Ma Thiên Ký

Chương 477: Thiên Tàn đồng tử

Dịch giả: lizziehuongnguyen

Biên: nila32

Lần thứ hai vào núi tất nhiên không thuận lợi như lần đầu tiên. Tuy vậy Liễu Minh dựa vào sự thận trọng từng bước tùy cơ ứng biến nên không bị thương nặng nhưng pháp lực vẫn bị tiêu hao rất lớn, muốn khôi phục cũng cần nhiều thời gian. Trải qua hai lần săn bắn, túi da bên hông hắn đã có gần hai mười quả trứng côn trùng. Chỉ cần thu hoạch tầm mười quả trứng nữa là đủ điểm cống hiến cho hắn tu luyện nửa tháng trong linh huyệt Ngũ Hành rồi. Liễu Minh tự đánh giá một phen, bay ra pháp trận, ăn vào một ít đan dược rồi lấy ra hai khối linh thạch bắt đầu chậm rãi khôi phục nguyên khí.

Hai ngày sau, Liễu Minh mở mắt, thấy tinh thần cùng pháp lực đều đã khôi phục bèn khẽ run tay áo,lấy ra địa đồ núi Hắc Dương, nghiên cứu một cách cẩn thận. Lần trước trên đường trở lại dãy núi này, hắn đã hai lần bắt gặp sào huyệt của Tuyết Trảo Tri Chu nhưng khổ nỗi pháp lực không đủ mà đan dược cùng phù lục đã hao hết, chỉ có thể để lại kí hiệu trên địa đồ. Lúc này, mục tiêu đầu tiên của hắn tự nhiên là trở lại càn quét hai nơi này rồi. Hắn kiểm tra lại, tựa hồ cảm thấy không có vấn đề gì mới thu hồi địa đồ, ra khỏi khách sạn chuẩn bị tiến vào sâu trong dãy núi Hắc Dương lần thứ ba.

Hơn một canh giờ sau, khi Liễu Minh vừa tiến vào sơn mạch Hắc Dương được vài dặm thì thần sắc khẽ động dừng lại giữa không trung, xoay người một cái, mắt nhíu lại nhìn về phía sau. Một lát sau, bầu trời xuất hiện nhiều tiếng phá không, thân ảnh bốn nam một nữ thoáng chốc bay thẳng đến chỗ của hắn.

"Tại hạ Ngạn Danh, không biết vị sư đệ này xưng hô như thế nào." Một nhóm nam nữ bay đến phụ cận chỗ Liễu Minh thì tự động dừng lại, một thanh niên cao ráo mặc quần áo trang sức đệ tử Ngoại Môn Thái Thanh Môn bước ra chắp tay cười hỏi với hắn.

"Thì ra là Ngạn huynh, tại hạ họ Liễu." Liễu Minh liếc mắt thoáng đánh giá nam tử cùng vài tên đệ tử khác rồi chậm rãi trả lời.

Bốn người sau lung thanh niên đồng dạng mặc trang sức và quần áo đệ tử Ngoại Môn Thái Thanh Môn, trong đó nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi da trắng nõn nà bắt gặp ánh mắt Liễu Minh thì khẽ mỉm cười. Ba người khác đều là nam tử tầm hai mươi tuổi, một gã nam tử thư sinh tuấn nhã đầu đội nho quan. Một tên mặt góc cạnh, khóe mắt cuồng dã. Đứng cuối hàng là một thanh niên dáng người thấp bé, thần sắc có chút lạnh nhạt.

Trong năm người chỉ có Ngạn Danh cùng gã thanh niên mặt góc cạnh có tu vi Ngưng Dịch trung kì còn lại mấy người đều có tu vi Ngưng Dịch sơ kì.

“Thì ra là Liễu huynh! Năm người chúng ta có ý định tiến vào núi Hắc Dương để săn giết một đầu Bích Trảo Yêu Linh Ngưng Dịch hậu kì. Nghe nói sư đệ một mình tiến nhập sơn mạch Hắc Dương lại có thể bình yên trở về chắc hẳn thực lực bất phàm, có thể cùng mấy người bọn ta tiến về phía trước, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu Liễu huynh có thể cũng nhau chém giết Yêu Linh này thì chúng ta cũng không keo kiệt chia sẻ điểm cống hiến.” Ngạn Danh thấy bộ dáng Liễu Minh ôn hòa liền trực tiếp nói ra ý đồ.

"Bích Trảo Yêu Linh? Yêu Linh này xuất quỷ nhập thần, không có chỗ ở cố định, chỉ sợ không dễ đối phó.” Liễu Minh nghe vậy thì đăm chiêu trả lời.

