Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Liễu Minh chỉ phất nhẹ một cái, đã dễ dàng thu lấy đan dược vào tay.
Tuy nhìn qua hai khỏa đan dược này không hề xuất hiện đan văn nhưng với kinh nghiệm luyện chế Lãnh Ngưng đan của hắn, độ tinh thuần của thứ thuốc này có lẽ đạt khoảng năm đến sáu thành.
Sau khi tỏ ra tiếc nuối một chút, Liễu Minh mới tiện tay ném văng viên thuốc trên tay sang một bên tiếp đó hắn khẽ rung tay áo, xử lý sạch sẽ chất cặn bã trong lò thuốc rồi mới tiếp tục quá trình luyện chế.
Nếu như có luyện đan sư nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Đây chính là Lãnh Ngưng đan. Chưa cần nói đến phẩm chất đan dược, chỉ cần luyện chế thành công một viên đã làm cho bọn họ vô cùng vui sướng rồi.
Hơn hai mươi ngày sau, Liễu Minh dùng hết tài liệu trong tay cuối cùng đã luyện chế được hơn mười khối Lãnh Ngưng đan và ba khối Kim Nguyên Đan.
Hắn có chút vui mừng nhìn đống đan dược óng ánh, linh quang chớp động trước mặt mình. Trong đó có một viên Lãnh Ngưng Đan hiện ra một đường đan văn màu bạc ở phía trên, rõ ràng là một viên đan dược phàm phẩm.
Có thế luyện chế ra đan dược phàm phẩm nói lên rằng chỉ riêng trình độ luyện chế Lãnh Ngưng Đan và Kim Nguyên Đan của hắn ở Trung Thiên đại lục đã có thể xưng là Luyện Đan Đại Sư.
Ngay cả một ít Luyện Đan Đại Sư ở Thái Thanh Môn chỉ e rằng cũng không thể nào luyện chế ra hai loại đan dược này một cách đơn giản được.
Nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi có chút cảm thán cũng như đắc ý. Tay hắn vuốt vuốt viên đan dược phàm phẩm, trong lòng lại suy nghĩ xem nên sử dụng những đan dược này như thế nào.
Nếu như luyện hóa toàn bộ hơn mười khối Lãnh Ngưng Đan này, pháp lực của hắn lập tức có thể tăng trưởng một mảng lớn, rất có khả năng một lần nữa khôi phục lại cảnh giới Ngưng Dịch Hậu Kỳ.
Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn bỏ ý định phục dùng những đan dược này trước mà sẽ đổi chúng thành linh thạch sau đó mua một số lượng lớn tài liệu để tiếp tục luyện chế.
Trải qua nhiều lần như thế, hắn sẽ kiếm lời rất nhiều từ chênh lệch giá mua bán. Từ nay về sau rút cuộc không cần lo thiếu thốn linh thạch nữa rồi.
Lãnh Ngưng Đan cùng với Kim Nguyên Đan đều là linh vật tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ khó tìm, chỉ cần bán ra chắc chắn sẽ không thiếu người mua.
Đương nhiên đây là bởi hắn có bong bóng khí thần bí có thể tinh lọc pháp lực, không cần để tâm đến độ tinh thuần của đan dược hay sự ảnh hưởng của tạp chất do phục dụng quá nhiều đối với việc tu luyện và đột phá bình cảnh.
Nếu đổi lại là một người tu luyện khác, dù cho có tài lực như hắn căn bản cũng không dám phục dụng đan dược một cách tùy ý.
Sau khi trong lòng đã có quyết định, Liễu Minh liền buông đan dược cầm trong tay rồi lấy ra một cái Trữ Vật Phù nhoáng một cái thu hết những đan dược này vào.
Thời gian sau đó, hắn cũng không có rời khỏi động phủ ngay mà bắt đầu tìm hiểu cẩn thận pháp quyết tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công.
Dù là đan dược gì đi nữa chẳng qua cũng chỉ là ngoại lực, quan trọng nhất vẫn là tự bản thân tu luyện công pháp.
Một tháng sau.
Trong thần thức hải của Liễu Minh, điển tịch màu đen thoáng lóe lên liền hóa thành một đoàn sương mù màu đen từ từ tiêu tán.
Tinh thần của hắn thoát khỏi thần thức hải. Thế nhưng hắn lại chau mày lộ ra thần sắc phiền muộn.
Vậy mà Liễu Minh hao tốn trọn vẹn hơn một tháng thời gian mới có thể tìm hiểu triệt để pháp quyết tầng thứ ba.
Dựa theo ghi chép trong công pháp điển tịch, tầng thứ ba pháp quyết Long Hổ Minh Ngục Công tu luyện lại còn khó hơn cả hai tầng trước.
Công pháp tầng thứ nhất vẻn vẹn chỉ cần một ít âm khí bình thường là tu thành. Mà công pháp tầng thứ hai cũng chỉ cần thông qua một ít ngoại lực để rèn thể. Nhưng mà công pháp tầng thứ ba không chỉ tu luyện chậm chạp, hơn nữa lúc tu luyện đến thời điểm trung kỳ nhất định phải nhờ đến một loại gió mạnh trong thiên địa tẩy tủy thân thể mới có thể chính thức tu luyện đến cảnh giới đại thành.
