Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Nửa canh giờ sau, trên khu lôi thứ chín, Liễu Minh đang cùng tên đại hán áo lam kia đứng sóng đôi.
Chấp sự đệ tử vừa mới tuyên bố thi đấu bắt đầu, thanh niên áo lam liền không nói hai lời vỗ bên hông, ba đám sương mù màu trắng từ đó cuồn cuộn tuôn ra, sau khi xoay tròn rồi ngưng tụ lại thình lình hóa thành ba bộ cốt ma trắng hếu, mỗi bộ cao hơn một trượng, hơn nữa đều có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ.
Theo một tiếng quát khẽ của thanh niên áo lam, tức thì ba bột cốt ma miệng phun ra làn sương khói màu trắng mỏng li ti, tiếp đó làn sương khói này nhanh chóng tỏa ra, phóng nhanh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh chăm chú quan sát, thúc giục pháp quyết, sương mù màu đen cuồn cuộn quanh thân trở quay cuồng, sau một tiếng rồng ngâm tức thì sương mù hai bên ngưng tụ lại, trong khoảnh khắc hóa thành hai đầu Vụ Giao xoay vòng lao ra, bắn thẳng tới phía hai bộ cốt ma.
Bốn con này vừa mới đụng độ, hai đầu Vụ Giao đã thế như chẻ tre phá tan những tia sương khói, nghiêm ngặt bám trụ trên người cốt ma, hắc khí quanh thân càng quay cuồng không thôi.
Hai bộ cốt ma bị hắc khí vây hãm bên trong, không cách nào nhúc nhích nổi.
Nam tử áo lam tuy rằng pháp quyết trên tay liên tục biến hóa, nhưng hai đầu cốt ma bị vây hãm bất luận giãy giụa thế nào đều không thể thoát khỏi cảnh bị trói buộc. Nam tử áo lam mặt biến sắc, bỗng lúc này, bộ cốt ma còn lại tự nhiên lắc lư vài cái sau đó liền vừa cười quái dị vừa nhảy đến chỗ cách mặt Liễu Minh không xa rồi đột nhiên há miệng phun ra mấy cây cốt châm xanh lè.
Liễu Minh dường như đã sớm có sự chuẩn bị, hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền trầm trọng đánh văng đám cốt châm ra tứ phía, rồi không dừng lại chút nào lại đánh thẳng về phía mặt cốt ma.
Thanh niên áo lam hiển nhiên không ngờ tới việc Liễu Minh không tránh né chút nào mà còn thẳng thắng nghênh tiếp. Gã hốt hoảng thúc giục cốt ma tránh đi nhưng đã không còn kịp.
Chỉ nghe thấy một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Theo cơn sóng lớn ngút trời màu đen, cự hổ màu đen xuyên thủng qua thân thể cốt ma, dừng lại một chút giữa trời rồi giương móng vuốt sắc bén nơi hai chân trước, bổ nhào tới phía trước.
Nam tử áo lam thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, tay áo run lên, trong tay liền đã cầm hai cây cốt xoa, một tay phất lên tức tức thì ngưng tụ ra một cây thương lửa màu đỏ, “Vèo” một tiếng đã thấy lao về phía cự hổ màu đen.
Sau khi ánh lửa sáng chói một cái giữa không trung, cự hổ màu đen lại hóa thành mấy luồng khói đen tán loạn ra.
Liễu Minh trong lòng nao nao, hai mắt nhíu lại đánh giá hai thanh cốt xoa trong tay đối phương.
Một thanh trong đó ngoài mặt có linh văn màu đỏ chớp động liên tục, từng sợi hỏa diễm lượn lờ phía trên. Một cây khác lại có linh văn màu lam trên mặt, lại đang tán mát ra bạch khí nhè nhẹ.
Đây rõ ràng là một bộ đôi linh khí Thủy, Hỏa thuộc tính hiếm thấy.
Thần sắc Liễu Minh vừa động, một tay điểm một cái vào không trung.
