Ma Thiên Ký

Chương 776: Cùng thi triển thần thông

Dịch giả: Dionysus

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Dionysus

==========================================================

Tại một nơi khác trong Bí cảnh, có một hàn đàm rộng khoảng mười trượng trở lại, bỗng xuất hiện một đạo Ngân quang từ trên không rơi xuống tại mấy bụi cỏ lau gần bờ hồ, hào quang thu lại, hiện ra một thanh niên áo bào xanh.

Đúng là La Thiên Thành.

Cách chân hắn không xa, một tử thi thê thảm đang nằm yên một chỗ, ngực và bụng có hơn mười lỗ thủng, không biết do vật gì gây nên, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng cỏ ở gần bên.

Thiên Môn Hội vừa mới bắt đầu không bao lâu, vậy mà đã có người chết ở đây, điều này làm cho sắc mặt của La Thiên Thành không khỏi có chút âm trầm, lạnh lùng.

Người chết mặc trường bào màu đỏ, dựa vào quần áo và trang sức La Thiên Thành nhận ra đây hẳn là một đệ tử của Liệt Dương Tông, là một đại tông môn đã có lịch sử hơn vạn năm.

“Ồ…” Ánh mắt của La Thiên Thành bổng nhiên chăm chú, trong miệng kêu nhẹ lên một tiếng, bước lên vài bước đem thi thể đá qua một bên.

Trên cổ tay người này bất ngờ có đeo một vòng tay đen nhánh, hiển nhiên đây là vòng trữ vật.

Hai mắt La Thiên Thành ánh lên một tia dị sắc, suy nghĩ một lúc rồi đánh ra một trảo, một cổ hấp lực cuốn lấy vòng tay.

Ngay lúc này, bỗng”Vèo” một tiếng, một đạo hắc quang nhỏ xíu trên thi thể bắn ra mà không có bất cứ dấu hiệu gì, tốc độ của đạo hắc quang nhanh như thiểm điện, thoáng chốc đã bay tới trước ngực của La Thiên Thanh.

Đối mặt với dị biến kinh người, La Thiên Thành chỉ cười lạnh một tiếng, ánh sáng màu xanh lóe lên trong tay áo, một mâm tròn mặt ngoài xanh đen ngưng tụ, chắn trước người của hắn.

“Đùng” một tiếng vang nhỏ, lúc này hắc quang đã bị ngăn lại.

Sau đó hắn đột nhiên quay người lại, hung hăng đánh ra một quyền hướng vào một bụi lau sậy cao hơn thân người ở gần đó.

“Ầm” một tiếng.

Quyền phong màu bạc cuồn cuộn thổi ra, cuồng phong hung dữ đem bao bọc cả một phạm vi hơn mấy trượng, một mảng lớn lau sậy bị quyền phong đánh ngã rạp xuống, mặt đất cũng bị lún xuống sâu hơn nửaxích.

Đúng lúc này, giữa đám cỏ lau xào sạt bỗng hiện ra một bóng người đen kịt, vừa hiện thân liền loạng choạng bay ngược về phía sau, đồng thời trong miệng phát vài tiếng rên, giống như đã bị La Thiên Thành đánh trúng một kích bị thương không nhẹ.

Trong mắt La Thiên Thành bỗng lóe lên một tia tàn khốc, vừa muốn ra tay một lần nữa, thì bất ngờ bóng người kia lại phun ra vô số khí đen, rồi hóa thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt hướng về phía xa xa bay đi, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ở ngoài trăm trượng, sau mấy lần chớp động, đã thấp thoáng ở cuối chân trời.

La Thiên Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn không đuổi theo.

Dù sao ở tại Bí cảnh có trùng trùng nguy hiểm này, hắn không rõ tình hình phía trước nên không thể tùy tiện đuổi theo.

Tuy vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì mọi người mới vừa gia nhập Bí cảnh không lâu, trên người đối phương không có quá nhiếu Số mệnh, nên tự nhiên hắn cũng không cần mạo hiểm truy sát người kia. (DG: * Số mệnh: nguyên văn là Vận khí nhưng vì các bạn dịch trước có lẽ đã dùng từ “Số mệnh” nên từ đây sẽ thống nhất dùng từ này.)

