Dịch giả: hungprods
Liễu Minh vẫn đang ẩn mình trên một cây đại thụ, yên lặng nghe ngóng động tĩnh từ một ngọn núi cách đó không xa.
Một chỗ chỉ cách đó vài chục trượng, chính là Lục Mê Huyễn Âm Trận mà lúc trước Dương Càn đã bố trí.
Cấm chế của trận này cũng không có tác dụng đả thương địch nhân, chỉ có tác dụng mê huyễn vây khốn địch mà thôi. Hơn nữa còn hết sức đơn giản, chỉ cần là người hiểu biết một ít kiến thức thông thường về trận pháp đều có thể phá vỡ một cách dễ dàng. Tuy nhiên dùng trận này để vây khốn một đầu Yêu Viên trong thời gian ngắn thì vẫn dư sức.
Liễu Minh vừa suy nghĩ như vậy, vừa dời mắt sang một cái cây nhỏ khác ở gần đó.
Cây nhỏ này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trên thực tế lại do Kim Vũ dùng một Khôi Lỗi Thú biến hóa thành, chính gã đang nấp ở bên trong.
Xem ra gã đã bắt chước phương pháp của vị Vân sư huynh kia, nên mới chọn phương pháp ẩn nấp này.
Xem ra những Khôi Lỗi Thú này thật đúng là có chút thực dụng, có cơ hội mình cũng nên mua hai đầu Khôi Lỗi có tác dụng phụ trợ tương tự như vậy, nhất định về sau sẽ có lúc dùng tới.
Liễu Minh nghĩ tới đây, không kìm được mà bắt đầu nhớ lại dường như lần trước trong phường thị Vệ Châu đúng là hắn đã thấy có mấy nơi bán ra Khôi Lỗi Thú, nhưng giá cả cũng không quá tiện nghi.
Hắn cũng không phát hiện ra, trong đan điền của mình đang có một thứ lớn cỡ hạt đậu đang liên tục chớp động, rõ ràng là bong bóng khí thần bí đã biến mất kia.
Không biết từ lúc nào, nó đã vô thanh vô tức xuất hiện trong đan điền Liễu Minh một lần nữa, hơn nữa còn để cho Liễu Minh không phát hiện ra được chút nào.
Qua một lát sau, một tiếng rống to thật dài từ trên ngọn núi truyền xuống.
Mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng Liễu Minh vẫn nghe được rất rõ ràng. Sau khi trong lòng rùng mình một cái, liền không suy nghĩ những chuyện khác nữa, lần nữa nhìn về phía ngọn núi kia.
Từng tiếng rống to vọng xuống từ ngọn núi, càng ngày càng vang dội, rõ ràng không phải là tiếng của chỉ một đầu Yêu Viên, hơn nữa dường như còn đi xuống với một tốc độ cực nhanh.
Sau mấy nhịp thở, một đoàn khí đen và một đoàn sáng màu bạc bay sát nhau từ trên ngọn núi hạ xuống.
Trong tầng khí đen rõ ràng là một đầu cốt điểu cực lớn, một đôi móng vuốt sắc bén nắm thật chặt hai đầu vai của Dương Càn. Còn bên trong đoàn sáng màu bạc chính là gã thanh niên mặt đen, sau lưng mọc một đôi cánh bạc điên cuồng đập mạnh bay thật nhanh xuống dưới.
Hai người chỉ sau mấy cái chớp lóe đã đến chân núi, lúc này phương hướng bỗng nhiên biến đổi, bắn thẳng đến một chỗ trong rừng rậm.
Hầu như cùng một lúc, bỗng nhiên mấy tảng đá cực lớn lao vút từ trên núi xuống, mạnh mẽ đập xuống chỗ hai người vừa mới dừng lại, tạo thành mấy cái hố to hơn trượng.
Sau đó một hồi tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, một vàng một đen hai xám, bốn cái bóng cũng từ trên cao rơi thẳng xuống.
