Dịch giả: hungprods
Bức chân dung của Lục Âm tổ sư kia mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng quần áo và trang sức trên người gần như giống hệt với vị đạo nhân trước mắt này.
Nhưng điều này làm sao có thể là thực được! Lục Âm tổ sư chính là tổ sư sáng lập nên Man Quỷ Tông, từ đó đến nay đã mấy nghìn năm, hẳn là đã qua đời từ lâu, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi quỷ dị như thế này được?
"Ngươi đúng là rất thông minh, chỉ liếc mắt đã nhận ra ta. Tuy nhiên ta cũng không phải là chân thân của Lục Âm tổ sư, chẳng qua là một tia thần niệm mà năm đó vị kia lưu lại trước lúc vẫn lạc mà thôi." Đạo sĩ trung niên nghe vậy, mặt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng lại cười cười nói.
"Thì ra là thế, nhưng vãn bối xưng hô với tiền bối là Lục Âm tổ sư, cũng không tính là sai a. Kính hỏi tiền bối đây là nơi nào, chẳng lẽ là bên trong Lưu Ảnh Bích sao?" Liễu Minh hơi giật mình, sau đó lại có chút cẩn thận hỏi.
"Nơi đây không phải là bên trong Lưu Ảnh Bích gì gì đó, chỉ là một tòa Thần Thức Phủ mà năm đó trước lúc Lục Âm qua đời đã lưu lại một phần nhỏ Tinh Thần lực của mình, cố ý biến ảo cho ta một chỗ an thân mà thôi. Về phần vì sao ngươi lại tiến vào nơi đây, ta cũng không rõ lắm. Dù sao ta cũng chỉ là một tia thần niệm của Lục Âm năm đó, không thể nào biết được tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, chỉ khi ta có cảm giác có đệ tử thích hợp tiếp nhận truyền thừa của Lục Âm xuất hiện gần đây, mới cấp cho bọn chúng một ít lợi ích mà thôi. Trái lại ngươi chỉ là một đệ tử Linh Đồ, có thể tiến vào nơi đây, điều này đúng là có chút kỳ quái. Ngươi hãy nói qua cho ta rút cuộc ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì!" Ánh mắt đạo sĩ trung niên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng giật giật mấy cái.
Hắn đương nhiên không thể nói chuyện có liên quan đến bong bóng khí thần bí kia cho thần niệm của Lục Âm tổ sư trước mắt, nhưng muốn lấy một cái cớ khác để lừa gạt chỉ sợ cũng là chuyện không thể. Dù sao hắn cũng không hề biết chút gì về thứ gọi là “Thần Thức Phủ” này.
"Vãn bối..."
Ánh mắt Liễu Minh chớp lóe mấy cái, sau đó đúng lúc đang muốn nói điều gì, bỗng nhiên cả gian phòng đột ngột run lên, từ trên vách đá óng ánh bốn phương tám hướng xung quanh cùng lúc truyền ra những tiếng “rắc rắc” giòn vang, sau đó là chi chít chằng chịt vết rạn đột nhiên xuất hiện phía trên, dường như chỉ sau một khắc nữa, cả gian phòng óng ánh này sẽ vỡ vụn ra vậy.
"Không thể nào, Thần Thức Phủ này vậy mà sắp sụp đổ rồi." Thần sắc đạo sĩ trung niên vỗn dĩ lạnh nhạt, nhưng khi vừa thấy cảnh này, liền không thể tin vào mắt mình mà nghẹn ngào hô lên.
"Cái gì, nơi đây sắp sụp đổ ư!" Liễu Minh nghe vậy cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Làm sao có thể, vậy mà cũng là lực lượng của thần thức! Thần Thức Phủ này mặc dù không phải là toàn bộ Tinh Thần lực của Lục Âm ngưng tụ thành, nhưng với trình độ vững chắc của nó lúc đó, kể cả là cường giả Chân Đan Cảnh cũng không thể nào chỉ sử dụng Thần Niệm lực mà đập vụn nơi này được." Đạo nhân trung niên nhìn chằm chằm vào những luồng khí màu xám tro nhàn nhạt thoát ra từ những vết rạn, sắc mặt thoáng cái trở tái nhợt không còn chút máu.