Nhiệm vụ này cũng là một trong những nhiệm vụ trong nội bảng Huyền điện, Liễu Minh từng xem qua, ban thưỡng cũng không ít, đồng dạng độ khó cũng không nhỏ. Không nói những thứ khác, việc tìm địa phương yêu thú này cư ngụ đã là một sự tình phi thường tốn thời gian. Mà cái gọi là Bích Trảo Yêu Linh, kỳ thật chính là một loại thi thể Viên Hầu Ngưng Dịch kỳ sống tại sơn mạch Hắc Dương, sau khi chết liền biến thành yêu linh quỷ dị, thực lực vượt xa yêu thú Ngưng Dịch hậu kì bình thường, tốc độ cũng cực nhanh, am hiểu ẩn nấp đánh lén, phi thường khó chơi.

“Yêu Linh này tìm kiếm đích thực không dễ nhưng chúng ra tỉ mỉ dò xét cũng tìm được một con, cũng đã nghiên cứu ra phương án săn giết, chỉ cần sư đệ gia nhập thì việc này có thể nắm chắc rồi.” Ngạn Danh không chút lưỡng lự giải thích.

“Tại hạ lần này tiến vào sơn mạch Hắc Dương là có nhiệm vụ quấn thân, cũng không có ý tìm tổ đội, Ngạn huynh vẫn là nên tìm người khác thay thế thì hơn.” Liễu Minh do dự một phen rồi từ chối không chút do dự.

Tuy hắn không biết những người này vì sao nhận được nhiệm vụ này nhưng thời gian của chính mình có hạn, hơn nữa cũng tìm được hai sào huyệt của Tuyết Trảo Tri Chu, chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn thì có thể trở về Thái Thanh Môn báo cáo nhiệm vụ trong vòng nửa tháng, tự nhiên không muốn phát sinh chuyện gì phức tạp.

“Thật sự đáng tiệc, nếu có Liễu huynh gia nhập thì chúng ta cũng nắm chắc hơn rồi. Bất quá Liễu huynh đã không có ý này thì Ngạn mỗ cũng không miễn cưỡng, liền từ biệt tại đây rồi.” Ngạn Dang nghe xong, trên mặt có chút không vui, nhàn nhạt trả lời.

Liễu Minh mặt không biểu tình chắp tay với đối phương ròi biến thành mây đen phá không hướng về dãy núi Hắc Dương.

“Ngạn huynh, như vậy cũng được sao?” Nữ tử xinh đẹp phía sau thấy vậy, long mày hơi nhíu, tựa hồ đối với việc Liễu Minh cự tuyệt có chút ngoài ý muốn.

"Không biết tốt xấu." Thanh niên mặt góc cạnh hừ lạnh một tiếng. Nam tử nhỏ gầy cùng thư sinh không lên tiếng, bày ra bộ dạng không sao cả,

“Dưa hái xanh không ngọt, người này đã không có ý đi cùng chúng ta thì cũng không cách nào miễn cưỡng. Chúng ta liền giữ nguyên kế hoạch, chỉ cần không xảy ra điều gì bất ngờ thì cũng không có vấn đề gì. Ta mời thêm người cũng chỉ muốn đề phòng vạn nhất thôi.” Ngạn Danh khoát tay, thần sắc đã khôi phục bình thường.

Những người khác nghe vậy cũng không có ý khác, năm người liền bay về phía sơn mạch Hắc Dương, chỉ là phương hướng hơi lệch một chút so với Liễu Minh.



Nửa tháng sau, trong một huyệt động nằm ở góc khuất của sơn mạch Hắc Dương, một thanh niên mặc áo bào xanh đang tìm kiếm bốn phía. Đúng là Liễu Minh lần thứ ba vào núi. Lúc này túi da bên hông hắn có nhiều hơn bảy tám quả trứng Tuyết Trảo Tri Chu. Thời gian hơn một bữa cơm, Liễu Minh sau khi tìm kiếm đằng sau cột đá vừa thô vừa to tìm được sáu quả trứng côn trùng óng ánh long lanh. Hắn liền lập tức đại hỉ. Sào huyệt ba con Tuyết Trảo Tri Chu Ngưng Dịch sơ kì có thể tìm thấy sáu quả trứng coi như có một chút bất ngờ. Lần hành đông này tiến hành phi thường thuận lợi. Hai sào huyệt Tri Chu này đều tìm thấy trứng côn trùng, hiện tại hắn đã có hơn ba mươi quả, đủ đổi được điểm cống hiến tu luyện trong linh huyệt Ngũ Hành nửa tháng rồi.

