Ma Thiên Ký

Chương 487: Hỏa linh

Dịch giả: laka1047

Biên: nila32

Liễu Minh không để biểu hiện của hỏa nha vào trong mắt, thần sắc không thay đổi ngưng tụ kiếm quyết trong tay, tiếp tục thúc giục kiếm khí bổ tới. Ngự kiếm thuật của hắn dưới tình huống đã ngưng luyện Tu Di Hư Không Kiếm Phôi trở lại tự nhiên đã khôi phục uy lực mạnh nhất. Một khi toàn lực thi triển, chỉ sợ tu luyện giả Ngưng Dịch Cảnh hậu kỳ thông thường cũng không dám đón đỡ, huống hồ một con hỏa nha.

Quả nhiên kiếm quang màu lam sau khi lóe lên một cái liền dễ dàng chém xuyên qua hỏa diễm, bổ con hỏa nha này làm hai nửa. Thế tới của phi kiếm còn chưa dứt tiếp tục chém vào bên trong bầy hỏa nha. Sau một hồi lập lòe kiếm quang màu xanh kèm theo những âm thanh “Xùy xùy” phát ra, mấy con hỏa nha ở phía trước đã bị tiêu diệt.

Sau khi liên tiếp chém chết vài con hỏa nha, kiếm quang màu xanh lập tức trở nên tối nhạt. Những con hỏa nha đằng sau dưới sự kinh hãi kêu lên những tiếng “Oa oa” rồi nhanh chóng tránh né. Vì mới sử dụng thanh linh kiếm thuộc tính Thủy này, Liễu Minh vẫn chưa kịp tế luyện hoàn toàn cho nên không cách nào kích phát tất cả cấm chế, uy lực vì thế không thể duy trì quá lâu. Lúc này hắn vung tay triệu hồi phi kiếm màu lam, tiếp tục bấm niệm pháp quyết rót pháp lực vào, muốn một mạch hốt gọn đối thủ còn lại.

Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai!

Dù hắn có tinh thần lực mạnh mẽ cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, hai mắt nhíu lại, cũng không tiếp tục thúc giục phi kiếm chém ra. Kết quả những con hỏa nha còn lại thừa cơ tránh xa, không bao lâu lại hóa thành từng điểm sáng đỏ thẫm biến mất ở nơi cuối chân trời. Mà Liễu Minh vào lúc này, hắc khí bao trùm bên ngoài thân chẳng biết từ lúc nào đã trở nên dày đặc, trong tay áo cũng lập lòe kim quang, mơ hồ thấy được từng hạt cát sỏi màu vàng phát ra ánh sáng.

Cùng lúc đó, Liễu Minh lại lần nữa phóng thích tinh thần lực tìm kiếm nhiều lần ở khu vực xung quanh nhưng lại không có bất kì phát hiện gì. Thứ phát ra tiếng động bén nhọn chói tai kia dường như đã lặng im rời đi. Liễu Minh vẻ mặt nhìn như hờ hững nhưng trong lòng lại rất cẩn thận. Loại âm thanh bén nhọn này trước kia hắn chưa từng nghe nói qua cũng chưa từng nghe hai người Ngạn Danh Tuyết Vân nhắc đến nhưng lại có thể ảnh hưởng đến thần thức của hắn, có thể thấy được thứ kia tối thiểu cũng là tồn tại Ngưng Dịch Cảnh.

Sau khi trong lòng suy tính một chút, Liễu Minh thu hồi phi kiếm màu lam, cũng thuận tay thu luôn thi thể những con hỏa nha trên mặt đất. Sau khi nghỉ ngơi khôi phục pháp lực một chút, hắn liền tiếp tục dựa theo địa đồ mà tiến về phía bắc. Ngay khi vừa mới xuất phát được nửa canh giờ, Liễu Minh lại gặp phải một loại linh thú hỏa thuộc tính khác, rõ ràng là hơn mười con hỏa hồ toàn thân hiện lên ánh đỏ đang chắn trước người hắn. Lần này hắn cũng không sử dụng ngự kiếm thuật, thân hình lắc lư để lại từng đạo tàn ảnh trực tiếp vọt vào bên trong bầy hỏa hồ, cánh tay toát ra một cỗ hắc khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ. Đại thủ liên tục đánh ra, trong chớp mắt liền bắt được một con hỏa hồ, ấn một cái làm đầu nó phát nổ.

Những con hỏa hồ này cũng giống như bầy hỏa nha lúc trước, đều có thực lực Linh Đồ Cảnh, căn bản không hề có lực đánh trả. Một lát sau, đã có bảy tám con hỏa hồ chết dưới tay Liễu Minh.

Nhưng vào lúc này, âm thanh bén nhọn lại xuất hiện lần nữa. Những con hỏa hồ đang điên cuồng tấn công Liễu Minh nghe thấy âm thanh này nhanh chóng lui lại bỏ chạy.

