Dịch giả: Vong Mạng, nila32
Liễu Minh ngay lập tức đưa một tay vỗ một cái lên vỏ kiếm bên hông, mặt ngoài vỏ kiếm bỗng nhiên có một vầng hào quang màu bạc nhạt xoáy lên, thu nạp hết toàn bộ những linh thảo, linh dược kia vào.
Ngay say đó, hắn ngưng tụ kiếm quyết, chỉ một cái vào mi tâm, tức một tia sáng màu vàng kim lóe lên, hóa thành thanh Hư Không phi kiếm dài hai thước tám thốn, sau đó nó nhoáng cái lại một lần nữa biến thành một tia sáng màu vàng kim bay vào trong vỏ kiếm.
"Phong!"
Hắn hô nhỏ một tiếng, hai tay như bánh xe, liên tiếp đánh ra từng đạo từng đạo pháp quyết lên trên vỏ kiếm.
Đây là hắn đang hình thành phong ấn trên vỏ kiếm, Hư Không Kiếm ở trong đó được chậm rãi bồi dưỡng cẩn thẩn, khi đối địch, trong nháy mắt rời vỏ liền nhận được vỏ kiếm hỗ trợ tăng phúc, uy lực ngự kiếm của hắn tự nhiên sẽ tăng thêm không ít.
"Ẩn!"
Liễu Minh lại khẽ quát một tiếng, mặt ngoài vỏ kiếm lóe lên ánh sáng màu bạc nhạt xong liền trở nên mờ ảo như ẩn như hiện rồi lập tức biến mất ở chỗ bên hông.
Cái này rõ ràng là một điểm đặc biệt khác của vỏ Hư Không Kiếm, có thể mượn nhờ thuộc tính không gian, tùy ý ẩn giấu tung tích.
Như thế thì Liễu Minh trước khi giao đấu với cường địch sẽ không bị kẻ địch nhìn ra được đòn sát thủ của mình, sự khác biệt trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết.
Sau khi làm xong hết thảy ở đây, Liễu Minh cuối cùng có chút chịu không nổi nữa, lập tức đi vào trong phòng ngủ, ngả đầu nằm ngáy o o…
Ba ngày sau, Liễu Minh giờ mới một lần nữa khôi phục lại tinh thần hăng hái.
Những mỏi mệt về thể xác, tinh thần do nửa năm liên tục hành động của hắn cuối cùng cũng tan biến hết.
Liễu Minh trước tiên đi đến bên cạnh chỗ Hạt Nhi và Phi Nhi trong thạch thất, thoáng câu thông một chút với hai đứa xong hắn liền biết được hai linh sủng trong thời gian nửa năm này, thông qua việc ăn linh dược, tu vi đều có điểm tăng trưởng không nhỏ, khí tức so với trước đã cường đại thêm không ít, đoán chừng rất nhanh liền có thể đạt tới Hóa Tinh kỳ đỉnh phong.
Hạt Nhi và Phi Nhi này nhờ một phen cơ duyên, hiện tại ít nhiều trong thân đều mang huyết mạch Thiên Yêu và cự ma thượng cổ, chỉ nói riêng về tốc độ tu luyện thôi thì dường như có vẻ còn hơn cả Liễu Minh.
Liễu Minh với điều này tự nhiên mừng rỡ dị thường.
Dù sao một khi Hạt Nhi và Phi Nhi thực sự đạt đến cảnh giới Giả Đan thì việc trợ lực chiến đấu cho hắn tự nhiên sẽ nhảy vọt lên một bước dài.
Kế đó hắn liền đi tới đại sảnh động phủ, tiện tay thu lại trận pháp cấm chế của động phủ.
Cấm chế vừa mới mất trong nháy mắt, tức thì từ cửa lớn ngoài động phủ có mười bảy, mười tám luồng sáng màu sắc khác nhau đồng thời lóe lên, bay tới trước mặt hắn.
Liễu Minh lộ vẻ hơi giật mình nhưng sau khi chăm chú nhìn lên nhìn xuống lại bất đắc dĩ cười cười.
Nhưng cái này thình lình đều là một số phù truyền âm từ trong tông phát tới trong thời gian này mà thôi.