Mà Liễu Minh nhìn thấy những luồng khí màu xám tro đang tràn vào trong này, biểu hiện trên mặt bỗng trở nên cực kỳ cổ quái.
"Khí tức mà những luồng khí màu xám này tỏa ra sao lại quen thuộc như vậy? Dường như đúng là khí tức mà không gian tối tăm mờ mịt của bong bóng khí thần bí kia, chẳng lẽ là..."
"Xem ra lần này ta đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi. Mà thôi cũng được, ta đã sống ở đây trong thời gian mấy nghìn năm rồi, vốn dĩ năng lượng của Lưu Ảnh Bích cũng sắp tiêu hao hết, sau đây không bao lâu nữa cũng sẽ không còn tồn tại nữa, chỉ có điều hiện giờ hơi sớm một chút mà thôi …
Nhưng nếu ngươi đã có thể tiến vào nơi đây, cũng coi như là có duyên với ta, nói không chừng còn có thể sống sót mà rời khỏi. Ở đây ta có một vật giao cho ngươi, là một phôi Kiếm Linh mà năm đó ta dùng tâm huyết nửa đời cũng không tế luyện hoàn thành. Hãy đáp ứng ta, nếu ngươi có cơ hội nhất định phải đưa vật ấy đến tay hậu nhân của ta ở đại lục Trung Thiên. Nhớ kỹ, bởi vì vật này là do tinh huyết của ta tế luyện thành, cho nên chỉ có người có cùng huyết mạch với ta mới có thể tiếp tục tế luyện và sử dụng. Sư môn của ta là Thái Thanh Môn, nằm ở phía Đông đại lục Trung Thiên. Để trả công cho ngươi, ta sẽ truyền một bộ bí thuật phi kiếm bí truyền có liên quan đến phôi Kiếm Linh cho ngươi. Nhớ kỹ, cho dù ở trong sư môn của ta, thuật phi kiếm bí truyền này cũng coi như là cấm thuật, không thể đơn giản truyền xuống." Đạo sĩ trung niên mắt thấy bức tường óng ánh bốn phía đã bắt đầu vỡ vụn ra từng khối nhỏ, trái lại thoáng cái đã bình tĩnh lại, nhanh chóng nói một hơi với Liễu Minh. Sau đó lão đột nhiên há miệng ra, phun ra một thanh tiểu kiếm tỏa ra hào quang màu vàng nhạt. Một tay lão đột nhiên bắt lấy thanh tiểu kiếm rồi ấn mạnh vào trong ngực Liễu Minh, tay kia thì vẫy một cái về phía một quyển điển tịch màu vàng trên một bệ đá ở một góc tường nào đó.
"Phốc" một tiếng, màn hào quang màu xanh trên bệ đá lập tức vỡ tan, quyển điển tịch màu vàng nhanh chóng hóa thành một đường sáng màu vàng bắn tới, sau mấy cái chớp lóe đã lơ lửng bất động giữa không trung phía trước người Liễu Minh.
Một tay Liễu Minh theo bản năng đưa ta định cầm lấy quyển điển tịch màu vàng, nhưng nó bỗng lóe lên một cái, chui thẳng vào trong lòng bàn tay không thấy đâu nữa.
