Dịch giả: hungprods
Khi Liễu Minh tìm được nữ đồng trong một căn nhà gỗ rách nát nào đó trong thành, Càn Như Bình đã bị bệnh rất nặng, dáng vẻ như đang hấp hối.
Nếu không phải gần đó còn có mấy tên ăn mày hảo tâm chăm sóc cho nó một chút, chỉ sợ đứa cháu gái ruột này của Càn thúc đã phải chết từ khi còn rất nhỏ tuổi rồi.
Liễu Minh thấy vậy kinh hãi, đương nhiên dốc hết sức lực cứu chữa, nhưng hắn lại phát hiện nó đã mắc phải một căn bệnh kỳ quái mà trên đời cực kỳ ít gặp. Thứ bệnh này liên tục cắn nuốt tinh huyết sinh cơ của người mang bệnh, cơ bản giống như bệnh Lao vậy.
Cũng may Liễu Minh đã từng theo một số người trên Hung đảo học qua không ít phương thuốc cổ chữa trị nghi nan tạp chứng, hơn nữa hiện tại trên người mang theo khá nhiều Linh phù đan dược, mới có thể tạm thời kìm hãm chứng bệnh kia, cũng miễn cưỡng duy trì tình trạng của nữ đồng không chuyển xấu. Tuy nhiên muốn trị tận gốc căn bệnh này, lại phải cần một loại Linh dược cực ít khi hiện thế mới được.
Vì vậy hắn đợi sau khi bệnh tình của Càn Như Bình chuyển biến tốt đẹp một chút, liền chạy suốt đêm thả từng mồi lửa trong trong mỗi khu nhà riêng của đám tộc thúc tộc bá đã chiếm đoạt gia sản của con trai Càn thúc, đốt sạch sẽ toàn bộ gia sản của bọn chúng không sót lại chút gì. Ngoài ra còn tặng cho mấy tên ăn mày chăm sóc nữ đồng một chút vàng bạc, sau đó liền mang theo nữ đồng rời khỏi quê hương, đi thẳng đến Huyền Kinh.
Linh dược mà hắn muốn tìm tuy ít thấy, nhưng với sự phồn hoa của Huyền Kinh, hơn phân nửa vẫn có hy vọng tìm được.
Huống hồ lúc này đã không xa thời hạn Liễu Minh phải nhậm chức, hắn cũng không thể tiếp tục du đãng bên ngoài Huyền Kinh được nữa.
Mà trên đường đi, hắn liền sử dụng tấm Thiên Huyễn Diện kia thay đổi khuôn mặt của mình thành bộ dạng hiện giờ, đồng thời thi triển Dịch Cốt Quyết, thân hình cũng nhỏ lại hai phần so với trước kia, khiến cho thân hình hơi có vẻ cao lớn của hắn thoạt nhìn không khác người bình thường chút nào.
Về phần làm thế nào để chữa khỏi căn quái bệnh của Càn Như Bình, chính là một vấn đề lo lắng của hắn sau này.
Ít nhất trong khoảng thời gian ở Huyền Kinh, chỉ sợ nó sẽ phải luôn đi theo bên cạnh hắn.
Mà Càn Như Bình từ khi được Liễu Minh cứu giúp, biểu hiện cũng thoáng cái liền cực kỳ ỷ lại đối với vị “Minh đại ca” vừa xuất hiện này. Thậm chí trong vài ngày đầu tiên, mỗi khi đi ngủ một tay đều phải nắm chặt lấy vạt áo của Liễu Minh mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, bộ dạng đáng thương dường như sợ ngày hôm sau khi tỉnh lại, "Minh đại ca" sẽ bỏ nó mà đi.
Liễu Minh đương nhiên cũng vô cùng yêu thương nữ đồng gầy yếu có quan hệ rất mật thiết với Càn thúc này, dọc đường đi gần như đồng ý với tất cả yêu cầu của nó, thậm chí có lúc còn thi triển một chút pháp thuật đơn giản, chọc cho nó cười ‘khanh khách’ không thôi.
