Dịch giả: Mr Củ Cà Rốt
Nàng ta nhìn vào đạo ánh sáng màu đen đang dần khuất xa kia, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại.
"Kẻ này vẫn còn xuất hiện nơi đây, đương nhiên tám chín phần gã Huyết Đế Tử đã toi mạng. Thực lực của kẻ này đúng là không thể tưởng tượng nổi!" Sau một hồi suy nghĩ, trên nét mặt Hắc Phượng Tiên Tử hiện lên một tia dị sắc, nàng tự thì thào vài tiếng.
Tuy Huyết Đế Tử và Hắc Phượng Tiên Tử là hai nhân vật đứng số một và số hai trong thể hệ trẻ Tà tu, nhưng giờ đây trên mặt nàng ta lại không hề có chút biểu hiện đau thương nào cả. Ngay sau đó, nàng cười lạnh một tiếng rồi biến thành một đạo khói đen phá không bay về một hướng khác.
...
Sau một ngày đêm liên tục di chuyển, Liễu Minh đã tới một phường thị nhỏ.
Sau khi tới phường thị, hắn tới ngay khu vực nhà đá có pháp trận truyền tống. Người phụ trách pháp trận này là một gã đại hán trung niên của Kim Qua Tông.
Sau hai lần truyền tống, Liễu Minh tới một phường thị nhỏ ở một nơi rất hẻo lánh cách Thảo Nguyên Thiên Mã hơn ngàn vạn dặm.
Phường thị này nằm giữa một ốc đảo bên trong một hoang mạc lớn, phóng mắt nhìn ra bốn phía chỉ thấy cát vàng mênh mông. Lịch sử hình thành của phường thị này là bởi vì trong bán kính mấy trăm dặm xung quanh chỉ có một ốc đảo duy nhất, thời gian trôi đi, có nhiều người tụ tập sinh sống dần dà hình thành nên cái phường thị nhỏ này.
Trong phường thị cũng có vài cửa hàng và vài khách sạn, nhưng lượng người qua đường lại rất thưa thớt, điều này chính hợp với ý Liễu Minh.
Sau khi lựa chọn một khách sạn bất kỳ và yêu cầu có được một không gian riêng, Liễu Minh lập tức bố trí hai đạo cấm chế rồi vào trong mật thất khoanh chân ngồi yên một chỗ. Hắn không thể chờ đợi thêm, lập tức tiến vào không gian thần bí.
Bên trong không gian thần bí tối tăm mù mịt, La Hầu đang đứng im chắp hai tay sau lưng, lão yên lặng quan sát Liễu Minh đang xuất hiện ở cách đó không xa, dường như lão đã sớm dự đoán trước được nên đang cố ý đứng đó chờ đợi.
"La Hầu tiền bối!" Liễu Minh thấy cảnh này thì khẽ giật mình rồi vội chắp tay thi lễ.
"Lần này ngươi làm không tệ, lồng giam đã hấp thụ được không ít Chân Ma chi khí, phong ấn cũng được tu bổ kha khá, đủ để duy trì vận động bình thường trong vòng hơn trăm năm nữa." Ánh mắt La Hầu liếc qua Liễu Minh một cái rồi lão nói một cách thản nhiên.
Liễu Minh nghe thấy vậy cũng thấy nhẹ lòng, hắn liền thở phào một hơi.
La hầu đã nói như vậy có nghĩa là trong vòng trăm năm tới hắn có thể yên tâm tu hành mà không lo mối nguy bị Ma nhân đoạt xá.
Hắn tin tưởng trong khoảng thời gian trăm năm, thực lực của mình sẽ có những bước tiến vượt bậc, nói không chừng còn có thể tìm ra biện pháp khắc chế Ma niệm!