Hắn hơi giật mình, nhưng vẫn lập tức nhớ ra một điều quan trọng, vội vàng nói:
"Tiền bối, công pháp mà vãn bối tu luyện chính là Minh Cốt Quyết, không biết phần công pháp phía sau có ở đây …"
"Hả? Ngươi tu luyện Minh Cốt Quyết ư! Thảo nào lúc trước môn công pháp kia tự động bay ra. Minh Cốt Quyết là một môn công pháp Quỷ đạo Thượng Cổ mà trong lúc vô tình ta đã lấy được, năm đó ta cũng chỉ nhận được nửa phần trước mà thôi. Bộ phận phía sau thì phải dựa vào cơ duyên của ngươi tự mình đi tìm kiếm rồi. Nhưng theo ta được biết, ở đại lục Trung Thiên hình như đã có người phát hiện được tung tích phần phía sau. Được rồi, nếu đã như vậy, môn công pháp kia cũng tặng cho ngươi đi. Sau khi ngươi tiến giai Ngưng Dịch Kỳ, trước tiên có thể đổi sang tu luyện môn pháp quyết này." Đạo nhân trung niên hơi do dự một chút, sau đó liền thở dài một hơi nói. Tiếp đó một tay lão vẫy một cái về phía quyển điển tịch màu đen mà lúc trước Liễu Minh đã từng thấy qua trên một bệ đá khác.
Lập tức màn hào quang màu xanh phía ngoài tan biến, sau đó quyển điển tịch màu đen cũng nhanh chóng bắn tới, sau một cái chớp lóe cũng chui vào trong người Liễu Minh mất hút.
Đạo sĩ trung niên làm xong việc này, thân hình trở nên mờ nhạt hơn không ít, dường như việc lấy điển tịch ra từ trong màn hào quang cũng là một chuyện có gánh nặng cực lớn.
Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên vội vàng cảm ơn.
Đạo sĩ trung niên khoát khoát tay với Liễu Minh, đang muốn nói thêm điều gì nữa, vách tường óng ánh bốn phía sau khi phát ra một tiếng nổ vang, rút cuộc cũng vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, từng luồng khí màu xám tro lập tức như sóng lớn từ bốn phương tám hướng ập đến, thoáng cái đã che lấp toàn bộ thân hình Liễu Minh và đạo sĩ trung niên.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên giật nảy lên, thần thức sau một hồi mê man liền phát hiện mình thình lình đã xuất hiện phía trước khối Lưu Ảnh Bích màu lam, thậm chí một tay mình vẫn đang bấm niệm pháp quyết, bộ dạng muốn thay đổi pháp quyết thi triển thủ đoạn phòng ngự.
"Đây là..."
Mặc dù tình huống này hắn đã khá quen thuộc, nhưng vẫn không kìm được có chút nghi ngờ tất cả mọi chuyện vừa rồi có phải chỉ là ảo giác hay không!
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua phía trên Lưu Ảnh Bích, chỉ thấy vách đá này vẫn đang tỏa ra ánh sáng màu lam mờ mờ, không thể nhận ra chỗ nào khác biệt so với lúc trước.
Liễu Minh hít sâu một hơi, thần thức trầm xuống xem xét tình hình trong cơ thể, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi liên tục mấy lần.
Chỉ thấy bong bóng khí thần bí kia vẫn đang chớp lên nhè nhẹ ở bên trong Linh Hải, ở phía ngoài Linh Hải lại có thêm một thanh tiểu kiếm màu vàng nhạt cực nhỏ. Nhưng dường như nó lại cực kỳ sợ hãi bong bóng khí thần bí kia, chỉ bay cao bay thấp quanh Linh Hải mà không dám tới gần bong bóng khí chút nào.
Hai mắt Liễu Minh bỗng nhiên nhắm lại, quét qua thức hải của mình một lượt, lúc này ở trong đó đã có hai quả cầu ánh sáng màu lam nhạt không biết từ đâu xuất hiện. Khi hắn dùng Tinh Thần lực chạm nhẹ vào một cái, hai quả cầu ánh sáng lập tức quay tít một vòng, sau đó chúng liền biến thành hai quyển điển tịch một vàng một đen.
"Thái Cương Kiếm Quyết."
"Long Hổ Minh Ngục Công."
Mặc dù đây là lần đầu tiên Liễu Minh nghe tới tên hai môn công pháp này, nhưng hiển nhiên chúng đều là pháp quyết không tầm thường.
Trong lòng hắn rất vui mừng, lúc này liền dùng Tinh thần lực lật giở từng trang của quyển điển tịch màu vàng xem xét.