Lúc Liễu Minh ra ngoài huyệt động, vừa định bấm pháp quyết đằng không bay lên trời thì thần sắc khẽ động, thân hình nhoáng lên một cái vọt về phía sau cây đại thụ gần đó. Sau mấy hơi thở, tiếng xé gió cuối chân trời truyền đến, năm đoàn ánh sáng gấp gáp bay đến vị trí của hắn. Mà bên trong đoàn ánh sáng có một đạo thân ảnh thanh niên thân hình cao ráo, đúng là Ngạn Danh. Bất quá lúc này thần sắc của y có chút bối rối, hai tay bấm niệm pháp quyết mang theo bốn người khác dốc sức liều mạng chạy trốn.

Chưa hết, sau lưng năm người tầm hơn trăm trượng, một đoàn sương mù cuồn cuộn màu xanh lá không ngừng đuổi sát, bên trong mơ hồ thấy một yêu vật màu xanh cao hai ba trượng. Liễu Minh nheo mắt nhìn kỹ, trên đỉnh đầu quái vật lông xanh là một gã thân hình thấp bé, mặt mũi xấu xí, thần sắc dữ tợn nhưng khí tức rõ ràng đã đạt đến Ngưng Dịch hậu kì.

Liễu Minh thấy vậy, âm thầm kinh ngạc đánh giá tình hình trước mặt. Trong lúc đó gã lùn xấu xí thấy Ngạn Danh không ngừng tăng tốc bèn cười lạnh một tiếng vỗ xuống đỉnh đầu quái vật. Quái vật lông xanh ngửa đầu thét lên một tiếng thê lương, sương mù màu lục ngoài thân thu lại hóa thành một đạo hư ảnh bắn về phía trước, tốc độ cực nhanh, cơ hồ gấp đôi lúc trước.

“Thiên tàn Đồng Tử ngươi muốn trảm tận giết tuyệt sao? Năm người chúng ta không phải đối thủ của ngươi nhưng nếu liều chết liên thủ một lần cũng chưa chắc không thể đồng quy vu tận* với ngươi. Huống hồ ở địa phương gần Thái Thanh Môn như vậy muốn chém giết đệ tử bổn môn mà không sợ trưởng lão bổn môn tự mình ra tay đối phó sao?” Ngạn Danh vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ngày một trắng lớn tiếng nói.

“Hắc hắc, các ngươi chỉ là đệ tử Ngoại Môn Thái Thanh Môn mà thôi, ta có giết sạch các ngươi thì mấy lão quái vật Thái Thanh Môn cũng không để ý đến. Nếu không làm sao mà ta có thể một mực tiêu dao đến tận bây giờ? Huống hồ sơn mạch Hắc Dương hung hiểm vạn phần, toàn bộ các ngươi có vẫn lạc cũng không ai biết là ta gây nên. Về phần muốn liều mạng dốc sức thì thật tốt quá rồi, ta đang muốn thử xem đầu Bích Trảo Yêu Linh này có thực sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không.” Người lùn xấu xí cười lớn, hai mắt hung quang dữ tợn nói ra.

*Đồng quy vu tận: cùng chết.

“Ngạn huynh không cần cùng hắn nói nhảm, dốc sức liều mạng thôi.” Nam tử mặt góc cạnh sau lung Ngạn Danh không xa thấy quái vật lông xanh biến thành hư ảnh đuổi đến càng gần, cắn răng nói.

Màn sáng trước người kẻ này theo pháp quyết biến ra một cây thương dài màu lam, cầm lấy khua động một chút vang lên âm thanh “Xuy” “Xuy”, thương ảnh rậm rạp chằng chịt hướng phía sau bắn tới. Nhưng hư ảnh quái vật long xanh đằng sau chỉ lắc lư mấy cái liền xuất hiện trước mặt năm người Ngạn Danh chặn đường bọn họ. Mặt mũi Thiên Tàn Đồng Tử trên đầu quái vật lông xanh tràn đầy tàn nhẫn. Năm người kinh hãi, độn quang đồng loạt ngừng lại.

“Động thủ!”

Ngạn Danh ngược lại cực kì quyết đoán, vừa thấy cảnh này thì biết rằng muốn rút đi bình yên chỉ là si tâm vọng tưởng, dứt khoát hét to, một tay tế ra một cổ kính màu bạc xuất thủ trước. Cổ kính vừa rời tay biến thành xấp xỉ mấy trượng xì ra một đạo ánh sáng xanh. Quái vật lông xanh đối diện thì mở miệng lớn, sương mù màu lục cuồn cuộn bay ra, vừa vặn đón đầu lục quang đối diện.