"Oanh", "oanh" … vài tiếng, bốn đầu Yêu Viên này đã vững vàng đứng trên mặt đất. Sau khi Yêu Viên lông vàng cầm đầu gầm nhẹ một tiếng, bọn chúng liền tung người lao vọt đi, mau chóng đuổi theo hai người Dương Càn.
Hai người Dương Càn phía trước cũng không quá kinh hoảng, dù sao cũng đã rất gần pháp trận rồi, mà xem khoảng cách với đám Yêu Viên ở đằng sau, chắc chắn là thừa thời gian.
Nhưng sau khi hai người bay được một quãng, khi còn cách rừng rậm vài chục trượng, một chuyên ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.
Đầu Yêu Viên lông vàng kia gầm nhẹ một tiếng, thân hình đột nhiên nhảy tung sang bên cạnh, vậy mà thoáng cái đã nhảy lên vai Cự Viên lông đen, thân hình hơi gập lại.
Mà Yêu Viên lông đen không chậm trễ chút nào hai tay khẽ chuyển động, đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy bắp chân con Yêu Viên lông vàng, thân hình đứng nguyên tại chỗ bắt đầu xoay tròn, sau đó hai tay bỗng nhiên thả ra.
Cự Viên lông vàng giống như một tảng đá lớn bắn về phía thanh niên mặt đen với một tốc độ kinh khủng!
Thế tới của nó cực kỳ hung mãnh, nếu như thực sự bị đập vào, cho dù thanh niên mặt đen không bị mất mạng tại chỗ, cũng sẽ đầu rơi máu chảy.
Thanh niên mặt đen đương nhiên luôn luôn chú ý tới tình hình phía sau, sau khi nhìn rõ một màn này liền vô cùng kinh hãi, đôi cánh bạc sau lưng chỉ có thể đột nhiên đập mạnh một cái, thân hình nhoáng lên nghiêng sang một bên tránh được.
"Ầm!" một tiếng!
Cự Viên lông vàng bay sượt qua người thanh niên mặt đen, bỗng nhiên tứ chi lại giơ ra vững vàng hạ xuống bìa rừng rậm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai người Dương Càn, trên mặt lại lộ ra vẻ giận dữ, biểu cảm cực kỳ giống con người.
Một màn bất ngờ như vậy khiến cho trong lòng hai người Dương Càn rùng mình, bất giác đều dừng lại.
Dù sao với thực lực lợi hại của đầu Yêu Viên lông vàng này, một người tuyệt đối không thể nào ứng phó nổi.
Tuy nhiên chỉ trì hoãn một lát như thế, ba đầu Yêu Viên đằng sau nhảy lên nhảy xuống mấy cái cũng đã chạy tới gần.
"Không ổn, sự tình có biến. Mau ra tiếp ứng!" Liễu Minh là người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chém giết sinh tử, liếc thấy khốn cục của hai người Dương Càn, hầu như không lưỡng lự khẽ quát một tiếng về phía Kim Vũ, thân hình khẽ chuyển động, hóa thành một cái bóng lao thật nhanh từ trong rừng rậm ra.
Kim Vũ vốn trốn bên trong Khôi Lỗi nghe vậy, cũng vội vàng thu lại Khôi Lỗi Thú biến hình, tay áo run lên ném ra ba quả cầu, chúng lóe lên một hồi đã biến thành ba đầu Khôi Lỗi Cự Lang màu xanh, theo sát phía sau Liễu Minh.
Cự Viên lông vàng hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động vang lên phía sau, nó lập tức quay đầu lại, hai mắt cực kỳ hung dữ thấy Liễu Minh và ba đầu Khôi Lỗi Thú, lúc này răng nanh trong miệng nó nhe ra, gầm nhẹ một tiếng đe dọa.
"Vân huynh, Kim Vũ, Liễu Minh, trước tiên các ngươi hãy đối phó với ba con Yêu Viên đằng sau, ta sẽ dẫn đầu Cự Viên lông vàng này đến trong pháp trận." Dương Càn cũng không hổ là Đại sư huynh của Man Quỷ Tông, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển mấy vòng đã lập tức có kế sách ứng phó.
