Ma Thiên Ký

Chương 461: Trận chiến cuối cùng (thượng)

Dịch giả: Thienthan200

Biên: nila32

Mỹ phụ họ Tiếu thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì.

"Ý kiến này rất hay." Sau một phen tư lượng, đạo sĩ họ Thạch liền mỉm cười, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này.

"Nếu như chư vị đã không có ý kiến gì khác, vậy tối nay mọi người hãy tự tìm địa phương nghỉ ngơi." Nữ ni áo bào xanh cười nhạt một tiếng tuyên bố.

Sau đó, nữ ni này không hề cố kỵ ánh mắt người khác, trực tiếp đi tới bên cạnh Già Lam, thấp giọng dặn dò một lúc. Bởi vì khoảng cách quá xa lại thêm nữ ni áo bào xanh tựa hồ đã phát động một loại cấm chế ngăn cách nào đó, đám người Phong Trạm cũng không nghe được nội dung trò chuyện giữa hai người. Chỉ thấy vẻ mặt nữ ni vô cùng hiền lành, tựa hồ đang chỉ điểm mấy thứ gì đó khiến cho nữ tử xinh đẹp kia khẽ vuốt cằm.

Phong Trạm cùng đạo nhân họ Thạch nói chuyện với nhau một chút, về sau tay áo giơ lên liền thả ra phi chu màu bạc, phân phó môn nhân đem hai người Vệ Trọng, Tân Nguyên đang trong hôn mê đặt lên phi chu rồi lập tức dẫn đám người Liễu Minh, Phong Thái rời đi.

Tiếng xé gió vang lên!

Chỉ thấy tia sáng trắng bạc lóe lên, phi chu liền bay lên trời kích bắn về phía đảo nhỏ phụ cận Hỏa Diễm Cốc. Dưới sự dẫn dắt của đạo nhân họ Thạch, mỹ phụ họ Tiếu, những người khác cũng lần lượt leo lên Linh Khí phi hành, phá không mà đi.

Sau khi mọi người rời đi, nữ ni áo bào xanh tức thì phân phó chưởng môn Thiên Cầm Tông dẫn đầu môn nhân trực tiếp trú đóng ở phụ cận Hỏa Diễm Cốc, tay áo run lên tế ra một quạt lông màu xanh, cũng theo tay vung lên xuống phát ra từng trận Thanh Phong đẩy lui nhiệt độ oi bức do hỏa diễm tạo thành, hơn nữa còn thành một bình chướng màu xanh chung quanh đám người Thanh Thủy Am.

"Chúng ta không cần rời đi, cứ nghỉ ngơi ở đây là được." Sau khi làm xong hết thảy, nữ ni áo bào xanh nhàn nhạt phân phó một câu rồi mới khoanh chân ngồi xuống.

"Vâng."

Đám người Già Lam nghe vậy, cùng đáp lên sau đó ngồi trên mặt đất, bắt đầu tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Về phần đám người Trường Phong Hội, cưỡi phi chu màu bạc ly khai Hỏa Diễm Cốc về sau, phi hành gần nửa canh giờ, cuối cùng hạ xuống đằng trước một ngọn núi tầm thường ở hòn đảo phụ cận. Chỉ thấy trước mắt một con đường mòn dài tự nhiên hình thành. Hai bên đường, đá sỏi màu đỏ uốn lượn kéo dài về phía trước, dẫn đến một thạch động như ẩn như hiện ở phía cuối. Khi mọi người tiến vào thạch động, phát hiện động khẩu nhìn không lớn, diện tích chừng vài mẫu, nhưng bên trong lại có Động Thiên khác, bốn phía trải rộng từng đám thạch nhũ hình nón màu nâu đỏ, sáng bóng long lanh, hình dạng kỳ lạ.

Ở sâu bên trong thạch động, còn có mấy cái động quật độc lập, thoạt nhìn giống như động phủ bị tu luyện giả nào đó vứt bỏ, thừa sức dung nạp hơn mười người của Trường Phong Hội. Đi ngang qua, có chút vẻ hài lòng trong mắt, Phong Trạm một tay phất lên, liền bay ra vài tiểu kỳ, tại thạch động hạ một pháp trận đơn giản, sau đó liền phân phó người xung quanh vào động nghỉ ngơi.