Nhưng mà lần này hắn đã sớm dùng tinh thần lực để phòng hộ, không bị âm thanh này quấy nhiễu, đồng thời đuổi theo vài con hỏa hồ đang bỏ chạy, một quyền đánh chết. Dù vậy, hắn vẫn không thể tìm được bản thể đã phát ra âm thanh kia. Thần thức của hắn cũng chỉ phát hiện ra chấn động của một tia linh lực hỏa thuộc tính cực nhạt ở gần đây mà thôi.

Cứ như vậy, trên đường đi, Liễu Minh nhiều lần bị linh thú hỏa thuộc tính tập kích.

Hỏa thử, hỏa nghĩ, hỏa xà, liên tiếp các loại linh thú hỏa thuộc tính khiến cho hắn mở rộng tầm mắt. Cũng may những con linh thú này thực lực cũng không mạnh mẽ cho lắm, phần lớn ở Linh Đồ Cảnh, ngẫu nhiên cũng có một hai con thú Ngưng Dịch Cảnh, đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Mà mỗi lần vào lúc hắn sắp tiêu diệt đàn thú đều bị âm thanh bén nhọn không biết từ đâu quấy nhiễu. Nếu không phải tinh thần lực của hắn mạnh hơn bình thường, chỉ sợ lần nào cũng để cho những con hỏa linh thú còn sót bỏ trốn mất dạng. Quỷ dị hơn là cái âm thanh bén nhọn này lần nào cũng ẩn ẩn hiện hiện. Dùng tinh thần lực của Liễu Minh cũng rất khó bắt được. Liễu Minh đã mơ hồ có cảm giác không ổn, sau khi suy nghĩ một phen mới thả chậm tốc độ đi về phía trước.

Sau hơn nửa canh giờ, Liễu Minh lại một lần nữa gặp bầy hỏa linh thú tập kích. Lần này là ba mươi con hỏa tiêu.

Linh thú họ tiêu là một loại linh thú có hình dạng nửa người nửa vật, nhìn bên ngoài hơi giống con người, hình thể ước chừng lớn bằng một nửa người trưởng thành, tứ chi thô ngắn rõ ràng không tương xứng với cái đầu to lớn, làn da đầy nếp nhăn, trên khuôn mặt mơ hồ có thể thấy được dấu vết của ngũ quan. Đám hỏa tiêu này phát hiện Liễu Minh từ rất xa, lập tức phát ra những tiếng kêu chi…chi rất kỳ quái, dẫn đầu là một con hỏa tiêu có hình thể to lớn hơn những con khác một vòng, trên người phát ra chấn động đã đạt đến Ngưng Dịch Cảnh.

Liễu Minh tâm niệm vừa động, thần thức lập tức im lặng tách ra. Cùng lúc đó hắn nhún chân đột ngột lao lên từ mặt đất, tiến đến không trung giữa bầy hỏa tiêu. Trong tay áo của hắn nổi lên chấn động nhàn nhạt, tựa hồ có thứ gì đó vô hình bắn ra. Cử động đột ngột của Liễu Minh khiến cho thủ lĩnh của bầy hỏa tiêu giật mình. Nó lập tức há mồm phun ra vài thanh hỏa nhận dài mấy thước. Những con hỏa tiêu ở đằng sau cũng nhao nhao há mồm phun ra từng viên hỏa cầu nhanh chóng chui vào bên trong hỏa nhận. Trong khoảnh khắc, hỏa nhận liền phóng to lên vài trượng, trong tiếng xé gió bén nhọn chém về phía Liễu Minh ở trên không. Liễu Minh không nói lời nào liền vung tay áo lên, từng điểm kim quang từ bên trong nhanh chóng bay ra. Sau một khắc, hư không trước mặt hắn liền hiện lên một đám cát vàng mênh mông, cũng lập tức hóa thành một bức tường cát màu vàng che chắn trước người hắn.

Oanh!

Hỏa nhận hình bán nguyệt hung hăng chém vào trên tường cát nhưng chỉ vẻn vẹn tạo thành từng điểm sáng vàng lóe lên sau đó liền ầm ầm tan vỡ, biến thành tàn lửa tiêu tán trong không trung. Liễu Minh lại giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết, bức tường cát lại càng phát ra ánh sáng chói lọi, lập tức hóa thành một thanh đại đao màu vàng chém về phía thủ lĩnh của bầy hỏa tiêu. Thủ lĩnh hỏa tiêu dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội há miệng phun ra một viên tinh cầu màu đỏ. Tinh cầu theo gió phóng to lên vài thước, xung quanh hiện ra hỏa diễm lập lờ, trực diện nghênh đón đao mang màu vàng.

Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên, đao mang và tinh cầu đụng vào nhau.

Theo từng tiếng “Rắc rắc” truyền đến, mặt ngoài tinh cầu lập tức xuất hiện một vết rách.

Cùng lúc đó, thủ lĩnh hỏa tiêu ở dưới phun ra một ngụm máu tươi. Pháp quyết trong tay Liễu Minh biến đổi, đại đao màu vàng lập tức trở nên mơ hồ sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Sau một khắc, đại đao màu vàng lóe lên rồi xuất hiện trước người thủ lĩnh hỏa tiêu gần trong gang tấc, không tiếng động nào chém xuống một cái. Thủ lĩnh hỏa tiêu rống to một tiếng, cũng không kịp triệu hồi tinh hạch, trên người mạnh mẽ toát ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm, ý định ngăn cản một kích này.