Hai đầu Vụ Giao thân hình đột ngột siết chặt một cái, hai cái đầu của hai bộ cốt ma đang bị vây hãm kia bỗng “Phanh” “Phanh” hai tiếng nổ tung ra, hai thân cốt ma không đầu lập tức hóa thành một đống xương nằm xụi lơ.
Nam tử áo lam thấy vậy, lập tức trở nên giận dữ.
Tuy bộ ba cốt ma này sau khi chiến đấu chỉ cần tế luyện lại một chút vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng tất nhiên là phải trả một một cái giá không nhỏ rồi.
Nhưng không chờ nam tử áo lam có hành động gì, Liễu Minh ở đối diện đã ra tay trước.
Hai tay Liễu Minh rung lên rồi đẩy về phía trước, hai đầu Vụ Giao màu đen liền xoay một cái trên không trung rồi lao vọt về phía thanh niên áo lam.
Thanh niên áo lam thấy vậy, trong miệng lầm bầm nói, linh văn trên hai thanh cốt xoa trong tay gã bỗng lóe sáng lấp lánh, tức thì hai cây cốt xoa giao nhau một cái rồi lại tách ra thành một cột nước màu lam cùng một cỗ hỏa diễm màu đỏ cùng nhau lao vọt ra.
Trong không trung lập tức phát ra một hồi âm thanh "XÌ... XÌ...".
Hỏa diễm lập tức xoay quanh cột nước, biến thành hai màu hồng lam.
Liễu Minh chà xát hai tay, tức thì hai Vụ Giao màu đen trên không trung liền hợp làm một, hóa thành một con cự giao màu đen dài hơn mười trượng, cũng giương nanh múa vuốt nhào tới cột nước lửa hai màu hồng lam phía đối diện.
Một tiếng vang thật lớn!
Hỏa diễm màu đỏ cùng sóng nước màu lam cuồng cuốn ra bốn phía, liền cùng vụ giao màu đen va đập liên miên giữa không trung, nhất thời bất phân thắng bại.
Toàn bộ khu đất trống cách trung tâm lôi đài mười trượng, giờ phút này tràn ngập ba màu lam đỏ đen, tiếng nổ vang không ngừng truyền đến bên tai.
Động tĩnh lớn như thế khiến cho một số vị cường giả Chân Đan cảnh bất giác nhìn sang.
Đúng vào lúc này, Liễu Minh tay áo run lên.
Bên người nam tử áo lam bỗng nhiên hiện lên từng điểm kim quang, một màn cát vàng bỗng thình linh lóe lên hiện ra, đem gã thanh niên bao bọc lại trong đó, đúng là Lạc Kim Sa mà Liễu Minh thần không biết quỷ không hay bí mật thả ra.
Theo pháp quyết liên tục biến đổi trong tay Liễu Minh, Lạc Kim Sa bay nhanh xoay tròn, bên trong màn cát, từng đám châm cát kim quang lóng lánh đâm thẳng tới thanh niên áo lam.
Nam tử áo lam không kịp có đề phòng chỉ đành dốc sức liều mạnh thúc giục hai thanh cốt xoa trong tay huyễn hóa thành một bức tường lửa cùng một tường nước tiến hành ngăn cản.
Tuy rằng thủy hỏa cốt xoa này uy lực kinh người nhưng rõ ràng đánh cận chiến lại không phải điểm mạnh của nó, đối mặt với nhưng cây châm cát màu vàng vô cùng cứng cỏi đâm tới sẽ khiến loại phòng ngự này tiêu tốn pháp lực kinh người, căn bản không cách nào duy trì lâu được.
Nam tử áo lam bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai thanh cốt xoa trong tay đột nhiên giao nhau một trận, lại đột ngột hóa ra một đóa quang hoa hai màu lam hồng cực lớn, lấy gã làm trung tâm nở rộ ra.
Cát vàng vốn đang điên cuồng chuyển động vây chặt thanh niên, lúc này lại bị quang hoa hai màu kia chậm rãi đẩy căng ra.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng nam tử áo lam trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi chảy đầy đầu thì hiển nhiên cái này cũng là thủ đoạn áp rương.
