Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Liễu Minh nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền không khách khí lấy ra một cây ngân châm hơn tấc, cánh tay thò ra hóa thành một hồi tàn ảnh, nhanh chóng đâm vài cái trên người gã ta, tiếp đó một tay khẽ đảo ngưng tụ ra một dòng nước, đổ xuống đầu đối phương nhằm thức tỉnh gã. Ngay khi họ Liễu thú giục ra thủy cầu, dòng nước bắt đầy chảy ra, lòng hắn nao nao, đôi mắt nhíu lại hoảng hốt. Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, mặc dù chỉ là một cái pháp thuật nho nhỏ, nhưng thể nội Pháp lực tiêu hao vô cùng to lớn, vượt xa bình thường, tính ra là gấp ba bốn lần trở lên so với bình thường! Mà loại tình hình này, lúc trước hắn thả ra Hỏa Đạn Thuật, cũng đã mơ hồ phát giác được trong đó có điều không ổn.
"Tại sao có thể như vậy..."
Liễu Minh tâm niệm cấp chuyển, tựa hồ thoáng qua một phát như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng hai mắt nhắm lại.
Sau khi một hồi kiểm tra cùng thổ nạp, hắn mới kinh hoàng mở mắt ra.
Hắn phát hiện, Linh khí nơi đây cực kỳ mỏng manh, chưa đủ một hai phần mười so với thế giới bên ngoài.
Ở chỗ này ngoài tác dụng áp chế, ngay cả việc chính mình hấp thu Thiên Địa Nguyên khí cũng trở nên vô cùng khó khăn. Như vậy cũng có nghĩa là, Pháp lực bị tiêu hao rất khó được bổ sung hoàn toàn chỉ thông qua việc ngồi xuống đả tọa. Muốn duy trì Pháp lực ở mức sung túc, chỉ có thể thông qua Linh Thạch đan dược ngoại vật mà thôi.
Trải qua một phen thăm dò, Liễu Minh hiện tại cũng minh bạch, vì sao người trước mắt này tu vi không kém, nhưng thực lực và pháp lực trong cơ thể lại như vậy.
"Hắc hắc, tiểu tử mới tới, đừng cho là mình còn có thể thúc giục Pháp lực mà diễu võ giương oai ở nơi này. Hừ, thức thời thì thả ta ra, bằng không mà nói..."
Lúc này, tên nam tử khô gầy cũng từ từ tỉnh lại, đang nhìn Liễu Minh hấp thu Linh khí đả tọa, lúc này phát ra một tiếng cười mỉa mai, trong giọng nói lại tràn đầy ý uy hiếp. Liễu Minh nghe nói như thế thần sắc khẽ động mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, không nói hai lời một tay nâng lên hướng trên người nam tử hư không điểm một cái. Từ ngón tay lóe lên tức thì chui ra một đạo hàn quang, hướng nam tử khô gầy lao đến, nam tử thấy dị biến trước mắt, trong lòng dấy lên một tia kinh hoảng. mắt không khỏi hiện lên một tia vẻ sợ hãi.
"Ngươi muốn làm gì?"
"A! Mau dừng tay!"
Lúc này một cỗ cảm giác khó có thể hình dung, cả người tê dại ngứa ngáy. Hàn quang kia giống như nhập vào xương tủy, giống như vô số con kiến cắn xé, làm cho nam tử kia dù có tu vi Ngưng Dịch cảnh cũng phải hét lên thảm thiết. Liễu Minh lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, mặc kệ đối phương giãy giụa một cách thống khổ, mặt mũi tràn đầy thần sắc thờ ơ.
Sau khoảng thời gian chừng một bữa cơm, âm thanh gào thét dần dần yếu xuống, chỉ thấy nam tử đang co rút cả người, da tóc bong lột hết cả ra, khí tức toàn thân cực kỳ suy yếu, bộ dạng như sắp chết đến nơi. Lúc này Liễu Minh mới lần nữa giơ cánh tay lên, hướng hư không điểm một cái. Cảm giác tê dại ngứa ngáy trên người nam tử kia lập tức biến mất không thấy gì nữa thần sắc buông lỏng, bên tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Liễu Minh, trong nội tâm không khỏi cả kinh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía người thanh niên trước mắt.
