Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Thông qua thần thức, Liễu Minh phát hiện phi kiếm của mình không hề bị tổn thương, bất quá Pháp lực ẩn chứa trong kiếm thức vừa rồi đã bị ăn mòn hơn nửa, vẫy tay một cái, thu hồi Ngân Kiếm, pháp quyết thúc giục, hào quang lại một lần nữa đại thịnh.
Cùng lúc đó, thanh niên mặt sẹo cũng biến đổi pháp quyết, cự mãng thu lại một lần nữa quấn quanh kia trên người, Linh Văn màu xanh lá lại nổi lên sáng lóa, bất ngờ hình thành từng sợi tơ màu xanh, nhằm vào miệng vết thương lao tới, bằng mắt thường có thể thấy tốc độ khép lại của vết thương, nhoáng một cái không còn nhìn thấy chỗ đó từng bị thương. Ánh mắt của gã lạnh như băng, khẽ quát một tiếng cự mãng màu xanh nhanh chóng phân li, tạo thành hai con cự mãng phân biệt, nhanh chóng lao về hướng Liễu Minh.
Liễu Minh thần sắc bình tĩnh thúc giục kiếm quyết, phi kiếm màu bạc lần nữa hóa thành một đạo ngân tiến lên nghênh đón cự mãng. Trên không trung, hai màu ngân lục không ngừng chớp động, thanh âm bén nhọn vang lên.
Sau một hồi quần chiến, trên thân thanh niên mặt sẹo lại mơ hồ nhìn thấy không ít vết thương không ngừng nhỏ máu. Ngân kiếm được Liễu Minh huy động, tuy đối đầu cùng lúc hai cự mãng, nhưng không chút yếu thế, ngược lại còn chiếm thượng phong, Thanh niên mặt sẹo dường như không ngờ Ngự Kiếm Thuật có uy lực lớn như vậy, nên nhất thời lâm vào cảnh chật vật.
Trước tình hình đó, bốn phía không ngớt truyền ra tiếng nghị luận.
Thanh niên mặt sẹo vốn có chút yếu thế, nghe thấy những tiếng nghị luận này thì nhất thời tức giận, lúc này lấy ra một quả đan dược nuốt xuống, ngay sau đó liên tục lấy ra mấy tấm Phù Lục màu máu, nhanh chóng xé nát. Trong khoảnh khắc trên mặt thanh niên nổi đầy gân xanh, mắt đỏ như chậu máu, bên ngoài thân hiện ra từng đạo huyết sắc Linh văn. Mà phía trên là hai đầu xanh lá cự mãng bây giờ phát ra một hồi tiếng Hi..i...iiii, bỗng nhiên một cái xoay nhanh quay về, nhập vào trên thân của thanh niên. Sau một khắc, thanh niên hét lớn một tiếng, lúc này bên ngoài thân ánh sáng màu xanh đại phóng che kín cả người gã vào trong.
Tiếp theo trong lục quang vang lên tiếng hiiihi...i-it..., sau đó ánh sáng màu xanh thu vào, lần nữa hiện ra thân ảnh thanh niên mặt sẹo, nhưng giờ phút này sau lưng thình lình ngưng tụ ra chín hư ảnh bích xà. Mỗi đầu đều chừng hơn một trượng lớn nhỏ, miệng lộ răng nanh, trong mắt toát ra lục, lam, hồng..., cửu sắc hào quang.
"Lệnh đồ quả thật đã tu luyện Bích Mãng Cửu Chuyển đại pháp đến mức đại thành!" Mỹ phụ họ Tiếu thấy vậy, nội tâm khẽ buông lỏng, nhẹ nói một câu với Độc Cô Ngọc.
"Tiên Tử nói không sai, nhưng cái này còn phải cảm ơn thượng các đã ban tặng Ngưng Sát Đan, tiểu đồ mới có thể có tạo hóa bực này." Độc Cô Ngọc cung kính trả lời, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Cùng lúc, ở giữa không trung, Linh kiếm vì mất đi đối thủ, nên lần nữa hóa thành đạo cầu vồng lao đến thanh niên mặt sẹo.
Nào ngờ gã lại không có ý tránh né. Chín đầu bích mãng sau lưng, mười tám cặp mắt vĩ đại tinh quang đại thịnh, ba đầu cự mãng trong đó nhoáng lên một cái, phân biệt một hỏa cầu màu đỏ, một đạo vòi rồng màu xanh, một đạo tia chớp màu đen, đồng thời từ trong miệng ba con cự mãng bắn ra. Ngân kiếm bị hỏa cầu bạo liệt ra bao phủ vào trong, rồi sau đó lại bị điện quang quấn quanh, tiếp đó lại bị vòi cuốn vào trong, lập tức liền mất đi khống chế, hào quang tiêu tán khôi phục thành một thanh kiếm nhỏ màu bạc rơi xuống.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi biến sắc!