Một canh giờ qua đi.

Trong động quật nào đó trong thạch động mà Trường Phong Hội trú lại, Vệ Trọng, một thân hắc y, đang nằm thẳng trên một khối đá lớn màu đen, cau mày, nhưng trên mặt thỉnh thoảng thoáng hiện một tia thống khổ, hiển nhiên thần thức đang bị nhốt tại bên trong Mộng Yểm Đại Pháp, ngủ mê không tỉnh.

Cùng lúc đó, ở vị trí khác, trong động quật hẻo lánh nhất, đang có hai nam, một nữ ở trong đó.

Hai gã nam tử trẻ tuổi đều ngồi khoanh chân, tựa đang đả tọa điều tức. Cô gái còn lại thân mang thải y, dáng vẻ thướt tha mềm mại, khuôn mặt mỹ lệ, giờ phút này đang cười mỉm ngồi trên một khối đá màu đen ở bên cạnh. Thình lình đúng là hai người Liễu Minh, Tân Nguyên cùng với Phong Thái, con gái Phong Trạm, hội chủ Trường Phong Hội! Tân Nguyên bởi vì không bị ảnh hưởng sâu của Mộng Yểm Đại Pháp cho nên không lâu sau đã thức tỉnh, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt, đang giống như cười mà không phải cười quan sát hai người nói chuyện. Hôm nay, Phong Thái gặp Liễu Minh liên tiếp ba lần chiến bại cường địch, tựa hồ nổi lên chút ít hứng thú. Mặc dù lúc trước đã biết được Liễu Minh là một gã tán tu từ chỗ Phong Trạm, nhưng cô gái này vẫn chủ động tìm đến động quật hai người Liễu Minh đang ở, tùy ý bắt chuyện với bọn họ.

"Liễu huynh, hôm nay, biểu hiện kinh người! Nhìn sắc mặt đám người Kim Ngọc Minh hôm nay thật đúng là khó coi! Đúng rồi, kiếm thuật Liễu huynh uy lực kinh người, không biết là sư thừa môn phái nào vậy?" Thải y nữ tử nhìn Liễu Minh, dịu dàng hỏi.

"Phong cô nương, tại hạ chẳng qua là một gã tán tu, thuật ngự kiếm này cũng là dưới cơ duyên xảo hợp, được một vị cao nhân chỉ điểm, học tập một ít da lông mà thôi, thật sự là không đáng giá nhắc tới." Đối diện với sự hiếu kỳ của cô gái trước mặt, Liễu Minh nhìn liếc qua, thập phần bình tĩnh trả lời câu thứ nhất.

"Một ít da lông mà đã biểu lộ uy năng kinh người như thế, còn bức Bùi Ảnh của Kim Ngọc Minh trực tiếp sử dụng Bích Mãng Cửu Chuyển đại pháp. Nghe phụ thân ta nói, kẻ này tuy rằng chỉ có tu vi trung kỳ, nhưng sở hữu thực lực cực mạnh, không có bao nhiêu tu sĩ Ngưng Dịch cảnh xứng làm đối thủ. Vị cao nhân trong miệng Liễu huynh, tu vi nhất định cao, chẳng biết tiểu muội có được cơ hội gặp mặt một lần?" Thải y nữ tử tiếp tục đưa đẩy câu chuyện, thân hình cũng theo đó tiến sát vài phần.

"Khục, vị cao nhân kia đi vô ảnh đến vô tung, cùng ta chỉ là vài lần duyên phận mà thôi. Đúng rồi, Tân huynh, ngươi đã tỉnh, thân thể còn có gì khác thường hay không?" Liễu Minh trả lời đại khái rồi bỗng nhiên xoay người, chuyển sang hỏi thăm tình huống thân thể Tân Nguyên.

