Ma Thiên Ký

Chương 1297: Tam Quang Điện

Dịch giả: Duocsybinh

Tiếp nhận tín vật, Phúc Địa Khuê

Lập ao cấm chế, Tam Quang Điện.

(vuongtuphuong)

Liễu Minh nhìn bức tranh của Ma Thiên trong lòng khẽ động. Đúng lúc này trong tai hắn lại vang lên tiếng cười đắc ý của Ma Thiên. Liễu Minh nhíu mày một cái nhẹ, rồi cũng không có hành động gì khác lạ.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Thanh Tông và Thanh Cổ, Liễu Minh bắt đầu quỳ xuống tham bái các bức họa trên hương án, đồng thời trong miệng lầm bầm khấn vái. Trình tự tế bái này cũng không khác bao nhiêu so với Nhân tộc đại lục Trung Thiên. Sau khi lễ bái các vị tổ tiên, Thanh Tông quay người lại cao giọng tuyên bố:

“Dựa theo tổ huấn của Thanh Gia chỉ cần trưởng lão nào có thể lấy được hạt giống Huyễn lực từ trong bí cảnh ra thì sẽ trực tiếp đón nhận trọng trách gia chủ Thanh gia. Lần này bí cảnh xảy ra kinh biến nên không thể lấy ra hạt giống Huyễn Lực, nhưng thay vào đó Liễu trưởng lão đã lấy được một bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ của những người trong tộc chúng ta. Xét thấy Liễu trưởng lão là người có công lao lớn nhất trong chuyện này hơn nữa còn sở hữu một thân thực lực thâm bất khả trắc nên sau ta và Thanh Cổ trưởng lão đã quyết định chức vị gia chủ Thanh Gia sẽ do Liễu trưởng lão đảm nhiệm là đúng nhất."

Tất cả trên dưới Thanh Gia nghe được lời đó một hồi kinh hãi lẫn vui mừng không thôi.

Chuyện Liễu Minh mang Tam Quang Hà Lạc Đồ từ trong bí cảnh ra, ngoại trừ một số ít cao tầng trong tộc nghe được phong thanh thì còn lại hầu như không hay biết gì.

Chuyện thọ nguyên chính là vấn đề đau đầu mấy vạn năm nay của Thanh gia, trải qua vô số đời trưởng lão vẫn chưa có cách giải quyết. bây giờ bất ngờ nghe được tin chuyện thọ nguyên không còn là vấn đề lớn nữa thì làm sao không khiến bọn họ cuồng hỉ kia chứ. Bời vì chỉ cần thọ nguyên được giải quyết thì đồng nghĩa với chuyện tu vi của bọn hắn có thể có cơ hội thăng tiến.

"Gia chủ, việc này là sự thật?" Một lão giả Chân Đan cảnh mặc hôi bào có chút run rẩy hỏi lại.

"Chuyện này đương nhiên là thật, đích thân ta đã kiểm chứng qua. Mặc dù không thể triệt hạ hoàn toàn chuyện Thiên Huyễn Đại Pháp ăn mòn tuổi thọ nhưng mà có thể giảm đi ít nhất nửa phần. Chờ đại điển kết thúc trong tộc sẽ bắt tay vào chuẩn bị, để tất cả người trong tộc được sử dụng bảo vật này để tu luyện.” Thanh Tông khẳng định nói.

Hôi bào lão giả nghe vậy trong long đại hỉ liếc nhìn Liễu Minh trong mắt mang theo một tia cảm kích, sau đó cung kính lui xuống. Toàn bộ đệ tử trong tộc một hồi bạo động, Thanh Tông chấp chưởng Thanh gia cả nghìn năm nay trong tộc phải gọi là đạo cao đức trọng một lời nói ra không ai có chút nào nghi ngờ.

“Được rồi nếu đã không còn cái gì thắc mắc thì từ hôm nay Liễu trưởng lão sẽ là gia chủ đời thứ ba mươi bốn của Thanh gia chúng ta.” Thanh Tông sắc mặt nghiêm nghị nói một câu.

Liễu Minh sắc mặt lạnh nhạt đứng lên. Mọi người trong Thanh gia lập tức cung kính thi lễ với hắn rồi nói một câu:

"Bái kiến gia chủ!"

"Chư vị không cần đa lễ, Liễu mỗ đã tiếp chưởng Thanh Gia, tất nhiên sẽ vì gia tộc mà cố gắng, mong rằng chư vị một lòng tương trợ." Liễu Minh nhàn nhạt nói thanh âm tuy rằng không vang động, nhưng đều truyền vào trong tai mọi người bên dưới không sót một chữ khiến bọn họ thình lình cảm giác như có một khối đá nặng trong đầu, trong lòng nổi lên cảm giác bấn loạn nhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất không thấy.

Mọi người sắc mặt đầy kinh hãi sau khi cơn Tâm Linh Phong Bạo biến mất.

"Xin nghe theo lời gia chủ chỉ dạy!" Thanh gia tôn tử sau cơn hoảng sợ ánh mắt nhìn Liễu Minh đều mang theo những suy nghĩ bất đồng.

"Hắc hắc, Liễu tiểu tử ngộ tính của ngươi cũng không tệ hả, thông qua tế luyện Hồn Thiên Bi một đoạn thời gian vậy mà ngộ được bí thuật Tâm Linh Phong Bạo." Giọng nói của Ma Thiên lại vang lên trong tai Liễu Minh.

Liễu Minh chớp chớp mắt mấy cái cũng không nói gì.