"Nói ra tất cả những chuyện ngươi biết về nơi này, đừng hòng mà khua môi múa mép, bằng không ta không ngại để ngươi nếm lại cảm giác vừa rồi."
Thanh âm Liễu Minh không lớn nhưng mà truyền vào trong tai nam tử, lại như là âm thanh vọng lên từ Địa Ngục của bọn ác quỷ. Thân hình nam tử run lên, theo bản năng lết ra phía sau muốn tránh xa Liễu Minh hơn một chút, giọng run run bắt đầu kể.
Thì ra nơi đây chính là mạch khoáng lớn nhất biển sâu của Hải Yêu Hoàng, bên trong mạch khoáng có rất nhiều tài liệu trân quý vô cùng khó tìm ở thế giới bên ngoài, thậm chí là không có. Nơi mà Liễu Minh đang đứng vào lúc này, chính là do trải qua vô số năm khai thác của các Quáng Nô mà hình thành quặng mỏ cực lớn. Phạm vi của thế giới dưới lòng đất này hôm nay đã đạt hơn trăm dặm, đã tạo thành một mảnh trời đất riêng. Quáng nô nơi đây đều là tu luyện giả bại tướng dưới tay Hải Yêu Hoàng, thuộc các tộc khác bị y bắt về đây, nhân số nơi này tầm ba bốn trăm người, trong đó phần lớn là những tên Ngưng Dịch cảnh, còn lại chỉ có một ít là Linh Đồ Kỳ. Lúc nam tử nói đến chỗ này, trong nội tâm Liễu Minh hơi sững sờ, đột nhiên mở miệng hỏi:
"Linh Đồ tu vi, thấp như vậy cũng có thể dùng làm Quáng Nô?"
"Những tên Linh Đồ sở dĩ có thể sinh tồn, hoặc là nhờ và thiên phú dị bẩm, hoặc là có những cường giả khác chiếu cố. Nếu không địa phương hiểm ác như vầy, căn bản không cách nào sống quá một tháng đầu." Nam tử khô gầy thấy vậy, vội vàng giải thích.
"A, nơi đây có chỗ đặc biệt nào hay không?" Liễu Minh nhìn như tùy ý hỏi một câu.
"Đạo hữu minh giám! Khu vực này không biết vì duyên cớ gì, trời sinh Linh khí thưa thớt, hơn nữa trong vô hình, còn phát ra một loại năng lượng kỳ dị, đem tu vi tu luyện giả ở nơi đây đều áp chế xuống. Cho nên dù cho Pháp lực cường đại, thì khi ở lại trong quặng mỏ dưới mặt đất mấy tháng hoặc là nửa năm, Pháp lực bản thân cũng sẽ tiêu hao không còn. Về sau, muốn tiếp tục hấp thu Linh khí bổ sung Pháp lực mà nói, hiệu suất so với ngoại giới là giảm đi gấp trăm ngàn lần." Những lời khô gầy nam tử nói ra cũng đều là những chuyện lạ mà trước đó Liễu Minh mơ hồ cảm thấy kỳ quái.
"Những tên thủ vệ kia không có xuống dưới này tra xét sao?" Liễu Minh ánh mắt lóe lên, lạnh lùng hỏi.
"Những tên thủ vệ bình thường sẽ không xuống nơi này, mặc kệ chúng ta tự sinh tự diệt. Chỉ có mấy ngày cuối mỗi tháng, mới xuất hiện ở cửa động ngoài kia để lấy khoáng thạch của chúng ta, cùng với giao giải dược và nếu có thì trao đổi vài thứ với chúng ta mà thôi." Khô gầy nam tử khi nghe nhắc tới mấy tên thủ vệ, khuôn mặt đanh lại, hai tay nắm đấm gồng lên, bộ dạng hận thù tột độ.