"Ta ở trong huyễn thuật may mà cũng không quá lâu, giờ phút này đã không còn trở ngại gì nữa." Tân Nguyên vốn là nao nao, theo bản năng trả lời.

"Hôm nay Tân đạo hữu cũng đã vất vả nhiều rồi!" Phong Thái nghe vậy, quay người lại tự nhiên cười nói với Tân Nguyên.

"Đa tạ Phong cô nương quan tâm. Đáng tiếc Tân mỗ tài nghệ không bằng người, Mộng Yểm chi pháp của nữ tử Thiên Cầm Tông quả thật lợi hại, phối hợp công pháp Phật Môn càng khó có thể phá giải, thật sự rất xấu hổ." Tân Nguyên nghĩ đến trận chiến cùng Già Lam, bèn trả lời một cách nghiêm túc.

"Tân đại ca không cần tự trách, thủ đoạn của nữ tử Thiên Cầm Tông quả thực bất phàm, ngay cả Vệ sư huynh vẫn còn hôn mê trong huyễn thuật, Tân đại ca giờ phút này đã tỉnh lại, có thể thấy được pháp lực thâm hậu hơn xa hắn ta." Đôi mắt đẹp Phong Thái nháy động, trong giọng nói mang theo ý tứ an ủi.

Tân Nguyên nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, ngược lại nhất thời không biết phải nên trả lời như thế nào.

"Liễu đại ca, nghe nói ngươi cùng Tân đại ca đều không phải là cư dân bản địa Nam Hải, đến cùng là đến từ đâu, có thể nói cho ta một chút được không?" Phong Thái gặp Tân Nguyên không trả lời, lại trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nhãn châu xoay động hỏi Liễu Minh một câu.

"Ta cùng với Tân Nguyên đến từ một địa phương nhỏ bé gọi là Thương Hải, nằm ở rất xa so với đại lục Trung Thiên này." Liễu Minh trả lời đại khái.

"Thương Hải... Tại sao muội chưa từng nghe nói qua, nơi đó giống khu vực Nam Hải này không?" Phong Thái nghe vậy, như nghĩ tới cái gì thốt lên.

Rút cuộc, không còn cách nào khác, Liễu Minh cười cười nhìn Tân Nguyên rồi lập lờ nói ra một ít sự tình liên quan đến đại lục Vân Xuyên, trong đó nửa thật nửa giả. Những sự tình trọng yếu tuyệt nhiên không được nhắc đến. Ước chừng gần nửa canh giờ về sau, Phong Thái mới rút cuộc cáo từ hai người Liễu Minh, rời khỏi động quật.

...

Đêm khuya, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, tận lực khôi phục bản thân trở lại trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho trận chiến với Già Lam ngày mai. Bởi vì đang ở địa phương lạ lẫm, hắn tự nhiên không dám toàn tâm nhập định, mà vận dụng thủ pháp nhất tâm nhị dụng, đồng thời thả ra Tinh Thần lực cường đại, vừa điều tức vận khí vừa không ngừng chú ý đến tình huống bốn phía bên ngoài động quật. Bỗng nhiên, khóe mắt hơi động một chút, mơ hồ cảm giác trong một động quật bên cạnh phát ra một tia động tĩnh khó thể nghe, tiếp theo một đạo hắc ảnh từ đó lóe lên mà ra, cũng vô thanh vô tức rời khỏi thạch động. Khí tức người kia như có như không, nếu không phải Liễu Minh nhất tâm nhị dụng, thật đúng là không cách nào phát hiện. Có thể đạt đến trình độ này, chỉ có thể là cao thủ Hóa Tinh kỳ như Phong Trạm. Sau một hồi suy nghĩ, mặc dù có chút tò mò thế nhưng hắn vẫn quyết định làm như không biết, tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc Liễu Minh cùng Tân Nguyên từ trong thạch động đi ra, thình lình phát hiện Phong Trạm, hai tay để sau lưng, chờ ở bên ngoài thạch động, thần sắc như thường. Cùng lúc đó, các môn nhân đệ tử cũng đang cùng nhau lần lượt từ trong thạch động đi ra.