Lại nói tiếp, từ sau khi Liễu Minh từ bí cảnh Thiên Môn trở về, trong đám đệ tử nội môn thì hắn sớm đã hoàn toàn trở thành nhân vật phong vân, người tới bái phỏng kết giao so với trước kia nhiều hơn không dưới mấy chục lần.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn trước khi bế quan phải mở ra cấm chế của động phủ.
Hắn lắc đầu, giương tay áo lên, tức thì tất cả phù truyền âm đều rơi vào trong tay hắn.
Sau một khắc Liễu Minh liền đứng tại chỗ, bình tĩnh thong thả tra xem từng cái phù truyền âm.
Quả thực không ngoài dự liệu, đa phần những cái phù truyền âm này đều là thứ mà đệ tử nội môn đến bái phỏng trước đây lưu lại, đại bộ phận trong thư tỏ ra khách khí, thậm chí không thiếu phong thư mời hắn cùng đi lịch lãm rèn luyện.
Trong những nội dung này, Liễu Minh tự nhiên là thầm trợn tròn mắt, không có hứng thú gì để ý thêm nữa.
Chỉ là trong những phù truyền âm này không có thấy Già Lam, điều này cũng làm cho trong lòng Liễu Minh có loại cảm giác quái dị không nói ra lời.
Liễu Minh lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ này vứt qua một bên, cân nhắc một chút hắn lại nghĩ tới chuyện về không gian thần bí.
Hôm nay tính ra thì khoảng thời gian kể từ lúc bọt khí nhỏ thần bí xuất hiện lần gần nhất cũng đã sắp được ba mươi hai năm.
Tu vi hiện tại của hắn đã đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ, trong thời gian ngắn muốn tăng lên hiển nhiên là không thể nào.
Nhưng mà còn một chuyện khác mà lúc này lại có thể giải quyết một chút.
Tông môn trước khen thưởng công lao của hắn ở Thiên Môn hội, ban tặng ba trăm vạn điểm cống hiến, mà hắn ở bí cảnh Thiên Môn cùng với việc lấy được không ít đan dược, dược liệu hi hữu từ hai gã Kim Ngọc Tông, nếu như nộp lên tông môn, có lẽ cũng có thể đổi lấy không ít điểm cống hiến, cộng thêm việc trên người hắn vốn cũng còn một ít điểm cống hiến, do đó việc gom góp bốn trăm vạn điểm cống hiến cõ lẽ cũng không phải việc khó.
Thế nên hắn liền bỏ ra thời gian mấy ngày, một lần nữa cẩn thận sắp xếp tu di giới một phen, phân chia toàn bộ đồ trong đo ra làm hai phần, một phần là những thứ tự thấy không dùng được và một phần là nhưng đan dược, dược liệu được tính là thực sự quý trọng, đồng thời hắn chạy một chuyến tới Thái Trân Điện, cuối cùng cũng gom góp đủ bốn trăm vạn điểm cống hiến.
Sau đó hắn liến đi một chuyến tới Chấp Pháp Điện trong tông, rốt cuộc đã trả hết toàn bộ số điểm cống hiến còn nợ do tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công và Thái Cương kiếm quyết, giải quyết xong xuôi một mối tâm bệnh lâu nay.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại bỏ ra thời gian hơn mười ngày, đi mấy lần tới phường thị trong, ngoài tông, dựa theo cách điều chế Kim Cương Thối Cốt Đan lấy được từ tay Phong Thanh Mạch để thu mua khoảng mười phần tài luyện luyện chế nhằm chuẩn bị cho giai đoạn ở trong không gian thần bí mà hắn sắp tiến vào, ý định cẩn thận nghiên cứu đan phương này một chút.
Lại nói tiếp, Kim Cương Thối Cốt Đan này ngoại trừ tài liệu chủ đạo là Lục Ngô Quy Bối Giáp có hơi hiếm ở bên ngoài còn những tài liệu phụ trợ khác cũng không khó kiếm.
Mà nhắc tới cũng trùng hợp, Lục Ngô Quy Bối Giáp này ở trong vòng tay trữ vật của tên Phong Thanh Mạch lại vừa vặn có non nửa khối, thiết nghĩ tên này sau khi có được cách thức điều chế còn chưa kịp thử tìm người luyện chế, dù sao thì một khối ít ỏi như thế, nhiều nhất cũng chỉ đủ luyện chế mười lần mà thôi, rất có thể cuối cùng đến một viên thành phẩm cũng không xuất hiện nổi.