Nếu như hắn đóan không sai, chín đầu bích mãng kia màu sắc ánh mắt khác nhau, có lẽ đại biểu cho những thuộc tính khác nhau, và cùng lúc có thể thi pháp ra chín loại khác nhau, Nếu đối mặt với cùng lúc một hay hai loại đặc tính pháp thuật khác nhau thì Ngự Kiếm Thuật còn có thể ứng phó. Nhưng nhiều loại pháp thuật khác nhau chồng lên như vậy, đã hoàn toàn vượt quá giới hạn mà Ngân Kiếm có thể thừa nhận. Liễu Minh tâm niệm cấp chuyển, bỗng nhiên tay áo giơ lên, một chuỗi kim mang chói mắt lóe lên, ở giữa không trung quay tít một vòng, biến ảo thành một mảnh cát vàng mờ mịt.
Cái này rõ ràng là cực phẩm Linh Khí, Lạc Kim Sa!
Khuôn mặt hắn giờ phút này ngưng trọng dị thường, hai tay pháp quyết biến đổi, trong miệng đồng thời truyền ra âm thanh chú ngữ trầm thấp.
Đầy trời Kim Sa ở bên trong, sau một tiếng rít chỉ là một cái thoáng, đồng loạt biến mất. Sau một khắc, một chỗ hư không ngay phía trước nam tử mặt sẹo, cát vàng mênh mông vũ động, từng khỏa kim quang lóng lánh cát sỏi lăng không hiện mà ra, chằng chịt xếp đặt, mơ hồ tạo thành một tầng cát trận vô cùng quỷ dị.
Đúng là Liễu Minh muốn tốc chiến tốc thắng, nên đã thúc giục Lạc Kim Sa thành lồng giam, bao bọc nam tử mặt sẹo mưa gió không lọt. Nam tử mặt sẹo thấy vậy cười lạnh một tiếng, pháp quyết liên tục đánh ra, Linh Quang trên chín đầu cự mãng chớp động không thôi, hướng cát trận công kích điên cuồng, muốn đem cát trận của Liễu Minh một lần đánh tan để thị uy.
Âm thanh "Oanh long long" liên miên truyền đến!
Chằng chịt Phong Nhận, kim quang, hỏa diễm, nọc độc…. các loại công kích đâm lên phía trên cát trận, lập tức hóa thành đủ mọi màu sắc bạo liệt, tiếp theo từng cỗ nóng lạnh, bão gió, khí lưu cũng không dừng tiếp tục đánh vào cát trận! Thanh thế to lớn như thế, ngoại trừ vài vị cường giả Hóa Tinh Kỳ, những người khác đứng bên ngoài nhìn không khỏi biến sắc liền lùi lại mấy bước. Bao nhiêu pháp thuật công kích kinh người như vậy ập lên, nhưng cát trận chỉ là khẽ rung động như gió lay mặt hồ thu, rồi như không có gì trở lại trạng thái tĩnh lặng vốn có của nó.
Thanh niên mặt sẹo sắc mặt biến đổi không ngừng, tựa hồ không ngờ tới cái đống cát sỏi này lại kiên cố như vậy, đao thương bất nhập, pháp quyết trong tay vội vàng biến hóa, bích mãng xà sau lưng lần nữa há miệng, lại là một hồi pháp thuật biến hóa, thình lình hình thành ra những cột nước, băng trùy, hỏa cầu… Khổng lồ hợp nhất hướng Liễu Minh bổ xuống.
Trong mắt Liễu Minh tinh quang lóe lên, hai tay giống như bánh xe nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ngón tay hướng cát trận hư không điểm một cái. Lập tức cát trận kim quang đại thịnh, lần nữa ngăn cản được vòng pháp thuật công kích khổng lồ kia, đồng thời cũng vây chặt không tha thanh niên mặt sẹo bên trong.
Màu vàng cát trận xoay tròn, thỉnh thoảng từ bên trong sinh ra từng đám cây gai bén nhọn, hướng thanh niên mặt sẹo chém tới. Lạc Kim Sa biến hóa kinh người như thế, khiến cho đám người Phong Trạm, Độc Cô Ngọc đứng xem cũng không khỏi tỏ vẻ thèm khát.
Phải biết rằng, dù là cường giả Hóa Tinh kỳ cũng không hẳn có thể nắm trong tay Linh khí cực phẩm với chiến lực bá đạo như Lạc Kim Sa của Liễu Minh, như vậy làm sao không khiến bọn họ động tâm kia chứ.
Thanh niên mặt sẹo sắc mặt rút cuộc có chút kinh hoảng, một bên liên tục thúc giục vài đầu bích mãng xà, trong miệng không ngừng tụng niệm các loại pháp quyết, đánh thẳng vào màn sáng của Kim Sa, phòng ngừa nó tới gần bản thân, ba đầu bích mãng xà cặp mắt vĩ đại lóe lên, lại phân biệt phun ra vòng ánh sáng bảo vệ ba màu đỏ vàng lam, quấn quanh người thanh niên bảo hộ hắn chặt chẽ. Cát trận tạo thành những gai vàng nhọn hoắc, không ngừng xoay mạnh như lốc xoáy, dưới công kích của cự xà xem như không thấy, mạnh mẽ chém thành vạn đoạn.