"Liễu khách khanh, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ. Cuộc chiến hôm nay còn cần đạo hữu gắng sức nhiều hơn." Nhìn thấy hai người Liễu Tân, Phong Trạm mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

"Vãn bối tự biết hết sức!" Liễu Minh nghiêm túc trả lời.

Phong Trạm thấy vậy, lộ ra vẻ hài lòng, lúc này tay áo run lên thả ra phi chu màu bạc, cũng dẫn đầu mọi người nhảy lên. Sau đó, phi chu liền tại trong ngân quang bay vút lên trời, phá không bay về hướng Hỏa Diễm Cốc. Phía trên phi chu, ánh mắt Liễu Minh từ trên thân mọi người khẽ quét qua, phát hiện Vệ Trọng, nguyên bản còn ngủ mê không tỉnh, giờ phút này đã không thấy bóng dáng. Mà cùng nhau biến mất không thấy, thình lình còn có cô nàng Phong Thái kia. Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng việc không liên quan đến mình, họ Liễu tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Một lúc lâu sau.

Tại thời điểm, phi chu Trường Phong Hội xuất hiện lần nữa trên không Hỏa Diễm Cốc, mọi người phát hiện, giờ phút này, ở bên trong Hỏa Diễm Cốc, ngoại trừ Thanh Thủy Am cùng Thiên Cầm Tông tham gia đánh cuộc hôm nay; đám người Tử Tiêu Quán, đạo nhân họ Thạch, mỹ phụ họ Tiếu cùng nhân thủ Kim Ngọc Minh cũng có mặt đông đủ. Đám người Liễu Minh rời khỏi phi chu, thế lực ba phương lần nữa tụ tập trong cốc. Nữ ni áo bào xanh hữu ý vô ý nhìn mỹ phụ họ Tiếu đang ở cách đó không xa, mặt lạnh, không nói một lời. Sau khi cùng đạo nhân họ Thạch khách khí mấy câu, liền để cho mọi người, ngoại trừ Liễu Minh cùng Già Lam, tự tìm địa phương đóng quân, tránh khỏi vị trí sân bãi trung ương, nơi diễn ra quyết chiến.

"Tốt rồi, trận chiến cuộc cuối cùng có thể bắt đầu." Nữ ni áo bào xanh ho nhẹ một tiếng, tuyên bố.

Sau khi, đạo nhân họ Thạch lần nữa thả ra trận kỳ xác định khu vực quyết chiến. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong cốc, hai người Liễu Minh cùng Già Lam đi vào trung ương pháp trận, cũng đứng xa xa đối lập.

Già Lam như trước không có nhận ra bộ dạng Liễu Minh, nhưng ở hôm qua thấy được thực lực Liễu Minh bá đạo, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng trước đó chưa từng có. Cho nên vừa bắt đầu, liền trong miệng chú ngữ nhất niệm dựng lên, mười ngón tay thon dài nhanh chóng biến hóa, trong mắt tinh quang màu tím lưu chuyển liên tục, trong khoảnh khắc trước người đạo đạo hư ảnh hiển hiện mà ra, mang theo từng trận rung động bồng bềnh lao đến vị trí của Liễu Minh. Sau đó, bàn tay như ngọc trắng khẽ đảo một phát, pháp châu màu vàng lúc trước nhiều lần phát uy đã xuất hiện trong tay cũng bị ném ra, xoay tròn trên đỉnh đầu của nàng.

Thấy vậy, Liễu Minh giống như đã có chuẩn bị từ sớm, lập tức nhắm chặt hai mắt, một bên phóng xuất Tinh Thần lực cường đại hóa thành bình chướng bảo hộ thần trí của mình bên, một bên khẽ run tay áo huy động Lạc Kim Sa lần nữa quét sạch đầy trời, dưới sự thúc giục của pháp quyết, lăng không ngưng tụ thành một thanh trường thương màu vàng dài chừng vài trượng, phóng đến vị trí của Già Lam.