Có điều Liễu Minh với việc sắp tiến vào không gian thần bí mà nói thì như thế cũng là đủ rồi.
Hắn sau khi làm xong hết thảy những thứ này liền mở toàn bộ cấm chế của động phủ ra, đồng thời gọi Hạt Nhi và Phi Nhi đến bên người, sau đó liền bắt đầu tiến hành bế quan, lẳng lặng chờ đợi bọt khí thần bí một lần nữa xuất hiện.
Thời gian hai tháng nháy mắt đã trôi qua.
Vào lúc này, Liễu Minh đang nhắm nghiền hai mắt khoanh chân ngồi trong mật thất của động phủ, Phi Nhi và Hạt Nhi cũng học theo chủ nhân khoanh chân ngồi điều tức hai bên.
Lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại, Liễu Minh dùng thần thức quan sát thì thấy bên trong Linh Hải khí huyết không ngừng nhộn nhạo, một bọt khí nhỏ trong suốt đột ngột xuất hiện.
"Rốt cuộc đã tới..."
Liễu Minh thì thào một tiếng rồi thở dài khe khẽ.
Phi Nhi cùng Hạt Nhi bên cạnh thấy vậy liền đồng loạt đứng dậy, mỗi người nhanh chóng nắm lấy một ống tay áo của Liễu Minh.
Một tiếng "Phốc" thật nhỏ vang lên.
Bọt khí trong suốt bên trong Linh Hải sau một thoáng run rẩy bỗng phát ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ.
Liễu Minh không chút chần chờ, vội vàng điều động pháp lực bên trong một trăm năm mươi ba khỏa tinh thể cung cấp cho bọt khí trong suốt tham lam kia.
Nhưng sự tình phát sinh tiếp theo lại khiến Liễu Minh không khỏi giật mình.
Bọt khí kia thình lình lại có dấu hiệu phát sinh dị biến, lực hút đột nhiên tăng mạnh gấp nhiều lần, giống như một lỗ đen không đáy cực kì hung bạo.
Liễu Minh tuy rằng vô cùng hoảng sợ nhưng sự việc đã đến bước này, hắn cũng không có thời giờ suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể vừa điều động pháp lực cung cấp cho bọt khí tham ăn kia vừa cầu nguyện bản thân có thể vượt qua cửa ải này nhờ pháp lực tinh thuần vượt xa tu sĩ cùng cấp.
Lại nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt!
Đến lúc này, pháp lực trong cơ thể Liễu Minh đã tiêu hao hơn một phần hai nhưng tốc độ cắn nuốt của bọt khí trong suốt lại không hề có dấu hiệu chậm lại.
Sắc mặt Liễu Minh đã dần trở nên trắng bệch.
Phi Nhi cùng Hạt Nhi bên cạnh đều nhìn ra tình huống bất ổn của Liễu Minh, liếc mắt đều nhận ra sự bất an trên khuôn mặt của đồng bạn nhưng lại không dám làm ra hành động tùy tiện gì, chỉ có thể trừng to đôi mắt chờ đợi trong lo lắng.
Thời gian từng chút một trôi qua, pháp lực trong cơ thể Liễu Minh đã gần chạm đến giới hạn cuối cùng, sắc mặt của hắn ngày thêm nhợt nhạt.
Đáng tiếc dù biết rõ tình huống của bản thân nhưng hắn đã không có cách nào ngăn cản diễn biến trước mắt.
Vốn Liễu Minh cho rằng tu luyện đến Hóa Tinh hậu kỳ thì pháp lực của bản thân đã đủ cho bọt khí trong suốt hấp thu, nhưng tình hình hiện tại cho thấy suy nghĩ của hắn đã không khỏi quá mức ngây thơ.
Trong lúc này, Phi Nhi đã nhiều phen muốn lên tiếng nói gì đó nhưng mỗi lần như vậy đều bị Hạt Nhi bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.