Để chăm sóc thân thể Càn Như Bình, hắn đương nhiên không thể dùng thuật Đằng Không trực tiếp phi hành trên không trung, mà từ lúc xuất phát đã thuê một chiếc xe ngựa, đích thân đánh xe chở nữ đồng đi thẳng tới Huyền Kinh.
Nhưng Liễu Minh cũng thật sự không ngờ, mắt thấy đã sắp tới Huyền Kinh, vậy mà trong tòa thổ miếu tạm thời nghỉ lại một đêm này, lại gặp phải đám Hắc Hổ Vệ năm đó truy sát hắn thiếu chút nữa là lên trời không được xuống đất không xong, sau đó còn diễn một vợ kịch ám sát trước mắt hắn.
Nhưng đúng như lời hắn nói ban đầu, nếu không phải tên người lùn kia đột nhiên hạ độc thủ với Càn Như Bình, hắn thực sự lười ra tay.
Dù sao loại chuyện này, vừa nhìn đã biết là có liên quan đến chuyện thị phi của một số thế lực trong Huyền Kinh.
Mà lúc này hắn chưa thăm dò rõ ràng tình huống hiện tại ở Huyền Kinh, cũng không muốn trực tiếp lộ ra thân phận Linh Đồ của mình trước mặt người khác.
Đương nhiên bây giờ, tình huống lại hoàn toàn khác.
Nếu như hắn đã ra tay, vậy thì dứt khoát nhờ thế lực của vị Mi phu nhân này, trực tiếp dùng thân phận một gã tán tu lẫn vào trong Huyền Kinh.
Theo những điều hắn biết được, số lượng tán tu hàng năm xuất hiện ở Huyền Kinh cũng không ít, trong tình huống bình thường sẽ không có người chú ý tới.
Về phần kỳ độc trong cơ thể tên nam đồng kia, đương nhiên cũng không phải cái gì mà giữa hai đầu lông mày có khí đen, mà với Tinh Thần lực mạnh mẽ của hắn trực tiếp quét qua thân thể nam đồng, mới phát hiện ra điểm khác lạ trong cơ thể nó.
Để giữ được sự thần bí của mình, hắn mới thuận miệng nói như vậy mà thôi.
Lúc này, mụ vú già đã rút mạnh một cây châm bạc đang cắm trên cánh tay nam đồng ra, kết quả là chỉ thấy nửa dưới cây châm bạc đen sì.
Điều này khiến cho Mi phu nhân thoáng cái đã nghẹn ngào thốt lên.
Còn mụ vú già thì cuống quít dán toàn bộ những tấm Phù lục còn thừa trong tay lên người nam đồng.
Nhưng sau thời gian một chén trà nhỏ, mụ vú già lại rút một cây châm bạc ra, sau khi thấy màu sắc vẫn đen sì như vậy, sắc mặt rút cuộc đã cực kỳ khó coi rồi.
Còn mặt mũi Mi phu nhân thì tràn đầy vẻ sợ hãi, sau khi nàng ta nhanh chóng nói vài câu với mụ vú già liền lấy ra từ trên người một cái bình nhỏ tinh xảo, từ trong đó đổ ra một viên đan dược xanh biếc cho nam đồng ăn vào.
Sau một lúc lâu, lại một cây châm bạc nữa được rút ra, nhưng màu sắc của nó vẫn đen nhánh như trước, lúc này trong lòng hai người thực sự khẩn trương rồi.
Nhưng sau khi hai người lại thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, liền kéo nam đồng đi tới chỗ Liễu Minh một lần nữa.
"Càn tiên sinh, trong cơ thể khuyển tử đích xác có kỳ độc. Ta và Hồng tẩu đã dùng hết cách nhưng vẫn không giải trừ được loại độc này. Tiên sinh có thể phát hiện ra loại độc này, khẳng định cũng có thể giải trừ a. Mong tiên sinh xuất thủ cứu khuyển tử một mạng." Mi phu nhân vừa đi đến gần Liễu Minh, lập tức kéo nam đồng xuống, muốn thi đại lễ.
