Dịch giả: MaMa
Biên: nila32
“Đúng là Nhan đại ca!”
“Lam tiền bối, như vậy là có ý gì?”
Gặp tình huống như vậy, đám đông nhất thời rối loạn, dẫn tới sương mù xung quanh quay cuồng xoay động. Không ít người bày ra tư thế phòng bị, cũng có kẻ lên tiếng chất vấn tại chỗ. Trong lúc này, Liễu Minh cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi. Nhưng vẻ mặt mặt lại bất động thanh sắc, ánh mắt khẽ quét qua đám người đó, lập tức nhận ra mấy người từng là tâm phúc của Nhan La mà lúc trước hắn đã gặp tại cứ địa, trong đó có cả người đàn ông trung niên mặc áo da. Tân Nguyên đứng ở bên cạnh, khi nhìn rõ diện mạo người trong tay Lam Tỳ xách là ai, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi. Hiển nhiên với một màn bất ngờ như vậy, y cũng không có chủ ý nào tốt.
“Có ý gì sao? Hắc hắc, nếu không phải lão phu phát hiện sớm, chỉ sợ các ngươi bị người ta bán đi cũng không biết. Nếu không, lão phu sao lại phải mạo hiểm đột nhiên phát động kế hoạch trước thời hạn. Về phần tình hình cụ thể, các ngươi có thể hỏi Nhan La đạo hữu đi rồi sẽ biết.” Sau khi Lam Tỳ hừ lạnh một tiếng, cổ tay run lên, ném người đang xách trên tay xuống mặt đất.
Một tiếng “Phanh” truyền ra.
Nhan La bị ném úp mặt xuống đất, thân thể như bùn nhão, không động đậy nổi. Đồng thời, chỉ sau mấy hơi thở, bề mặt da thịt màu đồng của y bất ngờ tuôn ra từng đạo linh văn giống như xiềng xích màu xanh biếc mang theo linh quang nhàn nhạt chớp động, chạy dọc khắp toàn thân, giống như vật còn sống, quỷ dị vô cùng. Theo Linh văn lập lỏe bất định, khí tức họ La cũng có chút khởi sắc hơn. Dễ nhận thấy, Nhan La lúc này đã bị Lam Tỳ hạ cấm chế. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thạch thất đều trở nên im lặng. Thần sắc mỗi người đều lộ ra vẻ khó có thể tin nổi. Vừa rồi, tâm phúc của Nhan La đều tỏ ra vô cùng căm phẫn, nhưng giờ phút này bọn họ cũng tỏ ra kinh nghi bất định, mồm miệng ngậm chặt, không dám nói ra một chữ nào.
“Nhan huynh, những lời Lam tiền bối nói đều là sự thật sao?” Tân Nguyên sau khi thay đổi sắc mặt mấy lần, rốt cuộc tiến lên hai bước, nhìn về phía Nhan La nằm trên mặt đất rồi cất tiếng hỏi, giọng nói không khỏi có chút run rẩy.
Dường như nghe được lời nói của Tân Nguyên, Nhan La vốn đang nắm sấp trên mặt đất, thình lình nhúc nhích một ngón tay. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, y bắt đầu động đậy từng chút một. Chứng kiến họ Nhan vốn nổi danh nhờ thân thể cường đại, giờ phút này ngay cả đứng thẳng lên lại có bộ dạng khó khăn như vậy, sắc mặt không ít người bắt đầu hơi đổi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lam Tỳ đều hàm chứa ý tứ kiêng kỵ cùng sợ hãi. Mà Nhan La lúc này tóc tai bù xù, sắc mặt có chút xám trắng, miễn cưỡng đứng thẳng lên, dùng đôi mắt không hề tức giận, đờ đẫn chậm rãi nhìn mọi người xung quanh. Cuối cùng y nhìn Tân Nguyên rồi trả lời một cách thản nhiên:
“Lam Tỳ nói không sai, ta có liên lạc với thủ vệ quặng mỏ để báo lại hành động của các ngươi. Hơn nữa việc này đã được bắt đầu từ mấy năm trước.”
Lời này vùa nói ra, mọi người lập tức xôn xao. Gương mặt Tân Nguyên càng khó coi hơn, trở nên tái nhợt không còn chút huyết. Mọi người có mặt ở đây đều kỳ vọng cực lớn vào kế hoạch đào thoát, nếu không cũng không tham gia vào kế hoạch này, thậm chí một bộ phận tâm phúc của Thiết Minh, cũng do Nhan La trực tiếp lôi kéo đề cử tham gia. Bây giờ, y lại tiết lộ hành động lần này cho thủ vệ quặng mỏ, làm sao khiến bọn họ không phẫn nộ cho được.
“Nhan La, ngươi mời bọn ta đến chỗ này, lại thông đồng với thủ vệ, cuối cùng là có ý gì?