Mặc dù loại gió mạnh này rất có lợi đối với người luyện thể cũng như tu luyện pháp thuật phong thuộc tính, nhưng nơi sinh ra nó là Thiên Phong Động căn bản không thể tự nhiên hình thành trong thiên địa.
Cho dù là thế lực to lớn như Thái Thanh Môn cũng chỉ có thể chọn một chỗ địa thế đặc thù trong Vạn Linh Sơn rồi dùng thần thông quảng đại kiến tạo ra.
Nhưng mà muốn đi vào trong đó tu luyện, điểm cống hiến môn phái tiêu phí thậm chí nhiều hơn xa so với Ngũ Hành Linh Huyệt. Hơn nữa cho dù có đủ điểm cống hiến, cũng chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách sử dụng.
Loại gió này mặc dù có tác dụng rất lớn đối với luyện thể tẩy tủy, nhưng mà trong gió cũng có một loại lực lượng ăn mòn có nguy hại rất lớn cho cơ thể. Sau thời gian dài ăn mòn sẽ để lại tai họa ngầm không nhỏ.
Cho nên căn cứ theo điển tịch Long Hổ Minh Ngục Công, người tu luyện mỗi lần trước khi tiến vào Thiên Phong Động nhất định phải nhờ trưởng lão trong tông gia trì một loại huyền linh bí thuật mới có thể giảm bớt hậu hoạn của loại gió này.
Liễu Minh nhìn đến đây, mới bất chợt ngộ ra.
Như vậy dù cho người bên ngoài tông có đạt được pháp quyết tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, nếu không phải là đệ tử Thái Thanh Môn chỉ sợ căn bản cũng không có cách nào tu luyện công pháp này tới cảnh giới cao tầng.
Không riêng gì công pháp này mà e rằng bất cứ pháp quyết cao giai nào trong Thái Thanh Môn lúc tu luyện đều có tồn tại hạn chế như vậy.
Mà nếu muốn tu thành tầng thứ ba Long Hổ Minh Ngục Công thì trước tiên hắn phải trở thành nội môn đệ tử. Như vậy việc cấp bách nhất lúc này chính là tăng thực lực bản thân lên trước. Sau đó tiến vòng chung kết thi đấu trong tông hoặc là trực tiếp xông lên Thông Thiên Tháp.
Với tình huống trước mắt, Liễu Minh có thể phục dụng Lãnh Ngưng Đan để đẩy nhanh tiến độ tu luyện. Ngoài ra cũng cần cân nhắc tu luyện thêm vài loại bí thuật thần thông và tế luyện Cửu Nghi Thuẫn trở thành pháp bảo.
Chỉ cần hoàn thành cấm chế trọng thứ ba mươi sáu của Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn, đạt đến pháp bảo hình thức ban đầu, tự nhiên thực lực của hắn sẽ tăng lên đáng kể.
Trước đây căn cứ vào "Hỏa Luyện Chân Kinh", hắn đã liên tiếp chuẩn bị không ít tài liệu cần thiết để luyện chế một trọng cấm chế cuối cùng. Những tài liệu còn lại chỉ cần trả giá cao hơn một chút linh thạch là có thể từ phường thị trong tông thu thập được.
Như vây cả hai việc này đều cần một lượng lớn linh thạch mới có thể hoàn thành.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen, Liễu Minh đứng dậy đi ra khỏi cửa động.
Hai canh giờ sau, một đám mây đen lóe lên rồi rơi xuống trước cửa ra vào phường thị trong tông sau đó hiện ra một người mặc áo bào xanh, khuôn mặt bình thường.
Đúng là Liễu Minh.
Nhưng mà hắn đã thông qua Dịch Cốt Quyết thay đổi một chút dáng người dung mạo. Quần áo trên người cũng đổi thành một chiếc đạo bào màu xanh.
Liễu Minh nhìn qua dòng người đông đúc, trong lòng khẽ gợn.
Tuy rằng hắn đã nhiều lần tới đây nhưng trước kia chỉ đến để mua đồ. Đây là lần đầu tiên hắn đến phường thị bán đồ vật nên tâm tình cũng có chút ít khác lạ.
Liễu Minh quen thuộc tiến vào trong phường thị. Khu phố đông mà hắn sắp đến kể ra cũng tương đối lạ lẫm. Phố tây và phố nam hắn có đi qua mấy lần. Có lẽ không ít người có thể nhận ra hắn. Vì vậy hắn dứt khoát chọn một vài cửa hàng xa lạ, vừa nhanh lại vừa tránh đi những phiền toái không cần thiết.
Sau khi dạo qua một vòng, hắn đi vào một cửa hàng bán tài liệu bình thường.
Phía sau quầy có một cô gái dáng người hơi mập, trên mặt có chút tàn nhang, dung mạo khá phổ thông.
“Vị đạo hữu này, xin hỏi muốn mua thứ gì?”