"Ngươi cũng chớ vội mừng! Phong ấn lồng giam mới chỉ được tu sửa một cách tạm thời thôi, với chừng đó Chân Ma chi khí thì không thể đủ để sửa chữa dứt điểm phong ấn được!" Hình như La Hầu đã phát hiện ra sự hưng phấn đang biểu lộ trên sắc mặt Liễu Minh, lão liền chuyển giọng nói bằng vẻ lạnh lùng.
"Đa tạ tiền bối chỉ dạy!" Liễu Minh sững người lại rồi nở một nụ cười khổ đáp lời.
"Ngoài ra, ta cũng lưu ý nhà ngươi một điều, cái xác khô ngươi phát hiện ở dưới tế đàn chính là cái xác của một thành viên Ma Tộc thượng cổ, hơn nữa đó còn là một cường giả Thiên Tượng!" La Hầu khẽ gật đầu rồi nói tiếp, những thông tin lão vừa nói ra khiến cho Liễu Minh lại thêm một lần nữa hoảng sợ.
"Cái gì! Là cường giả Thiên Tượng?" Sau khi nghe thấy, Liễu Minh hoảng sợ la lên.
Hắn đã được gặp gỡ nhiều cường giả Chân Đan ở trong Thái Thanh Môn, tuy nhiên chưa bao giờ được thấy một cường giả Thiên Tượng, cảnh giới kia đối với hắn phảng phất như là truyện truyền thuyết vậy!
Ngay cả ở cấp độ cả Đại Lục Trung Thiên thì những lão quái vật Thiên Tượng cũng là những trụ cột của các tông môn có bề dày hàng vạn năm, chẳng dễ dàng gì để gặp được họ. Vậy mà hiện nay hắn lại vừa mới lấy được nguyên cái xác của một cường giả Thiên Tượng!
Nghĩ tới đó, Liễu Minh đã thấy tim mình như đập loạn lên, cuống họng thì thấy khô rang.
Tuy nhiên không chờ Liễu Minh mở miệng nói thêm lời nào, sắc mặt không chút cảm xúc, La Hầu phất tay áo lên tạo thành một cơn cuồng phong ập tới. Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mặt mình tối sầm lại rồi đã trở lại bên trong mật thất, lúc này trong lòng hắn đang có rất nhiều suy nghĩ mông lung.
Vốn dĩ hắn định hỏi thêm La Hầu vài câu về vụ cái xác khô, nhưng bộ dạng La Hầu như vậy rõ ràng là không muốn hắn thắc mắc nhiều.
"Cường giả cảnh giới Thiên Tượng!" Miệng khẽ thì thào, trên mặt Liễu Minh lúc này hiện rõ một vẻ hưng phấn.
Cho dù chỉ còn một cái xác khô nhưng hắn cũng có thể thấy ngay được giá trị to lớn của nó có thể mang lại.
Sau khi tự suy nghĩ một hồi, Liễu Minh quyết định chờ khi về Thái Thanh Môn sẽ phải tìm hiểu kỹ càng một phen.
Liễu Minh chợt nhớ ra một điều, hắn khẽ vung tay lấy ra hai cái vòng màu đen rồi nhẹ nhàng đặt trên tay quan sát tỉ mỉ. Khi ở trong huyệt động, hắn còn chưa kịp coi kỹ vật này.
Đôi vòng tay này có một màu đen thuần khiết, ngoại trừ trọng lượng của nó nhẹ như không thì hình như chả có điểm nào đặc biệt.
Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, Liễu Minh phát hiện ra trên đôi vòng cũng không hề được khắc bất kỳ Linh văn cấm chế nào cả. Tuy nhiên đã là đồ vật đi theo bên người của cường giả Thiên Tượng thì đương nhiên nó chẳng thể nào là vật vô dụng!
Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi bỗng ném một cái vòng đi, sau đó vung tay ném ra vài khối hỏa cầu và phong nhận đập thẳng vào cái vòng.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng keng keng liên tiếp, khi kình phong và hỏa thuật tan hết đi, cái vòng rơi xuống đất. Liễu Minh tiến tới quan sát thì thấy trên bề mặt cái vòng chẳng có bất kỳ một chút dấu vết nào cả.