Hạt Nhi tuy rằng cũng vô cùng lo lắng nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có sự tin tưởng không gì lay chuyển được đối với chủ nhân của mình. Nàng tin hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nếu hiện tại lỗ mãng can thiệp, lỡ như xảy ra sự tình ngoài dự tính, cả hai sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân!
Sau thời gian chừng một bữa cơm, Liễu Minh đột nhiên nhận thấy Linh Hải trở nên trống rỗng, thì ra một chút pháp lực cuối cùng đã bị bóng khí kia cắn nuốt sạch sẽ.
Nghĩ đến cảnh bản thân bị cắn nuốt thành một cái thây khô, da đầu Liễu Minh không kìm được mà trở nên tê dại.
Nhưng sau khi pháp lực của hắn bị hấp thu sạch sẽ, tốc độ thôn phệ của bóng khí trong suốt cuối cùng cũng có dấu hiệu chậm lại.
Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, khí huyết trong cơ thể dường như bị một hấp lực vô hình dẫn dắt, không ngừng tan biến vào bên trong bọt khí. Ngoài ra, trong cơ thể hắn còn nổi lên một cỗ nhiệt lưu, đang bị bọt khí trong suốt không ngừng hấp thụ.
Liễu Minh không ngừng cười khổ, cảm giác này không hề xa lạ với hắn, ký ức khi trước vẫn còn như mới, hắn biết rõ tuổi thọ của bản thân đang nhanh chóng bị tiêu hao.
Theo từng dòng khí huyết cùng thọ nguyên bị bọt khí cắn nuốt, sắc mặt của Liễu Minh vẫn không hề thay đổi nhưng khí tức bất ngờ lại càng ngày càng trở nên yếu ớt, mái tóc đen nhánh trên đầu cũng dần chuyển thành một màu xám trắng.
"Không ổn, chủ nhân dường như đã không thể tiếp túc chống chọi thêm nữa!" Phi Nhi nhìn thấy tình hình như vậy, rốt cuộc không nhịn mà kêu lớn một tiếng.
"Chờ thêm một chút đã..." Hạt Nhi cũng bị dọa chết khiếp nhưng vẫn cắn răng kiên trì nói ra.
Gần như cùng một thời gian, Liễu Minh cảm thấy một tiếng "Phốc" trầm đục truyền ra từ bên trong, tốc độ hao hụt của thọ nguyên không ngờ đã bắt đầu chững lại.
Liễu Minh vốn tưởng số mệnh của bản thân đã đến lúc kết thúc, thấy vậy đầu tiên là giật mình sau đó nhanh chóng chuyển thành mừng đến phát điên.
Trải qua thời gian chừng nửa nén nhang, quá trình thôn phệ của bọt khí trong suốt rốt cuộc đã hoàn toàn dừng lại.
Cuối cùng, Liễu Minh đã qua được cửa ải tưởng chừng vô vọng này.
Tuy lần này bị hấp thụ rất nhiều khí huyết cùng tuổi thọ nhưng hắn vẫn cảm thấy may mắn vì giữ được tính mạng của bản thân.
Khi hắn hoàn toàn buông lỏng tinh thần, cảnh tượng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Liễu Minh cứ thế rơi vào trong hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Liễu Minh mới từ từ tỉnh lại, không ngờ cảnh tượng trước mắt chỉ là một mảnh xám xịt. Thì ra trong lúc hôn mê, hắn đã bất tri bất giác tiến vào bên trong không gian thần bí.
"Chủ nhân, người đã tỉnh lại!" Bên tai gần như đồng thời truyền đến giọng nói của Phi Nhi cùng Hạt Nhi.
Hắn từ từ ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng đôi chút. Sau khi sử dụng thần thức xem xét tình trạng cơ thể, Liễu Minh chỉ có thể không ngừng cười khổ.
Trải qua quá trình hung hiểm vừa rồi, máu huyết trong cơ thể của hắn không ngờ đã bị hấp thụ hơn một nửa, tuổi thọ cũng chịu tổn thất không dưới trăm năm.
"Chủ nhân, tóc của người...." Thiếu nữ áo lụa đen đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Liễu Minh, thấy hắn tỉnh lại lập tức trở nên vui vẻ nhưng sau khi quan sát mái tóc của hắn lại cẩn thận hỏi thăm.
Phi Nhi bên kia trên mặt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.