Lúc này, hai tay Liễu Minh trảo một cái vào hư không, trong trong bàn tay bỗng nhiên có thêm hai viên châu, hai viên châu cũng bị chà xát một cái hợp thành một rồi đem ném lên trời.
Phốc!
Một ảo ảnh ngọn núi nhỏ cao bảy tám trượng lóe hiện trên không rồi lao chúi xuống.
Quang hoa cực lớn kia vốn đang đẩy màn cát căng ra, cũng đã là cố hết sức, nay lại bị ảo ảnh núi nhỏ bổ xuống liền lập tức như gốc rơm rạ nổ tung ra.
Sau một hồi ì ùng, một trận chấn động hai màu lam hồng cuồn cuộn tỏa ra bốn phương tám hướng…
Liễu Minh đem thần thức quét qua liền lập tức dừng pháp quyết lại, Lạc Kim Sa ở phía xa xa trên không trung quay tít một vòng rồi hóa thành một dãy kim quang bay về tay áo hắn.
Ảo ảnh núi nhỏ màu vàng cũng lóe lên rồi biến thành viên châu màu đen bắn về phía Liễu Minh.
Sau khi Liễu Minh đem hai kiện linh khí thu vào, tất cả chấn động cũng dừng lại, ở phía xa xa cuối cùng mới hiện ra bóng dáng nam tử áo lam.
Bộ dạng của gã lúc này, một thân tạo bào rách như xơ mướp, trên người còn có nhiều vết thương nông sâu khác nhau, hai thanh cốt xoa trong tay cũng đã ảm đảm vô quang, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
"Tại hạ... nhận thua." Nam tử áo lam nhìn sang Liễu Minh còn chưa tổn thương chút lông tóc nào ở phía đối diện, chỉ đành không cam lòng mà thấp giọng nói ra.
"Đa tạ." Liễu Minh tức thì vừa chắp tay vừa nhàn nhạt đáp lời, thân hình lại chớp một cái đã xuống dưới lôi đài, không nói lời nào liền đi đến hướng xa xa.
Trận này, Liễu Minh bằng một lần hành động đã đánh bại đối thủ được xếp trong mười thứ hạng đầu của lần thi đấu trước, tự nhiên khiến các đệ tử vây xem có một phen ầm ĩ.
Vài tên luân không (không bị gặp đối thủ) đệ tử gặp tình hình này, tự nhiên không dám hướng hắn khởi xướng khiêu chiến, chỉ có thể hướng mấy người khác để bắt đầu trận cuối cùng vòng loại.
Liễu Minh thấy thế tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm liền tìm một chỗ đất trống bên cạnh, đứng lẳng lặng chờ vòng loại kết thúc.
Có điều sau một lúc quan sát, ánh mắt hắn bỗng lần nữa rơi xuống lôi đài số tám.
Lúc này, người đang chiến đấu kịch liệt trên lôi đài đúng là thanh niên mắt tím Tàng Huyền, hiển nhiên là đã đụng phải cường địch ở trận thi đấu mấu chốt quyết định việc vào một trăm thứ hạng đầu.
Đối thủ của y là một thanh niên mập mạp, linh khí của người này là một cái đại ấn màu đen kịt, nghe nói có thể tùy tâm biến hóa lớn nhỏ, đồng thời phát ra từng trận âm thanh trầm thấp kêu vù vù liên tục.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, hắn đối với người này có chút ấn tượng, lúc ấy khó khăn lắm vòng loại mới tới lúc bắt đầu thì người này lại không coi ai ra gì, đứng gặm một cái bánh nướng, rước lấy không ít người nhìn bằng ánh mắt quái dị.
Lúc này, Tàng Huyền, ánh mắt ngưng trọng, đang thúc giục một thanh trường kiếm màu vàng đất bổ một phát xuống dưới liền thấy có rậm rạp chằng chịt kiếm khí bắn ra, đồng thời phát ra tiếng xé gió vang dội, khí thế có chút kinh người.