“Thật uổng phí cho chúng ta đã tin tưởng vào ngươi, bán mạng cho ngươi, vậy mà ngươi lại câu kết với kẻ thù!”
…
Trong lúc nhất thời, thanh âm chất vấn, tức giận mắng chửi không dứt bên tai. Những người khác nhìn vào ánh mắt Nhan La, đều không kìm được sự tức giận. Lam Tỳ dường như đã đoán được trước phản ứng của đám đông. Chỉ thấy lão để hai tay sau lưng, bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt. Đúng lúc này, Nhan La bỗng há to miệng, ngửa đầu lên cười như điên dại, trong mắt tràn ngập thần sắc điên cuồng khiến mọi người kinh hãi, lập tức yên tĩnh trở lại. Sau khi tiếng cười ngưng lại, Nhan La đột nhiên đứng thẳng người lên, thần sắc kiêu căng cao giọng nói:
“Các ngươi thật cho rằng, có tồn tại con đường đào thoát sao? Thật là nực cười!”
Mọi người nghe xong thì sững sờ, bất chợt không hiểu dụng ý của Nhan La là gì. Một gã thuộc Hải tộc, bước lên một bước, cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Ngươi bây giờ bị cô lập hoàn toàn, nhân tâm mất hết, lại còn dám ăn nói bừa bãi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng sẽ còn người tin ngươi sao?”
“Hừ, việc đã đến nước này, ta cũng không cần giấu giếm gì nữa hết. Lộ tuyến đào thoát mà Lam Tỳ nói đến hoàn toàn không thế thông qua. Từ đầu lão đã muốn lừa gạt các ngươi. Tuy rằng không rõ mục đích thật sự của lão là gì, nhưng nếu như biết bản thân bị lừa gạt trước thì việc ta tự tìm sinh lộ có gì sai chứ! Chỉ là Nhan mỗ không ngờ rằng, thực lực chân chính của lão mạnh hơn ta. Hiện tại nếu như tài nghệ không bằng người, ta cũng không thể nói gì được nữa. Bất quá sau đây không lâu, các người sẽ cùng nhau đi theo ta, đường xuống hoàng tuyền cũng không còn quá cô đơn.” Nhan La càng nói càng kích động, giọng nói theo đó tràn ngập sự điên cuồng.
Lời này vừa nói ra, đám người ban đầu la hét ầm ĩ, lập tức yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về lão giả mặc áo lam đứng sau lưng Nhan La, tràn đầy kinh nghi kiêng kỵ đủ loại thần sắc. Lam Tỳ gặp tình huống này, khóe miệng khẽ nhếch lên, một tay vừa động, đột nhiên một chưởng đập về phía trước mặt.
“Phanh” một tiếng!
Đầu Nhan La bị một kích liền vỡ tung, dịch thể hai màu đỏ trắng bắn ra đầy đất. Sau một khắc, linh văn trên da thịt thi thể Nhan La không đầu đột nhiên điên cuồng chớp động, một hồi căng kéo, làn da ban đầu có màu cổ đồng dần dần ảm đạm, huyết nhục cũng nhanh chóng khô quắt đi trông thấy. Trong khoảnh khắc, thây khô không đầu nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất. Lam Tỳ liếc mắt qua mọi người có mặt ở đây, trên mặt lộ ra vẻ cười mà không phải cười, nhưng ánh mắt lại luôn lạnh lùng, chậm rãi nói:
“Thật ra lão phu từ lúc bắt đầu vạch kế hoạch, đã phát hiện ra tư tâm không tốt của Nhan La, âm thầm cấu kết với thủ vệ quặng mỏ. Tuy nhiên ta nhìn thấy hắn ta còn chút ít giá trị có thể lợi dụng được, mới để cho hắn được sống lâu thêm một chút. Trong đó ta cũng cho hắn không ít cơ hội, nhưng đáng tiếc hắn thật quá hồ đồ ngu xuẩn không giác ngộ. Cho nên lão phu mới không cho hắn biết kế hoạch đào thoát thực sự, làm cho hắn hiểu lầm rằng kế hoạch này không thể thực hiện được. Về phần con đường chạy trốn chính thức...”
Mọi người trong động quật nghe vậy, cũng không khỏi trợn mắt ngạc nhiên. Sau khi thanh âm Lam Tỳ ngưng lại một chút, khẩu khí bỗng nhiên lạnh lẽo nói:
“Bọn ngươi bây giờ yên lặng ở đây chờ mấy ngày, sẽ biết rõ ràng kết quả. Còn không muốn thì cứ tự nhiên rời khỏi đây.” Sau đó vị cường giả Hóa Tinh này liền khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu đả tọa thổ nạp.