Cùng lúc đó, trong mật thất một chỗ bí mật khác của sơn cốc, Ngạn sư thúc tổ vốn dĩ đang nhắm mắt tu luyện, chẳng biết từ lúc nào đã mở hai mắt ra, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Bỗng nhiên một tay lão lật một cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái trận bàn màu lam nhạt. Sau khi một tay vỗ một cái, lập tức một tầng cấm chế dày đặc hiện ra, sau đó lại lóe lên một cái, liền biến ảo thành hình ảnh Liễu Minh đang lẳng lặng ngồi trước vách đá óng ánh.
Ngạn sư thúc tổ nhìn kỹ hình ảnh Liễu Minh và Lưu Ảnh Bích vài lần, sau đó một tay lại vỗ một cái, trận bàn màu lam lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
"Kỳ lạ thật, vừa rồi trận tâm huyết kia đột nhiên tuôn ra là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ gần đây ta tu luyện quá nhanh, tâm tình có chút bất ổn rồi ư!" Lão thì thào vài tiếng, sau đó lắc lắc đầu cất trận bàn đi, lại bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc đồng tử đúng giờ chậm rãi đẩy cánh cửa ra, Liễu Minh đang ngồi phía trước vách đá óng ánh cũng thoáng cái mở hai mắt ra, sau đó nhanh chóng đứng lên.
"Bạch sư huynh, đã đến giờ rồi. Huynh phải lập tức rời khỏi sơn cốc." Đồng tử áo vàng đi tới, sau đó mỉm cười nói với Liễu Minh.
"Đa tạ sư đệ đã thông tri (*), ta biết thời gian đã hết, cũng đang muốn rời khỏi đây." Liễu Minh cũng cười cười nói.
(*) báo cho biết.
"A, nhìn bộ dạng của sư huynh, có lẽ đã có chút thu hoạch từ Lưu Ảnh Bích sao?" Đồng tử thấy thế, hai mắt bỗng sáng ngời lên, vội hỏi.
"Thu hoạch thì đúng là có một ít, nhưng chỉ là giải quyết một vấn đề nan giải ta suy nghĩ bấy lâu nay mà thôi. Hơn nữa còn không biết là có hiệu quả thật sự hay không, sau khi trở về ta phải thử nghiệm một chút mới có thể xác thực được." Liễu Minh hàm hồ trả lời một câu.
"Hì hì, sư huynh có thể có thu hoạch đã coi như là không tồi rồi. Có rất nhiều sư thúc sư bá tiến vào bên trong cả đêm, vẫn tay trắng mà về đấy." Đồng tử áo vàng cười hì hì trả lời.
"Ha ha, Bạch mỗ cũng nghĩ như thế." Liễu Minh cũng cười nhạt một tiếng.
Thời gian sau đó, Liễu Minh được đồng tử dẫn đường, đi thẳng ra khỏi sơn cốc.
Lúc này, đồng tử mới một lần nữa trở lại trong cốc, sau đó đi vào gian nhà đá, đi vòng quanh Lưu Ảnh Bích mấy vòng, không kiêng kị chút nào lấy tay vuốt ve kiểm tra vách đá một lần. Sau khi không phát hiện ra vấn đề gì, mới rung đùi đắc ý một lần nữa rời đi.
Hai ngày sau, Liễu Minh xuất hiện trong đại điện trên đỉnh Cửu Anh Sơn, khoanh tay đứng trước mặt ba người đạo cô họ Chung, Khuê Như Tuyền và Chu Xích.
"Ngươi đã đã có kế hoạch của mình, nhất định phải rời khỏi tông môn mấy năm, ba người chúng ta cũng không ngăn cản. Tuy nhiên ngươi không chọn thời điểm hiện tại để trùng kích cảnh giới Linh Sư đúng là một hành động sáng suốt. Như vậy, tin tưởng sau khi trải qua ma luyện một thời gian ngắn, mấy năm sau, ngươi lại trùng kích Ngưng Dịch Kỳ, khẳng định sẽ có thêm một phần hy vọng so với hiện giờ." Khuê Như Tuyền chậm rãi nói với Liễu Minh.