Liễu Minh thấy vậy nhướng mày, chỉ thấy tay áo hắn run lên, một cỗ lực lượng vô hình cuốn ra.
Mi phu nhân đang định thi đại lễ bỗng cảm thấy có một lực kéo mạnh làm cho thân hình không thể nào tiếp tục cúi xuống được nữa.
"Phu nhân không cần đa lễ. Loại độc này mặc dù lợi hại, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không phát tác. Tuy ta có thể giải, nhưng không phải là chuyện một ngày là xong, phải dùng thuật đâm huyệt lấy máu mới có thể giải trừ từng chút một. Dù sao lệnh công tử đã trúng độc rất sâu rồi!" Liễu Minh điềm tĩnh nói.
"Không sao, chỉ cần có thể có hiệu quả, tốn thêm chút thời gian thì có đáng gì. Hiện giờ tiên sinh có thể bắt đầu trừ độc ngay hay không?" Mi phu nhân nghe vậy rất vui mừng, nói không cần suy nghĩ.
"Nếu đã như vậy, ta đây liền thử một lần xem sao. Nhưng khi ta thi thuật không muốn có người quan sát, phu nhân và những người khác hãy tránh đi một lát." Sau khi ánh mắt Liễu Minh nhìn lướt qua nam đồng kia, lại bình tĩnh nói một câu.
"Tránh đi sao! Tiên sinh cần mấy người chúng ta tránh đi như thế nào?" Mụ vú già không cảm thấy quá bất ngờ, trái lại cẩn thận hỏi một câu.
"Ừm, các ngươi cũng không cần đi đâu cả, ta sẽ trực tiếp thi pháp ngăn cách các ngươi." Liễu Minh hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền cười cười nói. Tiếp đó tay áo hắn run lên lần nữa, một luồng khí đen cuốn ra, nó lóe lên một cái đã chui vào trong cơ thể nam đồng không thấy đâu nữa.
Nam đồng vốn đang mở to hai mắt nhìn Liễu Minh, lập tức không nói tiếng nào ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nhưng khi thân hình của nó vừa mới lảo đảo, đã được một luồng lực lượng vô hình bao bọc, bay lơ lửng cách mặt đất không cao lắm.
Một màn này lại khiến cho Mi phu nhân không kịp chuẩn bị tâm lý càng hoảng sợ, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, nàng ta đang định mở miệng nói gì đó thì lại bị Hồng tẩu bên cạnh đột nhiên kéo tay áo một phát, lúc này mới đột nhiên thay đổi lời định nói ra:
"Như vậy xin phiền toái Càn tiên sinh thi pháp, thiếp thân sẽ ở chỗ này chờ đợi."
Liễu Minh gật gật đầu, sau khi quay sang dặn dò nữ đồng bên cạnh vài câu, một tay liền phất một cái, nam đồng lập tức bay thật nhanh tới một góc vắng vẻ trong thổ miếu.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở chỗ đó như ma quỷ, tiếp đó một tay bấm niệm pháp quyết, từng cỗ khí đen từ trong cơ thể bốc lên. Sau khi chúng cuồn cuộn ngưng tụ lại, liền biến thành một màn sương mù màu đen bao phủ tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trượng.
Mi phu nhân và Hồng tẩu quay mặt nhìn nhau mấy lần, nhưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng chờ ở chỗ cũ.
Mà đúng lúc này, nữ tử họ Đỗ rút cuộc đã thẩm vấn mấy tên tù binh xong xuôi, đi nhanh tới nói:
"Mi phu nhân, ta đã thẩm vấn xong. Những người này cũng chỉ là bọn cướp trong một sơn trại nào đó ở gần đây mà thôi. Vào mấy ngày trước mới bị vài tên Luyện Khí Sĩ kia thu làm thủ hạ, cũng bị bức ép tới đây công kích chúng ta. Chẳng những không biết chúng ta là ai, mà ngay cả lai lịch của vài tên Luyện Khí Sĩ kia cũng hoàn toàn không biết gì cả." Nàng này nói với Mi phu nhân với giọng điều lạnh như băng.
