truyền đến một cảm giác đau đớn thấu xương.

“Sự đau đớn này chỉ là một loại ảo giác…” Liễu Minh vẫn kiên trì bảo vệ một tia tỉnh còn lại trong Thần hồn, tiếp tục bước từng bước về phía trước.

Không biết qua bao lâu, hỏa diễm cuồng bạo xung quanh đã chậm rãi tiêu tán, cảnh tượng xung quanh lại trở về với vẻ âm u tĩnh lặng vốn có mà những vết bỏng cùng đau đớn trên thân thể của hắn cũng theo đó biến mất.

“Hô…”

Trên trán Liễu Minh đã tuôn ra tầng tầng mồ hôi lạnh nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định tiếp tục tiến bước về phía trước.

“Minh nhi!”

Chợt một giọng nói đàn ông thâm trầm từ phía sau lưng ung dung truyền tới, Liễu Minh trong chốc lát giống như bị sét đánh phải, thân thể khẽ run rẩy, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin được, hai chân không tự chủ được phải dừng lại.

Giọng nói này từ lâu đã được hắn cất sâu vào những ký ức xa nhưng cũng là giọng nói mà cả đời hắn cũng không cách nào có thể quên được!

Liễu Dương Tông, Thái thú thành Dương Nguyên, cũng chính là phụ thân của hắn!

Mẫu thân vì sinh khó mà qua đời, hắn từ nhỏ là do phụ thân một tay nuôi nấng, hàng loạt ký ức che dấu trong lòng lần lượt hiện lên trong đầu Liễu Minh.

Bờ môi Liễu Minh khẽ run vài cái, sau đó hắn lại lần nữa cất bước đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

“Minh nhi, chứng kiến ngươi bây giờ đã trở thành một nam tử hán đĩnh đạc, người làm cha như ta hết sức vui mừng. Vi phụ không thể nán lại quá lâu, nhưng trước khi đi vẫn có vài lời muốn nói với ngươi.”

Giọng nói quen thuộc uy nghiêm mà vẫn thấm đẫm yêu thương lại từ phía sau truyền tới, mơ hồ còn chất chứa một tia khẩn cầu.

Liễu Minh nghiến chặt hàm răng, mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn quay đầu lại, bước chân như cũ không có dừng lại.

“Nghịch tặc Liễu Dương Tông to gan! Ngươi xúc phạm đương kim Thánh Thượng, khi quân phạm thượng, tội lớn đáng chém, chúng ta phụng lệnh bộ Hình bắt ngươi lại, còn không đưa tay chịu trói!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên chói tai, chỉ nghe tiếng khóa sắt gông xiềng truyền tới bọc lên người đàn ông họ Liễu.

“Mang hắn đi!” Mệnh lệnh lạnh lùng vang lên.

“Minh nhi, cứu ta! Ngươi biết vi phụ oan uổng mà!” Liễu Dương Tông oán giận lớn tiếng kêu cứu.

Nội tâm Liễu Minh lúc này không ngừng giằng xé, máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Những gã bộ khoái phàm tục này, dùng tu vi hiện giờ của hắn chỉ khẽ giơ tay nhấc chân liền có thể tiêu diệt sạch sẽ, cứu thoát phụ thân!

“Minh nhi, vi phụ lần này bị bắt chỉ sợ cả đời này không thể gặp con nữa rồi. Ngươi chả nhẽ quay đầu cho người cha này nhìn mặt một lần cũng không được sao?” Giọng nói của Liễu Dương Tông thoáng cái đã trở nên già nua đi nhiều, lão thều thào như cầu khẩn.

Thân thể của Liễu Minh bởi vì phẫn nộ cực độ cùng do dự mà bắt đầu chậm rãi run lên. Trong lòng của hắn như có hai luồng ý chí đang không ngừng cào cấu, đã nhiều phen hắn muốn bỏ mặc tất cả xoay người lại nhìn qua phụ thân của mình nhưng mỗi lần như vậy lại có một tia ý chí mát lạnh không biết từ nơi nào truyền vào thân thể hắn giúp Liễu Minh có thể bảo trì một tia lý trí cuối cùng, đau khổ dằn lòng, cuối cùng cũng không quay đầu lại.

Trải qua một phen vừa rồi, không hề có đau đớn tra tấn nhưng quần áo của Liễu Minh không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt bởi vì day dứt mà trở nên càng thêm vặn vẹo, so với bị lửa nóng thiêu đốt còn muốn đau đớn hơn.

Không biết trải qua bao lâu, tiếng kêu cứu của Liễu Dương Tông dần dần nhỏ đi, rốt cuộc lượn lờ tan biến ở trong hư không vô tận.

Liễu Minh há to miệng thở hổn hển, cả người gần như thoát lực ngã nhào trên mặt đất.

Đột nhiên, giống như bước hụt vào bẫy rập cả người hắn thình lình rơi xuống một vùng đất sâu không thấy đáy.

Liễu Minh chỉ cảm thấy gót chân bị một bàn tay to lớn hung hăng nắm lấy, sau đó cả người bị quẳng lên trời như một bịch bông.

Cánh tay hắn vung lên, muốn điều động pháp lực phóng lên không trung, lại đột nhiên phát hiện bản thân đã biến thành một đứa bé chừng tám chín tuổi, không hề có một chút tu vi nào.

Hoàn cảnh chung quanh dần dần thay đổi, xa xa truyền đến tiếng sóng rì rầm, phóng mắt ra xa còn có thể chứng kiến một ngọn núi cùng rừng cây ẩn hiện.

Nơi này là… Hung đảo!

Sau một khắc, thân hình của Liễu Minh không ngừng bị kéo xuống, hắn không kìm được mà cảm thấy sợ hãi.

Khi hắn lần nữa rơi xuống mặt đất, phía dưới lại đột nhiên nhiều thêm không ít tù nhân hung ác. Bọn chúng nhao nhao giơ hai tay bắt lấy thân thể của hắn sau đó hung hăng ném nạn nhân lên bầu trời, cứ thế mỗi lần Liễu Minh rơi xuống lại bị ném lên lần nữa.

Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa nhưng vẫn không thể phát ra tiếng hét nào.

Giờ phút này, bên tai hắn liên tục truyền đến âm thanh khoái trá của đám hung đồ kia, giống như bọn hắn đang được tham gia một trò chơi vô cùng thú vị.

Liễu Minh dù cố sức ổn định lại thân thể nhưng sức lực của đứa bé tám chín tuổi hiển nhiên thua xa những tù nhân hung ác xung quanh.

Chỉ nghe ầm một tiếng đã thấy thân thể gầy gò của Liễu Minh hung hăng nện trên mặt đất. Không đợi Liễu Minh đứng lên, một cái chân khổng lồ đã dẫm lên lồng ngực nhỏ bé của hắn.