Thông qua tra hỏi, Liễu Minh cũng biết được, tại chỗ sâu ở trong quặng mỏ, tựa hồ còn thông tới một cái vực sâu không đáy nào đó, thế cho nên qua mỗi một đoạn thời gian, sẽ có một thứ gọi là Nghiệt Thú, lao ra cắn giết đám Quáng Nô trong này. Hình thể Nghiệt Thú này bình thường thì không lớn, thực lực đa phần đều chỉ ở mức Ngưng Dịch cảnh, nhưng lại khát máu và cực kỳ hung tàn, cũng thập phần khó xơi. Cho nên mỗi khi Nghiệt Thú xuất hiện, mọi người sẽ liên thủ với nhau để tiêu diệt chúng, cho nên thường thường Pháp Lực khôi phục lại đều được dùng trong lúc bảo vệ tánh mạng khi chiến đấu với Nghiệt Thú.
Về phần Linh Khí tùy thân trên người của các tu sĩ, ban đầu khi đến nơi đây, còn có thể sử dụng. Nhưng nếu ở lâu năm Pháp lực tiêu hao không còn, những Linh khí này cũng chỉ còn sử dụng được như một lợi khí của phàm nhân Mà một ít Linh Khí phẩm giai hơi thấp, bởi vì thời gian dài không được bổ sung Linh khí, cộng thêm năng lượng thần bí trong quặng mỏ ăn mòn, vì vậy mà thời gian dần trôi qua một lần nữa hóa thành cây sắt bình thường. Kể từ đó, những thứ Linh Khí kia liền trở thành phế vật, không cách nào phát huy ra tác dụng quá lớn, ngược lại đám tu luyện giả thông qua bắt giết Nghiệt Thú lấy xương cốt luyện chế thành binh khí, càng thêm thực dụng.
Sau khi nói xong tất cả cái mình biết, nam tử khô gầy liền giữ im lặng, bộ dáng cực kỳ trung thực.
"Ngươi còn có hay không sự tình khác quên nói?" Liễu Minh nhìn nhìn một chút, vẻ mặt trầm ngâm, đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
"Đạo hữu nói đùa rồi, tin tức có quan hệ ở nơi đây, tại hạ đã toàn bộ nói ra rồi, tuyệt không có giấu giếm bất kỳ việc gì." Khô gầy nam tử nghe vậy, vội vàng giải thích.
Liễu Minh nghe xong, hai mắt nhíu lại, không chút lựa chọn duỗi ngón tay ra hướng người này hư không một điểm.
Bỗng nhiên, nam tử thấy cảm giác đau đớn như hàng vạn con kiến thôn phệ lần nữa lại kéo tới!
Nam tử kêu thảm một tiếng về sau, lúc này cả người lai cuộn tròn. Hai tay không ngừng gãi như xé rách làn da, trong miệng sợ hãi hét lớn:
"Đạo hữu tha mạng, ta nói... Ta sẽ nói hết!"
Liễu Minh nghe được lời ấy, pháp quyết trong tay lúc này mới biến đổi lần nữa ngừng lại..
"Nói đi, nếu như còn giấu giếm, ta tuyệt sẽ không dừng tay đơn giản như vậy." Liễu Minh mặt không biểu tình mà nói.
Khô gầy nam tử đâu còn dám do dự chút nào, lập tức đem sự tình giấu giếm nói thẳng ra:
"Không dối gạt đạo hữu, bên trong quặng mỏ ngoại trừ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, kỳ thật còn có một tên cường giả Hóa Tinh kỳ của Yêu tộc, cũng là người có thế lực lớn nhất nơi này."
"Nơi đây thật sự còn có một gã cường giả cấp Hóa Tinh!" Liễu Minh nghe vậy, thật sự có chút ngoài ý muốn.
"Bất quá người này tuy rằng thân là cường giả Hóa Tinh thế nhưng tu vi cũng bị áp chế, Pháp lực đã trải qua tiêu hao không ngừng căn bản không còn bao nhiêu, hôm nay hoàn toàn bằng vào thân thể cường hãn, đã trở thành một trong các thủ lĩnh trong quặng mỏ." Khô gầy nam tử vội vàng cười làm lành giải thích.