Mặc dù đối phương chỉ xuất hiện trong chốc lát, La Thiên Thành vẫn kịp nhận ra hắn mặc quần áo và trang sức của Ma Huyền Tông, điều này làm cho La Thiên Thành sinh ra địch ý đối với môn hạ của tông môn này.

Kế tiếp, hắn vung tay, một đạo Ngân quang xoáy lên, cuốn lấy vòng trữ vật trên cổ tay của thi thể kia, sau khi nhận thấy không có dị biến gì xuất hiện, hắn mới thu vào, rồi dậm chân phóng lên trời, nhắm một phương hướng khác bay đi.



Tại phụ cận của một con suối, xung quanh đầy vẻ nguy hiểm, có bốn người chia làm hai cặp, đang kịch liệt tranh đấu với nhau, trong tay bảo vật, Linh khí tỏa ra quang mang kỳ lạ đụng nhau chan chát.

Bên cạnh con suối, trên một đoạn cây khô, có mấy cây nấm màu đỏ thẫm đang sinh trưởng, tỏa ra trong gió một mùi thơm rào rạt, hiển nhiên đây là Linh chi.

Trong bốn người, một bên là hai huynh muội Hắc Phượng tiên tử, bên kia bất ngờ lại là Âu Dương Thiến và thiếu nữ áo xanh lục lúc trước.

Sư huynh của Hắc Phượng tiên tử đang mặc áo đen, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hắn vẫn không sử dụng Hóa Hình thuật gì cả, lúc này hắn cầm trong tay một thanh trường đao đỏ như máu, mỗi lần khu động liền có hơn mười đạo huyết sắc đao mang như gió táp mưa sa rào rạt bắn ra.

Cùng hắn đối chiến lại là Âu Dương Thiến, một hư ảnh Giao long trắng nõn như ngọc đang giương nanh múa vuốt bay xung quanh người nàng, đây chính là pháp bảo hình thức ban đầu La Vũ Đao mà nàng đã mua được ở Trường Dương phường thị biến hóa thành, nhưng lúc này uy lực của nó so với lúc ở Bích Khung Huyễn Cung lớn hơn không dưới mười lần.

Đuôi Giao long màu trắng lắc mạnh một cái, liền đơn giản đánh nát mấy đạo huyết sắc đao mang, đồng thời trong miệng bất ngờ phun ra hào quang đầy trời, cùng với nam tử áo đen đánh nhau cực kỳ ác liệt, không thể phân cao thấp trong nhất thời.

Hắc Phượng tiên tử bên kia đang đứng giữa không trung, mái tóc bay phất phới trong gió, hai tay trước ngực ôm hờ một vòng, chính giữa vòng tròn lơ lửng một hỏa cầu đen kịt lớn bằng cái đấu, trong miệng lẩm bẩm, hắc diễm thỉnh thoảng bay ra hình dáng đủ các loại linh thú hỏa xà, hỏa điểu màu đen, mười phần linh tính.

Thiếu nữ áo xanh lục trong tay múa cây la phiến màu tím nhạt, lúc mở ra lúc khép vào, theo đó phun ra từng đám mây máu tím, vừa công vừa thủ, cùng Hắc Phượng tiên tử tranh đấu.

Trông có vẻ cả hai không xuất ra toàn lực, tựa hồ đang đợi điều gì đó.

Đúng vào lúc này, trường đao đỏ như máu trong tay nam tử áo đen hào quang bỗng trở nên đậm hơn, vô số đạo đao mang màu huyết sắc điên cuồng chém ra, cùng với các tia sáng do Giao long phun ra cường ngạnh đụng vào nhau, rồi cả hai cùng tiêu tán, thân hình hắn nhân cơ hội này nhảy về phía sau mấy bước.