"Đỗ Quân Úy, đây không cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Bách Linh Cư chúng ta chỉ có vài đối thủ trên thương trường, trừ bọn họ ra thì còn ai lại phái người đối phó chúng ta đây. Chỉ là lần này ta thật không ngờ, bọn hắn lại dám ra tay ở nơi gần Huyền Kinh như thế này, nếu không vài ngày trước ta tuyệt sẽ không lệnh cho huynh đệ họ Ba đi trước báo tin về Huyền Kinh." Mi phu nhân nghe vậy, vẻ tàn khốc trong mắt lóe lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu đã như vậy, ta cũng không cần giữ mạng cho hai gã tù binh này nữa. Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ chia người làm hai tốp cảnh giới!" Nữ tử họ Đỗ nghe vậy, suy nghĩ một phen rồi trả lời.
"Được, hết thảy đều theo ý ngươi. Muội muội ngươi cũng vất vả cả đêm rồi, cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút đi." Mặc dù hơn nửa tâm tư của Mi phu nhân đều đặt trên việc trừ độc cho ái tử (*), nhưng sau khi nghe vậy vẫn lộ vẻ tươi cười nói.
(*) con yêu.
Nữ tử họ Đỗ gật gật đầu, sau khi ánh mắt đảo qua màn sương mù màu đen ở một góc thổ miếu, liền yên lặng ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh.
Một khắc sau, sau một tiếng thở dài vang lên, màn sương mù vốn đen đậm rút cuộc cũng nhanh chóng tản đi.
Hai tay Liễu Minh bế nam đồng, trên mặt ẩn hiện một chút mệt mỏi.
Trên mặt đất gần đó có một vũng máu độc màu đen khá lớn, tỏa ra mùi cực kỳ khó ngửi, làm cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn nôn ọe.
"Càn tiên sinh, khuyển tử nó..." Mi phu nhân vội vàng đi tới, sau khi đỡ lấy nam đồng, thấy nó vẫn ngủ say không tỉnh, mặt mũi tràn đầy vẻ quan tâm, hỏi.
"Yên tâm, ta đã trừ một bộ phận chất độc, ít nhất trong vài ngày tới chất độc sẽ không có khả năng phát tác." Liễu Minh mỉm cười nói.
Hồng tẩu bước vài bước đi tới, lại dùng một cây châm bạc cẩn thận đâm vào trong da thịt nam đồng, sau khi nhổ ra, nhìn rõ phần châm bạc cắm trong da thịt chỉ còn một tầng khí đen nhàn nhạt, không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Mi phu nhân thấy vậy, cũng yên tâm phần nào, lúc này liền cảm kích nói với Liễu Minh:
"Lần này thật may là gặp được tiên sinh, nếu không cho dù có thể đánh lui đám thích khách, chỉ sợ khuyển tử cũng sẽ mất mạng. Sau khi tới Huyền Kinh, ngoại trừ gốc Linh dược kia, nhất định thiếp thân sẽ chuẩn bị một phần đại lễ khác cảm tạ đại ân."
"Những điều đó để sau hẵng nói, nhưng gốc Linh dược để chữa bệnh cho cháu gái ta phải tìm được thật nhanh. Về phần lệnh công tử sau khi lấy máu sẽ có chút suy nhược, đợi nó tỉnh lại nên sử dụng một ít vật tẩm bổ, đương nhiên một lần không thể dùng quá nhiều, đề phòng bổ quá lại hóa suy. Ngoài ra chuyện trừ độc, mỗi ba ngày phải tiến hành một lần, một tháng sau mới có thể trừ bỏ sạch sẽ được." Liễu Minh lắc đầu, sau đó thản nhiên nói.
"Được, tiên sinh yên tâm. Chỉ cần vừa về tới Huyền Kinh, thiếp thân sẽ lập tức phân phó hạ nhân giúp tiên sinh tìm kiếm gốc Linh dược kia. Thế nhưng chuyện trừ độc của khuyển tử sau này, vẫn cần tiên sinh tiếp tục ra tay." Mi phu nhân không cần suy nghĩ nói.