"A, thì ra là thế..."
Liễu Minh nhẹ gật đầu, lúc này mới lộ ra một tia hiểu rõ, lập tức hỏi tiếp:
"Nếu như cường giả Hóa Tinh chỉ là thủ lĩnh một phương thế lực, vậy thì bên trong quặng mỏ chắc sẽ còn có thế lực khác rồi, bọn chúng phân chia như thế nào?"
Nhìn thấy thần sắc Liễu Minh có chút hòa hoãn, nam tử khô gầy mới thoáng nội tâm buông lỏng, cười nói trả lời:
"Không giấu gì đạo hữu, thế lực lớn trong động chỉ có hai cái. Một cái là do cường giả Hóa Tinh của Yêu tộc cầm đầu. Thế lực còn lại là do một gã Dị tộc có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ của Đồng La tộc dẫn dắt."
"Tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ lại có thể đạt được địa vị sánh ngang với cường giả Hóa Tinh Kỳ nhất định phải có điểm gì vượt trội những người cùng giai chứ hả?" Liễu Minh như có điều suy nghĩ lại nói.
"Đúng vậy đạo hữu. Dù là trong Đồng La tộc người này cũng là thập phần ít thấy, tuy chỉ là Ngưng Dịch hậu kỳ, nhưng lại trời sinh xương đồng da sắt, thân thể có thể sánh với cường giả Hóa Tinh kỳ của Yêu tộc, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong đấy. Ở nơi đây Linh khí mỏng manh, tự nhiên có thể dựa vào thân thể cường mãnh để tung hoành một phương. Bất quá thân thể của đạo hữu cũng đồng dạng vô cùng cường đại, chỉ cần chịu bày ra thực lực, người muốn đầu nhập dưới trướng nghĩ sẽ không ít. Đến lúc đó việc trở thành thủ lĩnh thế lực thứ ba ở nơi này, cũng chưa chắc là chuyện không thể." Nam tử khô gầy nói thêm mấy câu nịnh nọt, nhưng trong lòng sớm đã nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát không biết nghĩ ra bao nhiêu ý niệm ác độc trong đầu, chuẩn bị sau đó đi tìm Liễu Minh trả thù.
Trong thời gian sau đó, người này lại bị Liễu Minh ép cung, hỏi một ít chuyện quan trọng khác.
Ví như, trong quặng mỏ, khuôn viên kỳ thật rộng lớn vô cùng, nhưng thức ăn thì không có bao nhiêu. Hơn nữa việc hấp nạp Linh Khí gặp phải vô vàn khó khăn, cho nên chuyện ích cốc trường kỳ là chuyện khó mà thực hiện. Bình thường muốn sống thì phải hiệp sức giết đám Nghiệt Thú để ăn huyết nhục, hoặc là kiếm nhiều khoáng thạch, rồi đổi lấy Linh Thạch để sử dụng.
Mà khoáng mạch này, tuy nói nó nhiều quặng mỏ, nhưng trải qua vô số năm tháng khai thác bây giờ bên ngoài khoáng thạch có số lượng không bao nhiêu. Muốn có đủ khoáng thạch nộp cuối tháng, buộc phải vào sâu trong mạch khoáng, mà càng vào sâu khả năng tao ngộ Nghiệt Thú càng tăng cao hơn gấp mấy lần
Hơn nữa bên trong quặng mỏ, Quáng Nô lai lịch khác nhau rất nhiều, mỗi chủng tộc có vài người hay vài chục người, nên thân ở nơi này sớm chiều khó giữ được lành lặn, chúng sẽ trợ giúp nhau đánh hội đồng để tranh giành mạch khoáng hay huyết nhục Nghiệt Thú là chuyện xảy ra như cơm bữa. Mà trong quá trình tranh đấu, người thất bại nhẹ thì mình đầy thương tích, hai bàn tay trắng, nặng thì ngay cả tính mệnh đều trực tiếp vứt bỏ.