“Âu Dương đạo hữu, Thiên Môn đại hội mới vừa bắt đầu, ta với ngươi, hai bên cũng không cần vì vài cọng Ngưng huyết Linh Chi mà quyết chiến đến ta sống ngươi chết, vậy không bằng cùng dừng tay lại, chia đều mấy thứ Linh Chi này, được chăng?” Trường đao trong tay nam tử áo đen rung lên, huyết sắc cũng thu liễm lại, đồng thời mở miệng ung dung nói.

Âu Dương Thiến ánh mắt lóe lên, ngón tay như ngọc điểm ra, Giao Long màu trắng cũng đình chỉ thế công, sau khi suy nghĩ một lúc, rồi hừ nhẹ gật đầu:

“Hừ, như thế cũng tốt. Ban đầu mà phải ngươi chết ta sống với các ngươi, chỉ là tiện nghi cho các người khác thôi.”

Thấy hai người bên cạnh đã dừng tay, Hắc Phượng tiên tử và thiếu nữ áo xanh như có cùng ý nghĩ, đồng thời thối lui, thu hồi Linh khí.

Những người như bọn họ để có thể tham gia Thiên Môn Hội đều là những đệ tử xuất sắc nhất trong tông môn, thực lưc không những cao thâm, mà tâm tính cơ trí cũng đều là nhất đẳng, nên họ biết điều tiết tranh đấu giữa các tông môn để có được thu hoạch lớn nhất cho mình.

Sau khi bọn họ thoáng thương nghị một lát, rồi để cho Hắc Phượng tiên tử và thiếu nữ áo xanh lục hái về mấy miếng Linh chi của phe mình.

Tiếp theo, bọn họ nhanh chóng rời xa nhau vừa e dè liếc mắt đề phòng lẫn nhau, rồi quay người hướng về hai phía khác biệt vội vã bay đi.



Ở trong một sa mạc cát vàng trải vạn dặm, Long Nhan Phỉ tay phải múa một thanh phi kiếm màu lam thủy, phảng phất giống như một con linh xà, triền đấu với một con Sa trùng màu vàng lớn chừng mười trượng, tu vi cỡ Hóa Tinh kỳ.

So với thân hình khổng lồ như núi của Sa trùng, Long Nhan Phỉ tự nhiên cực kỳ nhỏ bé, nhưng bởi vì thân ảnh của nàng như điện nên khi Sa trùng phụt cát lên công kích đều không cách nào chạm được đến nàng, thỉnh thoảng lại còn bị một đạo kiếm quang của nàng đánh trúng, không bao lâu đã mang thương tích đầy mình.

“Grừ…” một tiếng gào rú vang lên!

Sa trùng đột nhiên nổi giận rống to một tiếng, cái miệng to lớn mở ra, trên thân hoàng mang lóe lên, ở bốn phía không xa Long Nhan Phỉ bỗng bay lên bảy tám đạo lốc xoáy xoay tròn hướng Sa trùng bay tới, rồi lập tức hợp thành một màn cát không một khe hở, cứng rắn vây khốn thiếu nữ giữa không trung.

Long Nhan Phỉ ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, cánh tay vung lên, thanh phi kiếm tỏa ra lam mang đậm đặc, thân kiếm lập tức lớn lên gấp mười lần, rồi phát ra tầng tầng kiếm mang xoay tròn bao trùm thân hình nàng lại, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng màu lam to chừng vài trượng bắn ra, xuyên qua màn cát.

“Phập phập” vài tiếng.

Sau khi xuyên qua màn cát, cầu vòng màu lam khẽ quấn lấy thân thể của Sa trùng mà xoắn, huyết sắc lóe lên, thân thể của nó bị cắt đứt làm vài khúc, rơi ầm ầm trên mặt đất.

Kiếm mang màu lam xoay tròn trên không trung rồi thu lại, lộ ra thân hình Long Nhan Phỉ đang cầm linh kiếm màu lam, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.

Hiển nhiên vì mới sử dụng nhân kiếm hợp nhất nên nàng bị tiêu hao không ít nguyên khí.