Y có được Tử Nhãn huyết mạch nên hiển nhiên sau khi tiến cấp Ngưng Dịch hậu kỳ, thực lực cũng tăng vọt lên rất nhiều.
Nhưng đối mặt với kiếm khí bay tới giống như thủy triều này, nam tử hơi mập thần sắc vẫn trầm ổn đánh ra từng đạo pháp quyết, điều động đại ấn màu đen trên đỉnh đầu phún ra một màn nước trông như màn sáng màu đen chắn trước người.
Chi chít những kiếm khí màu vàng đập lên phía trên màn sáng, qua một hồi thanh âm như vũ đả tiêu hà. Màn sáng màu đen lại dễ dàng đem những kiếm khí nhao nhao bắn ngược trở ra.
“Ngũ huynh, ngươi cứ chỉ thủ không công như vậy, chẳng lẽ coi thường tại hạ sao?” Tàng Huyền gặp tình hình này, hai hàng lông mày dựng lên hỏi.
Thanh niên mập mạp nghe vậy nhưng chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Tàng Huyền ánh mặt tập trung, trên mặt hiện lên nét tức tối, một tay thúc giục pháp quyết. Trường kiếm màu vàng trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ rồi khẽ điểm một cái tức thì một đạo kiếm khí thô to màu vàng dài hơn trượng bay vọt ra, ngay sau đó Tàng Huyền hé miệng, sáu đạo ánh sáng màu tím cũng lóe lên lao ra, đi theo sát kiếm khí.
Liễu Minh thần sắc vừa động liền đã nhận ra thứ mà Tàng Huyền lúc này xuất ra chính là bộ phi đao màu tím khi xưa từng bị hao tổn khi chiến đấu cùng Hỏa Linh Vương trong Tiểu Viêm Giới, hôm nay Tàng Huyền lại xuất ra dĩ nhiên là đã được y nghĩ cách tu bổ hoàn chỉnh lại rồi.
Sau một khắc, đạo thanh hồng màu vàng đã tới trước mặt thanh niên mập mạp, chỉ nghe “Oanh” một tiếng vang thật lớn, liền chém rách một vết trên màn sáng màu đen. Sáu đạo tử mang theo sát phía sau lóe lên một cái liền xuyên qua màn sáng, lao thẳng về phía thanh niên mập mạp.
"Ra!"
Thanh niên mập mạp gặp tình hình này, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng vừa quát, hai tay bấm niệm pháp quyết một hồi, đại ấn màu đen ở phía xa chỉ mơ hồ một thoáng đã biến mất, rồi sau một khắc lại xuất hiện trước người thanh niên, màn sáng màu đen lại tỏa ánh hào quang, loáng một cái đã đem sáu đạo tử quang bắn ngược trở về hướng Tàng Huyền.
Tàng Huyền sắc mặt trầm xuống, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, hai con ngươi tử mang lóe lên, sáu đạo tử mang liền thu lại, hóa thành sáu chuôi phi đao màu tím, lần nữa bay trở về trong miệng.
Đại ấn màu đen trước người thanh niên bỗng chỉ qua một thoáng đã lớn gấp mấy lần, to cỡ một gian phòng bình thường, trông phảng phất như một bức tường đổ xuống người Tàng Huyền khiến y cơ bản không thể né tránh.
Tàng Huyền biến sắc, trường kiếm màu vàng rời tay bay ra, bỗng nhiên hóa thành một thanh Cự Kiếm màu vàng, hung hăng trảm lên đại ấn màu đen phía trên.
Hắc quang lóe lên, cự kiếm màu vàng giống như kiến càng cản cây, lập tức bị chấn bay ra. Hào quang quanh đại ấn màu đen lóe lên, mang theo một lực cực kỳ trầm trọng, mạnh mẽ đè nén xuống.
Khuôn mặt Tàng Huyền tái nhợt, hai tay giống như quạt gió liên tục bấm niệm pháp quyết, hai mắt tử mang sáng chói, trước người lại lập tức hiển hiện một màn sáng màu tím nhạt.