Nhưng uy lực của linh khí cực phẩm không phải một chút phòng ngự như vậy có thể ngăn cản.

Chỉ thấy kim quang lóe lên chém xuống, thân thể của thủ lĩnh hỏa tiêu lập tức bị cắt thành hai đoạn, máu tươi vung vẩy ra tứ phía. Sau đó ánh đao màu vàng nổ tung khiến hai con hỏa tiêu ở cách đó khá gần chưa kịp phản ứng cũng không có cách nào may mắn thoát chết. Liễu Minh đánh một trảo thu viên tinh cầu kia vào trong tay. Nhưng bởi vì va chạm vừa rồi, phía trên tinh cầu xuất hiện một vết rạn nhàn nhạt. Hắn thầm nghĩ đáng tiếc nhưng vẫn thu lại sau đó phất tay một cái, đại đao màu vàng lại hóa thành cát bụi ngập trời bao vây bầy hỏa tiêu.

Ngay tại thời điểm Liễu Minh định thi triển thủ đoạn lợi hại để tiêu diệt hết những con hỏa tiêu này, âm thanh bén nhọn quỷ dị kia lại một lần nữa truyền đến. Liễu Minh thần sắc khẽ động, động tác trên tay dừng lại, bất động đứng im trong hư không một lúc. Mà những con hỏa tiêu bị vây khốn lập tức phun ra hỏa diễm, hai cánh đập cuồng loạn, không ngừng công kích màn cát màu vàng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một nơi trong hư không cách Liễu Minh ba mươi trượng truyền đến âm thanh “phốc phốc”, một bóng người màu vàng nhạt thoáng hiện ra. Cánh tay của thân ảnh màu vàng bỗng trở nên mơ hồ sau đó một nắm đấm vàng rực mạnh mẽ đánh ra.

Một âm thanh thật lớn vang lên!

Dưới từng cơn sóng khí màu vàng cuộn về, hai bóng người màu đỏ thắm loạng choạng hiện ra trong hư không.

Hai mắt Liễu Minh lóe lên tinh quang liền nhìn thấy rõ ràng hai thân ảnh kia, chính là hai con hỏa linh toàn thân được hỏa diễm đỏ thẫm bao bọc.

Chỉ thấy hai con quái vật này có cùng kích cỡ với con người, thân thể màu đen được bao bọc trong ngọn lửa, tuy tay chân đầy đủ nhưng ngũ quan khá mơ hồ, bộ dạng cùng với con hỏa linh do Vệ Trọng triệu hồi ra trước kia giống như đúc, chẳng qua khí tức lại càng cường đại hơn.

Kẻ vừa ra tay công kích vừa rồi chính là kim giáp vệ sĩ có gương mặt giống Liễu Minh như đúc, chính là phù binh do Hoàng Cân Lực Sĩ bí phù hóa thành.

“Quả nhiên đúng là đám hỏa linh các ngươi âm thầm giở trò! Cho dù hỏa độn thuật tại Tiểu Viêm Giới này có bao nhiêu thần diệu, lần thứ nhất lần thứ hai ta không có khả năng bắt giữ các ngươi. Nhưng trên đường đi các ngươi theo dõi ta lâu như vậy, nếu như còn không nhìn ra được thì ta đây không phải là kẻ ngốc rồi sao.” Liễu Minh nhìn thấy hai con hỏa linh vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng trong miệng lại lẩm bẩm thì thào.

Thì ra ngay tại thời điểm Liễu Minh bay lên trời đã thả ra bí phù hóa thành kim giáp phù binh ẩn nấp ở một bên.

Đợi khi hai con hỏa linh này lại thét lên, dùng công kích tinh thần với Liễu Minh ngay lập tức cũng bị hắn xác định vị trí. Hắn liền thao túng phù binh tiến hành công kích, quả nhiên đã bài trừ được ẩn nặc thuật của chúng.

Nguyên nhân trong đó non nửa là bởi tấn công bất ngờ, tuy nhiên hơn phân nửa vẫn là vì trong những lần trước Liễu Minh đã đại khái đoán được vị trí ẩn nấp của bọn chúng nhưng vẫn ra vẻ không hề hay biết.

Tiếng lầm bầm trong miệng Liễu Minh vừa dứt, trong tay hắn lập tức lóe lên ánh sáng xanh, một thanh phi kiếm màu lam chẳng biết hiện ra từ lúc nào lập tức chém ra.

Từng tiếng xé gió “Xùy xùy” vang lên!

Ánh sáng xanh chớp động trong không khí, hai con quái vật hình người đã bị kiếm quang màu lam chém tới.

Hai tiếng “Phanh phanh” lại vang lên! Hai con hỏa linh vội vàng tránh né, không hẹn mà cùng phát ra âm thanh bén nhọn cực lớn, đồng thời ánh lửa trên thân lại càng mãnh liệt, bỗng nhiên hợp nhất với nhau phi độn về phía xa.