Mọi người ở đây gặp tình hình này, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Bọn hắn không biết hai người Lam Tỳ và Nhan La rút cuộc ai lừa gạt ai, cũng không biết con đường chạy trốn của Lam Tỳ có thực sự tồn tại hay không, nhưng việc đến nước này cũng không cần truy cứu, tìm hiểu sâu thêm nữa. Về phần câu cuối cùng từ miệng Lam Tỳ, hơn phân nửa cũng chỉ tiện miệng nói ra, chứ nếu ai thực sự muốn ly khai thì với lòng dạ tính cách độc ác của lão cùng với vết xe đổ của Nhan La, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Chỉ sau chốc lát, mọi người vốn dĩ tụ tập thì lập tức tách nhau ra, nhóm ba nhóm năm ngồi xếp bằng trên mặt đất, hoặc xì xào bàn tán, hoặc bắt đầu điều tức.
Tân Nguyên sau khi thở dài một hơi, tay áo khẽ run lên, một đoàn hỏa cầu bắn ra, “Oanh” một tiếng, xác khô không đầu của Nhan La biến thành tro tàn. Tiếp theo, y tìm đến một góc ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, không để ý đến ai nhắm mắt dưỡng thần. Liễu Minh nhìn thấy tất cả các sự tình, trên mặt tuy thần sắc không thay đổi, nhưng lúc này hắn liếc qua quan sát bộ dạng giống như định liệu hết mọi việc của Lam Tỳ cách đó không xa, đuôi lông mày nhảy lên mấy cái, lập tức đi tới một chỗ ít người chậm rãi ngồi xuống.
Hai ngày sau, tại cung điện dưới đáy biển bên ngoài mật thất.
Một phu nhân xấu xí làn da xanh đậm, mặc áo bào hồng, dẫn theo mấy thị nữ Yêu tộc trên tay nâng một bộ trang phục đỏ thẫm đi tới cửa thông đạo vào mật thất. Khi cách đại môn vào mật thất một khoảng ngắn, bà ta đột nhiên dừng bước, giơ tay chặn mấy thị nữ lại rồi nói:
“Diệp tiên tử, Hải Hoàng đại nhân triệu kiến, nhanh chóng thay trang phục mà lão nô mang tới rồi theo ta đi yết kiến.” Giọng nói khó nghe truyền vào sương phòng.
Sau một lúc lâu, trong sương phòng mới truyền ra âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Diệp Thiên Mi:
“Hải Yêu Hoàng đột nhiên cho gọi ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Điều này lão nô không biết, mời tiên tử nhanh chút mở của rồi thay y phục, Hải Hoàng đại nhân đợi đã lâu rồi.” Người đàn bà bên ngoài có chút không kiên nhẫn trực tiếp lên tiếng thúc giục.
“Xem ra, vị Yêu Hoàng này hoàn toàn không cho ta quá nhiều thời gian. Chẳng qua cũng may là hai ngày trước, khó khăn lắm ta đã hoàn thành việc tế luyện kiếm trận, hôm này cũng không cần thiết phải đi gặp hắn nữa rồi.” Sau nửa ngày, trong mật thất một lần nữa truyền ra thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Diệp Thiên Mi.
“Lớn mật, ngươi vừa nói cái gì!” Phụ nhân xấu xí nghe được lời ấy, lập tức ý thức được có việc không ổn, sắc mặt đại biến, sau một tiếng quở mắng, một tay lập tức đưa lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm phù lục màu xanh, định bóp vỡ nó.
Nhưng vào lúc này, cửa đá bạch quang nhàn nhạt chớp động, đột nhiên nổ tung ra. Khi đá vụn bắn tung tóe, một đạo ngân hồng nhanh như chớp bay ra, sau một hồi mơ hồ, hư không bên cạnh hiện ra tám thanh trường kiếm màu bạc, hóa thành vô số sợi tơ cuốn lấy người phụ nữ xấu xí cùng đám thị nữ Yêu tộc sau lưng bà ta vào trong. Sau một hồi kinh hãi kêu la, phụ nhân xấu xí cùng những tên thị nữ yêu tộc đã bị cắt nát thành thịt vụn. Cả lối đi lập tức bị từng đoàn huyết vụ bao phủ, đồng thời tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm. Tơ bạc sau khi ngưng tụ lại, một lần nữa lại hóa thành tám thanh trường kiếm màu bạc lơ lửng giữa không trung, phát ra từng đợt âm thanh vù vù. Tiếp theo từ trong sương phòng, một vệt ngân quang bay ra, mang theo tám lưỡi phi kiếm cùng nhau hóa thành một đoàn phóng lên trên, lập tức xuyên phá từng tầng một sảnh gác làm bằng đá xanh, đồng thời xuyên thủng tầng tầng cấm chế bao phủ cả tòa cung điện, lao đến màn sáng màu xanh nhạt.
Đúng lúc này, tại một nơi nào đó trong cung điện dưới đáy biển, đột nhiên vang lên thanh âm âm trầm của Hải Yêu Hoàng:
“Ngự kiếm phi hành! Diệp tiên tử, nếu nàng nghĩ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa một cách đơn giản như vậy thì không khỏi có chút si tâm vọng tưởng rồi!”