Sau đó Liễu Minh lại lần lượt sử dụng Trọng Thủy Châu, Ngự Kiếm Thuật, Lạc Kim Sa đánh vào cái vòng, kết quả vẫn như vậy: Cái vòng vẫn y như cũ chẳng hề bị sứt mẻ một chút nào cả. Sau khi giở hết mọi thủ đoạn mà không thu được kết quả gì, Liễu Minh đành phải tạm thời bó tay, hắn thu hồi cái vòng cất đi.
Sau đó hắn lấy cái vòng tay dùng làm Trữ vật của Huyết Đế Tử ra và kiểm đếm lại các đồ bên trong.
Bên trong Trữ Vật Phù của Huyết Đế Tử có hơn năm trăm vạn Linh Thạch, bốn năm kiện Linh Khí cực phẩm, ngoài ra còn có mấy loại đan dược, phù lục... Tiếc là mấy vật này đều dành cho tu sĩ tu luyện Huyết Đạo, chúng không phù hợp với hắn.
Kiểm tra trữ vật phù của mấy tên còn lại thì cũng chỉ được vài món Linh khí và vài tấm phù lục dùng cho tu sĩ Ma đạo, ngoài ra chẳng có vật gì đặc biệt. Xem ra cũng chỉ còn cách dùng những vật này đổi lấy Linh Thạch để gỡ gạc thôi.
Sau khi phân loại hết các chiến lợi phẩm và cất vào Tu Di Giới, Liễu Minh ngồi xuống suy tính đường đi nước bước tiếp theo.
Hôm nay vấn nạn bong bóng khí thần bí đã được giải trừ, vân đề quan trọng nhất lúc này là làm sao chuẩn bị thật tốt cho việc trùng kích cảnh giới Hóa Tinh. Nên nhớ rằng từ giờ tới lúc bong bóng khí thần bí bộc phát lại cũng không quá lâu, trước thời điểm đó hắn phải tăng cường pháp lực của mình gấp mấy lần mới ăn thua.
Pháp lực của hắn đã đạt tới độ tinh thuần tối đa, còn về các vật hỗ trợ việc trùng kích Hóa Tinh thì hắn cũng đã chuẩn bị được kha khá rồi. Nộp cái đầu Huyết Đế Tử cho Sinh Tử Các đổi được trăm vạn điểm cống hiến, quá đủ để mượn Âm Dương Ly Hợp Kính một lần.
Với chừng đó sự chuẩn bị, có thể nói cơ hội tiến cấp Hóa Tinh thành công là không hề nhỏ, có thể có bốn, năm phần chắc chắn.
"Tỉ lệ thành công mới được khoảng một nửa, xem ra vẫn còn hơi thấp!" Liễu Minh thở dài một tiếng, hắn vẫn chưa cảm thấy yên tâm.
Với tỉ lệ như vậy còn chê thấp thì nếu các tu sĩ Ngưng Dịch bình thường biết được chắc chắn sẽ phải trố mắt lên rồi.
Sau khi cân nhắc thêm một hồi, Liễu Minh đưa ra quyết định: Tạm thời chưa về Vạn Linh Sơn vội!
Thời gian vẫn còn, hắn quyết định ra ngoài thử vận may lần nữa, cố gắng tìm kiếm thêm các địa linh, thiên linh vật hỗ trợ quá trình tiến cấp Hóa Tinh. Với lại thời gian qua hắn đã giết không ít tên Tà tu, tổng số Linh thạch trên người lúc này đã vượt qua con số ngàn vạn, lại còn mớ đan dược, phù lục, Linh khí của Ma đạo nữa, cũng cần phải xử lý cho gọn gàng đã.
...
Thành Chân Nguyên nằm trên một bình nguyên ở khu vực giữa đại lục Trung Thiên.