Cự xà cùng gai vàng của cát trận liên tục vũ động, tạo ra những tiếng tiêm minh vô cùng chói tai, bên ngoài nghe thấy có cảm giác ghê rợn như tiếng kim loại ra chạm. Ba đầu cự xà tuy rằng liên tục tấn công, liên hồi bị chém đoạn, nhưng thanh niên mặt sẹo lại không ngừng gia tăng pháp lực bổ sung, nên nhìn có cảm giác như nó liên miên bất tận.
Liễu Minh thấy vậy, tức thì không chần chừ nữa thúc giục một cái hậu thủ khác, tay áo run lên phía dưới, lúc đầu là một đạo ngân hồng, sau đó là một đạo bạch tuyết, cùng du nhập vào trong cát vàng.
Thanh niên mặt sẹo thấy trong nhất thời gai vàng của Lạc Kim Sa không thể phá vỡ phòng ngự bản thân, cho nên tinh thần có chút buông lỏng, nên dùng tam đầu cự mãng liên tục gia trì bảo vệ bản thân, còn sáu đầu cự mãng khác thì không ngừng oanh kích lên cát trận, mong tìm thấy chỗ hở để phá trận. Nhưng do cát vàng chói lóa, tinh thần không tập trung trong một lúc mà không phát hiện ra nguy hiểm đang kề cận.
Đột nhiên từ trong cát vàng nứt ra một lổ hổng, một đạo ngân hồng, một đạo bạch tuyến từ trong lao ra, ngay sát người nam tử mặt sẹo.
"Không tốt!"
Bây giờ mới thấy và nghĩ cách tránh thoát thì đã quá muộn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe một tiếng "Phanh” giòn tan vang lên, màn sáng ba màu chắn trước người đã bị một đạo ngân hồng như thiểm điệm chém rách một đường, tiếp theo là một đạo bạch tuyến từ vết rách đó chui ra hào quang nhàn nhạt, hiện ra bản thể là một thanh cốt chùy tỏa sáng rực rỡ.
Chính là mảnh xương cốt của Nghiệt Thú mà Liễu Minh thu được dưới đáy khoáng mạch rồi luyện thành Linh Khí, Cốt Phong Chùy!
Chỉ thấy sau khi hiện ra nguyên hình, Cốt Phong Chùy lập tức quay tít một vòng, hóa thành cốt ảnh ngợp trời. Một cỗ man lực lập tức từ đó bắn ra, màn sáng ba màu vốn đã là đèn treo trước gió, giờ này càng không thể duy trì tấc tấc vỡ vụn. Tiếp theo bầu trời đầy cuồng phong do cát vàng tạo ra, thình lình hiện ra một thanh niên lượn lờ trong hắc khí, khuôn mặt không chút biểu cảm, đúng là Liễu Minh!
Thanh niên mặt sẹo kinh hãi, linh văn quanh thân lần nữa nổi lên, trong miệng lẩm bẩm, định thi triển một bí thuật nào đó.
Nhưng ánh mắt Liễu Minh lóe lên tinh quang, hai tay đồng thời đưa lên, bên trong mỗi tay đều có một quả Trọng Thủy Châu, tiếp theo lại không biết làm cách nào đã xuất hiện ngay trước mặt thanh niên mặt sẹo. Thanh niên mặt sẹo trong lúc hoảng loạn, vô kế khả thi chỉ có thể đưa nấm đấm lên đón đỡ một quyền của họ Liễu.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Thanh niên chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một cỗ man lực. Tuy rằng gã có lực lượng thân thể vượt xa tồn tại cùng giai, nhưng đối đầu với một quyền có sức mạnh không thua lực đạo của gã, lại còn được gia trì thêm lực lượng cấm chế của Trọng Thủy Châu, rút cuộc không có cách nào địch lại.
Một tiếng xương gãy truyền ra, cánh tay phải của thanh niên mặt sẹo bị Liễu Minh đánh gãy rũ xuống. Liễu Minh tâm niệm vừa động, hai tay hợp lại, mười ngón giao nhau nắm thành một quyền, đem hai khỏa Trọng Thủy Châu hòa làm một thể, nện tới phần ngực của đối phương.
"Rặc rặc" một tiếng trầm đục!
Thanh niên mặt sẹo cùng chín đạo hư ảnh cự xà như diều đứt dây tung bay trong gió. Liễu Minh tâm vừa động Lạc Kim Sa cũng thu hồi pháp trận, nên làm cho thanh niên bay ra ngoài khoảng xa mấy chục trượng mới rơi xuống bên vũng máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Chín đầu cự xà sau lưng vì không có người duy trì thi pháp, tự nhiên cũng tiêu thất vào hư không.
Cùng lúc đó pháp trận võ đài vì không còn bão cát thổi lên, nên quang cảnh bên trong hiện ra rõ ràng mọi thứ, thanh niên mặt sẹo nằm im như chết, còn Liễu Minh bình thản đứng nhìn, cánh áo tung bay.