Cửa hàng vốn có hơi vắng vẻ nên thấy Liễu Minh đến, cô gái mặc áo đỏ lập tức mỉm cười đứng dậy.
Liễu Minh đảo mắt một vòng sau đó đi tới trước mặt nàng ta.
“Vị chưởng quầy này, nơi đây có thu mua đan dược không?”, hắn mỉm cười khẽ nói.
“Đan dược? Bổn điếm bình thường cũng hay thu mua một ít. Không biết vị đạo hữu đây muốn bán loại đan dược nào?” Đôi mắt cô gái sáng lên liền gật đầu nói.
Liễu Minh mỉm cười, từ bên hông lấy ra một cái trữ vật phù. Hào quang chớp lóe lại hiện ra một cái hộp ngọc hình vuông. Hắn đưa tới phía trước.
Cô gái mặc áo đỏ nhận lấy hộp ngọc, mở ra. Chỉ thấy bên trong hộp là ba viên đan dược trắng muốt như ngọc. Có thể ngửi thấy ngay một mùi thuốc thanh u từ từ bốc lên.
Cô gái thấy vậy tỏ ra cực kỳ vui vẻ, chỉ cần ngửi qua mùi thuốc nồng đậm cũng có thể biết được độ tinh khiết của đan dược hẳn là không thấp.
Sau khi xem xét khá kĩ càng, hai mắt nàng ta càng sáng rỡ hơn, sực nhớ ra điều gì đó.
“Lãnh Ngưng Đan!” Cô gái mặc áo đỏ nhìn Liễu Minh với vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí trong giọng nói còn xen lẫn chút kích động.
“Chưởng quầy ánh mắt thật tốt. Đúng là loại đan dược này. Không biết nơi này có thu mua chăng?” Liễu Minh bình thản nói.
Tuy rằng Lãnh Ngưng Đan là loại đan dược hiếm thấy, nhưng tài liệu chủ yếu của nó là Thanh Ngưng Quả. Loại quả này làm cho đan dược có mùi thanh u pha lẫn chút khí tức cay độc. Người quen thuộc các loại đan dược có thể nhận ra ngay.
“Lãnh Ngưng Đan có tác dụng rất lớn cho việc tăng tiến pháp lực của tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ. Hơn nữa bởi vì rất khó luyện chế nên vô cùng khan hiếm. Bổn điếm đương nhiên muốn mua rồi.” Cô gái mặc áo đỏ ngắm nhìn hộp ngọc, ánh mắt nóng rực lên.
Liễu Minh nhìn biểu hiện của nàng ta, cảm thấy có chút khó hiểu.
Một thương nhân bình thường dù vừa ý vật gì vẫn cố gắng kiếm cớ hạ thấp giá trị xuống. Như vậy có thể thu mua với giá rẻ hơn. Thế nhưng cô gái này không biết có dụng ý gì mà vừa mở miệng đã nói ra toàn bộ ưu điểm của Lãnh Ngưng Đan.
Hắn không biết rằng tu vi của nàng ta đang ở bình cảnh của cảnh giới Ngưng Dịch Trung Kỳ cho nên rất cần đan dược tăng tiến pháp lực. Vừa nhìn thấy Lãnh Ngưng Đan nên không kiềm được vui sướng mà trực tiếp nói ra.
Đây cũng vì cô gái này tuổi tác không lớn lắm nên lòng dạ cũng chưa thâm sâu. Ngược lại nếu là người sành sỏi chắc chắn sẽ không thất thố như vậy.
“Đã như vậy chưởng quỹ hãy ra giá đi. Nếu như giá cả phù hợp ta lập tức bán cho ngươi.” Liễu Minh tỏ vẻ bình thản, miệng như tùy ý nói ra.
Cô gái áo đỏ nghe vậy liền lộ ra thần sắc do dự. Nàng ta phân vân một lát rồi báo giá ra:
“Một vạn năm nghìn linh thạch.”
Nàng ta liếc nhìn Liễu Minh, lập tức bổ sung lại:
“Giá tiền này đã rất cao rồi. Ngươi nên biết rằng bình thường chỉ cần mấy nghìn linh thạch là có thể mua được một viên đan dược Ngưng Dịch Kỳ.”
Liễu Minh nghe nói vậy liền tỏ vẻ trầm ngâm.
“Như vậy đi, nể mặt đạo hữu lần đầu tới bổn điếm, ta tính cho ngươi một vạn sáu nghìn linh thạch một viên vậy.” Cô gái áo đỏ thấy vậy đành cắn răng bỏ ra thêm một nghìn linh thạch nữa.
Nghe được giá này, Liễu Minh mới gật đầu tươi cười.
Cái giá này còn cao hơn mong muốn ban đầu của hắn.
Cô gái áo đỏ thấy Liễu Minh đồng ý thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lấy ra một cái túi đưa tới, còn hộp ngọc dĩ nhiên bị nàng ta hứng khởi thu lại. Thần thức của Liễu Minh qua xác nhận số lượng linh thạch không sai lệch. Lúc này hắn mới gật đầu, không chút khách khí thu lại cái túi.