Thành Chân Nguyên là thành trì lớn của vương triều Đại Trinh, đây cũng là một trong những quốc gia phàm nhân nằm trong tầm ảnh hưởng của Thái Thanh Môn, hơn nữa nó cũng là mảnh đất màu mỡ, phồn thịnh số một dành cho các tu sĩ vãng lai.
Con đường lớn từ cổng chính của thành lát bằng đá xanh đủ rộng cho hai xe ngựa lớn chạy song song, tường thành cao tầm hơn chục trượng bao quanh một mảnh đất có đường kính khoảng ngàn dặm.
Bên ngoài thành, thỉnh thoảng lại thấy những vệt độn quang đủ màu sắc của các tu sĩ vãng lai trên không, tuy nhiên khi tới sát chân thành, tất cả lập tức tỏ vẻ tôn trọng, thu lại độn quang và đi bộ vào trong thành.
Ở đây được các vị tu sĩ đại năng của Thái Thanh Môn sắp đặt cấm chế cấm bay trên không, còn có đệ tử của Thái Thanh Môn trấn giữ bên trong, nếu kẻ nào không tuân thủ quy tắc thì có thể thấy rõ kết cục.
Tổng số dân trong thành ước chừng hơn năm vạn, đương nhiên đại bộ phận dân cư là những người bình thường, không hề có pháp lực.
Đám tu luyện giả trong thành cũng tỏ ra khinh thường đám dân thường, hai bên chẳng có nhiều sự qua lại, gần như tất cả đám tu luyện giả đều tập hợp lại ở mấy con đường lân cận nhau, tạo thành một khu vực nhỏ riêng biệt. Trong khu vực này, đám dân thường cũng chẳng dám đặt chân tới.
Trong số đó, Thiên Nguyên Nhai là tên một con đường có nhiều tu sĩ nhất. Lúc này một người mặc áo bào xanh đang chậm rãi vừa đi bộ trên Thiên Nguyên Nhai vừa quan sát, đánh giá bốn xung quanh, kẻ này đương nhiên chính là Liễu Minh.
Thời điểm này đã là vài năm sau sự kiện di tích Ma tộc xuất thế ở Thảo Nguyên Thiên Mã, Liễu Minh không vội về Vạn Linh Sơn, hắn đang ngao du khắp mấy quốc gia nằm trong tầm ảnh hưởng của Thái Thanh Môn.
Đột nhiên hắn dừng chân và bước vào một cửa hàng thật lớn ở bên đường. Nói chung muốn chọn một chỗ tốt để trao đổi mua bán thì nên chọn những cửa hàng hoành tráng một chút vẫn hơn.
Đây là một của hàng mua bán Linh khí có tên là Linh Thủy Các, mới nhìn qua đã thấy có vẻ hoành tráng, mặt tiền của cửa hàng rộng tới hơn chục trượng.
Tiến vào bên trong, Liễu Minh quan sát thấy xung quanh có nhiều cửa số lớn, ánh sáng từ đó chiếu vào một không gian rộng rãi thoáng đãng, trên mấy kệ đồ làm bằng bạch ngọc đang bày biện khá nhiều các loại Linh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, ước chừng có khoảng hơn trăm kiện Linh khí. Đứng bên cạnh mỗi cái kệ là một nhân viên mặc trang phục màu xanh đang mời gọi khách mua hàng.
Liễu Minh liếc qua một lượt, hắn phát hiện số Linh khí ở đây đại đa số chỉ là loại trung phẩm, chỉ có vài món Thượng phẩm mà thôi.
Một gã nhân viên có ánh mắt sắc xảo nhìn thấy Liễu Minh bước vào cửa hàng, gã cảm giác được một cỗ khí tức thâm trầm phát ra từ người hắn. Tuy không xác định rõ tu vi nhưng gã có cảm giác ngay được đây chính là một khách hàng lớn, gã vội chạy ngay ra chào hỏi...