Lập tức một tay gã bấm niệm pháp quyết, lúc này cốt điểu cực lớn trên đỉnh đầu nhoáng lên trong lớp khí đen, lại biến thành Cốt Quỷ cực lớn đầu trâu thân người. Nó vừa hiện thân đã lập tức xông thẳng tới đầu Yêu Viên lông vàng kia, đồng thời tay áo gã run lên, trong tay lại xuất hiện cái cốt cung nhỏ màu trắng. Sau đó khí đen trên người gã cuồn cuộn ngưng tụ, lại lần nữa hóa thành bàn tay lớn màu đen vỗ tới phía đối diện. Đám người Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên không do dự, thân hình mỗi người đều nhoáng lên vọt tới một đầu Yêu Viên, bắt đầu chiến đấu.
Yêu Viên lông vàng đối diện lại ngửa cổ rống dài một tiếng, hai tay đột nhiên đấm thùm thụp vào lồng ngực, bộ lông ngoài cơ thể lập tức dựng đứng lên, bỗng nhiên biến thành một con quái vật khổng lồ cao bốn trượng. Sau đó nó đột nhiên đánh một quyền về phía bàn tay lớn màu đen kia, đồng thời một chân nhấc lên, đạp một phát cực mạnh về phía Cốt Quỷ đầu trâu.
"Oành!", "Ầm!" hai tiếng!
Đại thủ màu đen trúng một kích mà tan biến, Cốt Quỷ đầu trâu mặc dù đã dùng hai tay chống đỡ, nhưng vẫn nhưng bị cái chân cực lớn của Yêu Viên đạp bay ra ngoài, dường như cơ bản không chịu nổi một kích.
Dương Càn kinh sợ, không lưỡng lự thúc giục cốt cung trong tay, nó đón gió biến lớn thành cây cung dài hơn một trượng. Sau khi gã kéo mạnh một phát, vô số luồng khí đen điên cuồng bay tới hóa thành một cái mũi tên đen nhánh.
Gã nhẹ buông tay, mũi tên màu đen lóe lên một cái rồi biến mất vào hư không.
Hầu như cùng một lúc, Cự Viên lông vàng lại đột nhiên há miệng, một luồng sóng âm trắng xóa gào thét cuốn ra.
Tiếng động như tiếng xé vải vang lên!
Mũi tên màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không cách Cự Viên chỉ vài thước, nhưng lại cực kỳ khó khăn tiến lên giữa từng đợt sóng âm trùng điệp, sau khi bay được chừng một xích liền dừng lại lơ lửng giữa không trung.
"Rắc!" một tiếng!
Bàn tay cực lớn của Cự Viên vung lên nhanh như điện xẹt, thoáng cái đã bắt được mũi ten đen nhánh vào tay, sau đó dùng lực dễ dàng bóp vỡ vụn.
Hai mắt Dương Càn lộ ra dưới tấm mặt nạ phía đối diện không kìm được mà hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng trầm xuống, biết mình vẫn còn có chút quá coi thường đầu Yêu Viên lông vàng này, thực lực chân chính của nó không phải một hai người có thể ứng phó nổi.
Tuy nhiên cũng may, gã cũng không phải thực sự liều mạng với đầu Yêu Viên này làm gì, chỉ cần nhảy vào trong rừng rậm đối diện là có thể dẫn nó vào trong trận pháp rồi.
Trong đầu Dương Càn suy nghĩ như thế, lúc này miệng nói lẩm bẩm, khí đen trên người điên cuồng xoay tròn, thoạt nhìn thanh thế rất kinh người.
Cự Viên lông vàng trực tiếp sải bước đi thẳng tới chỗ Dương Càn.
"Vèo", "vèo" … mấy tiếng xé gió nổi lên, cùng lúc có năm bóng người giống nhau như đúc lao vọt từ trong lớp khí đen ra ngoài, bắn về các hướng khác nhau.