Lúc này, nàng khẽ vẫy tay, thu về tinh hạch của Sa trùng, rồi cúi xuống một thoáng, nhìn thấy Khóa Số mệnh có chút sáng lên, khuôn mặt nàng vốn đang lạnh như băng bỗng trở nên có vẻ vui mừng, sau đó giẫmchân bay lên, hướng về một phía rồi bồng bềnh bay đi.



Tại một nơi có hai tòa núi nhỏ, ở giữa là một dòng suối thanh tịnh, một thiếu nữ đẹp tuyệt trần đang chúm chím cười soi mình dưới nước, hai tay đang vuốt vuốt mái tóc dài màu bạc, sắc mặt tràn đầy vẻ thanh nhàn.

Một nam tử tóc tím tướng mạo kỳ lạ đang đứng trên một tảng đá lớn cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm lại như đang tập trung suy nghĩ về điều gì đó.

Trong đám cỏ cách hai người hơn mười trượng, bất ngờ có hơn mười đầu yêu thú Viên hầu đang lăng xăng chạy đến, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, đám Viên hầu cao thấp không giống nhau, toàn thân bình thường không hề có bất kỳ thương tích gì.

Một lúc lâu sau, thiếu nữ tóc bạc cuối cùng cũng cuốn lên mái tóc của mình, lúc đó nam tử tóc tím như cảm giác được cũng đồng thời mở mắt.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau một lúc, rồi đồng thời bay lên không trung, hướng về một phía xa xa bay đi.



Một phiến cỏ dại trống trải trong một rừng cây bên trong Bí cảnh, giữa phiến cỏ là một hồ nước rộng hơn mười trượng, một gã thanh niên ăn mặc mộc mạc chắc hẳn là đệ tử của Thiên Công tông đang cẩn thận từng li từng tí tiến về phía bờ hồ.

Bên trong hồ nước thanh tịnh là một cây tuyết liên óng ánh màu lam đang lẳng lặng đong đưa theo sóng nước, một làn gió thổi nhẹ qua, bên ngoài tuyết liên liền tỏa ra ánh tinh quang nhàn nhạt.

Tên đệ tử của Thiên Công tông này, thân hình cao lớn, tay cầm một con dao găm màu vàng, vẻ mặt tràn đầy vẻ cẩn thận, càng đến gần hồ nước, ánh mắt càng trở nên nóng lên.

Khi hắn tiến đến bờ hồ, chỉ còn cách đóa Tuyết liên vẻn vẹn mấy trượng thì đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh dò xét một phen, rồi suy nghĩ một lúc, đột nhiên xoay người nhặt lên một viên đá ném vào trong hồ, lập tức thân hình nhoáng lên, nấp sau một tảng đá lớn ở gần đó.

“Bùm”, tảng đá rơi vào trong nước, tạo nên các vòng sóng nước bồng bềnh.

Sau đó một lúc, mặt nước đang yên tỉnh, bỗng ừng ực vài tiếng, vô số bọt khí từ dưới đáy hồ nổi lên, mặt nước bỗng cuồn cuộn dâng trào, ngay theo đó là các xúc tu có các giác hút đỏ thẫm huyết sắc, giống như của một loài bạch tuộc từ trong hồ lao ra, giương nhanh múa vuốt một hồi, giống như đang tìm kiếm con mồi nào đó.

Sau khoảng một tuần trà, các xúc tu đỏ thẫm này sau khi không phát hiện được gì liền trở lại dưới nước không còn bóng dáng, mặt hồ một lần nữa khôi phục lại vẻ thanh bình, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Bát túc huyết thú này quả nhiên không phải tầm thường, may mắn mà ta biết rõ nó sẽ ở xung quanh Tuyết Liên, bằng không chỉ vừa mới vào trong Bí cảnh đã bị tổn thất Số mệnh.” Tên đệ tử của Thiên Công tông vừa đi ra khỏi tảng đá vừa âm thầm tự nói.

Lúc này hắn kết thành một loại pháp quyết, trên thân thể nổi lên một tầng diễm khí nhàn nhạt màu vàng, sau đó vung mạnh dao găm trong tay, một đạo hoàng mang dài hơn một trượng lóe lên, bắn vào trong hồ nước.