Yêu Viên lông vàng thấy vậy, vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức lại trở nên nổi trận lôi đình. Hai tay nó đột nhiên nắm mấy cái về phía mặt đất, bốn nắm bùn đất lập tức biến thành bốn tảng đá màu xanh.
"Vù", ”vù" … vài tiếng.
Cự Viên điên cuồng ném mạnh bốn tảng đá màu xanh về phía bốn cái bóng!
Kết quả là bốn cái bóng nhanh chóng bị tảng đá đập trúng, lập tức vỡ vụn mà tan biến như mấy miếng bọt biển.
Chỉ có một bóng người chớp lên một cái đã chui thẳng vào trong rừng rậm không thấy bóng dáng.
Cự Viên lông vàng thấy vậy, ngửa đầu gào to một tiếng, không chút do dự nhảy lên, đuổi theo vào trong rừng rậm.
Một lát sau, khi Cự Viên lông vàng đuổi theo Dương Càn tới một chỗ đất trống giữa mấy cây đại thụ cao lớn, bỗng nhiên bốn phía hư không chấn động, vô số khí đen từ bốn phương tám hướng tuôn ra, che khuất tất cả mọi thứ xung quanh.
Cự Viên lông vàng cả kinh, nhưng vẫn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng sau mấy cái nhảy lên nhảy xuống, rõ ràng lại lần nữa xuất hiện ở khoảnh đất trống trong tầng tầng khí đen.
Hiển nhiên, với linh tính của đầu Yêu Viên này, nó vẫn không thể nào hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì. Sau đó nó gầm nhẹ vài tiếng rồi đâm đầu đi tới phía trước mấy lần vào trong màn khí đen, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra mà về lại chỗ cũ.
Điều này khiến nó không thể không trở nên nổi trận lôi đình!
Bên ngoài pháp trận, Dương Càn đứng trên một cây đại thụ từ trên cao nhìn xuống tình hình bên trong cấm chế, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Lúc này gã mới quay người lại, định đi ra trợ giúp đám người thanh niên mặt đen.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nổ mạnh như đất rung núi chuyển, khiến cho tất cả các cây đại thụ xung quanh đều run lên từng hồi.
Dương Càn không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã không đứng vững ngã từ trên cây xuống.
Gã kinh sợ, vội vàng quay đầu nhìn vào trong pháp trận, kết quả là sắc mặt thoáng cái đã đại biến.
Chỉ thấy Yêu Viên lông vàng không biết từ chỗ nào lấy ra một cái cự côn màu bạc dài sáu bảy trượng, đang cuồng nộ đập loạn bên trong tầng khí đen, khiến cho mặt đất phụ cận và cả tòa pháp trận đều lung lay chao đảo, bộ dáng như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Hành động này của Yêu Viên thuần túy là phát tiết lửa giận trong người, vậy mà lại đánh bậy đánh bạ biến thành hành động cậy mạnh cưỡng ép bài trừ cấm chế.
Vốn dĩ ảo trận lợi hại chính thức đương nhiên không có khả năng dễ dàng bị rung chuyển bởi loại phương pháp cậy mạnh này.
Nhưng Lục Mê Huyễn Âm Trận này là do Dương Càn dùng một bộ trận kỳ bố trí, thực sự quá mức đơn sơ, không tài nào thừa nhận nổi một phen điên cuồng đập nện của đầu Yêu Viên này.
Dương Càn kinh hãi, không kịp suy nghĩ nhiều, đột nhiên lấy ra một cây tiểu kỳ màu đen từ trong ngực áo. Sau khi gã phi thân nhảy xuống, cũng chui vào trong cấm chế không thấy bóng dáng.
Một lát sau, trong lớp khí đen bỗng nhiên có sáu cột sáng phóng lên trời, pháp trận vốn dĩ sắp tan vỡ lại phát ra mấy tiếng ‘vù vù’ một lần nữa ổn định lại.
Đây rõ ràng là Dương Càn đang dùng trận kỳ phụ trợ, không tiếc Pháp lực đích thân chủ trì pháp trận này!