Thanh Tông, Thanh Cổ hai người nhìn nhau đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia kinh ngạc. Bởi vừa rồi hai người bọn họ cũng không tránh được một kích bất ngờ vừa rồi, tuy chỉ trong tích tắc nhưng cũng khiến bọn họ sợ hãi không thôi.

Thanh Cổ ở trong Bí Cảnh đã được chứng kiến thực lực của Liễu Minh, nên cũng không tính quá mức kinh ngạc chỉ có Thanh Tông nhìn Liễu Minh một cái trong lòng không khỏi đánh giá thực lực của hắn cao hơn một phần.

Lúc này, lão liền bước lên phía trước một tay đánh ra trước, sắc mặt nghiêm nghị, trong tay thình lình xuất hiện một cái ngọc khuê màu xanh bộ dạng rất cổ xưa. Sau đó, Thanh Tông khom lưng hai tay dâng lên trước mặt Liễu Minh, rồi nói:

“ Phúc Địa Khuê chính là tín vật của các đời tộc trưởng Thanh Gia, xin gia chủ tiếp nhận.”

Liễu Minh nhận lấy ngọc khuê tức thì tất cả mọi người trên dưới Thanh gia hành lễ với Liễu Minh lần nữa.

Đến lúc này thì đại lễ kế nhiệm coi như hoàn thành. Những việc còn lại sau đó cũng không cần bọn họ xử lý, cho nên ba người nhanh chóng quay lại chủ điện.

Liễu Minh vuốt vuốt ngọc khuê màu xanh trong tay, mặt trên ngọc khuê là một màu xanh long lanh, mặt sau là một màu vàng giống như đất, nhìn qua thật là một vật tuyệt mỹ.

Dưới đáy ngọc khuê thình lình viết một dòng ma văn

Phúc Địa Khuê!

“Mời tộc trưởng thượng tọa” Thanh Tông khom người ôm quyền cung kính nói với Liễu Minh, Thanh Cổ ở bên cạnh tuy không nói gì nhưng cũng cúi người chắp tay một cái..

Liễu Minh nhẹ gật đầu, hắn hôm nay đã là gia chủ đương nhiên phải ngồi ở vị trí chủ tọa, Thanh Tông, Thanh Cổ hai người phân biệt ngồi ở bên cạnh.

"Không biết gia chủ định xử trí vấn đề Tam Quang Đồ như thế nào? Ý của tại hạ thì nên nhanh chóng cho tộc nhân sử dụng nó để sớm nhất đình chỉ việc ăn mòn tuổi thọ của bọn chúng." Thanh Cổ hơi do dự chậm rãi nói ra.

Thanh Tông nghe nói chuyện đó cũng quay đầu nhìn lại.

Liễu Minh hôm nay tiếp nhận Thanh gia những chuyện này hiển nhiên phải là hắn quyết định rồi.

“Hai vị trưởng lão không cần bẩm báo với ta chuyện đó, ta đã nói từ đầu rồi những chuyện quản lý trong tộc ta không có bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ xin nghe ý kiến của nhị vị mà thôi” Liễu Minh cười khổ một tiếng rồi nói.

Thanh Tông cùng Thanh Cổ liếc nhìn nhau một cái, sau đó Thanh Cổ xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi chắp tay nói:

"Đối với chuyện này tại hạ có tính toán như vầy, mong là gia chủ xem xét qua…."

...

Mấy ngày sau khi đại điển kế nhiệm kết thúc, trong trang viên Thanh gia cũng bắt đầu xây dựng một tòa cung điện khổng lồ.

Tân nhiệm gia chủ cùng với hai vị trưởng lão Thanh Cổ, Thanh Tông tự mình chủ trì việc xây dựng và bày bố trận pháp. Nửa tháng sau cung điện đã xây dựng xong mang tên "Tam Quang Điện" bề ngoài cung điện tràn đầy ma văn, chung quanh đại điện lại bố trí hai đạo cấm chế cực kỳ lợi hại.

Đám đệ tử xây dựng "Tam Quang Điện" chỉ biết cắm đầu làm theo lệnh chứ cũng không biết tác dụng thật sự của nơi đây là gì. Đến cuối cùng khi xây xong Liễu Minh mới nói cho chúng biết rõ tác dụng của nó.

Ở giữa Tam Quang Điện thình lình có một cái ao nhỏ lớn chừng một mẫu, bên trong ao tản ra sương mù màu đen nhàn nhạt, bên dưới là một đoàn chất lỏng màu bạc. Mặt ngoài từng đạo bạc khí lưu chuyển giống như kim xà quấn quanh. Thứ bên trong chính là Tam Quang Chi Thủy. Chung quanh hồ nước là những đường vân màu bạc, sương mù từ đó bay lên không ngừng, bên trên thình lình lại có một tầng sương trắng mờ ngăn không cho sương mù màu bạc rời đi.

Ba người Liễu Minh đứng ở bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mắt sắc mặt thập phần mãn nguyện.

"Không thể ngờ là tạo nghệ trận pháp của gia chủ cũng cao thâm không kém thực lực của ngài, lại có thể mở ra một cấm chế pháp trận đem Tam Quang Chi Thủy dẫn vào trong hồ, đỡ mất được một phần lớn công phu để mở ra Động Thiên Chi Bảo.” Thanh Cổ cười cười cảm thán một câu.

"Thanh Cổ trưởng lão quá lời rồi." Liễu Minh cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng dấy lên một tia phiền muộn.

Bởi những cái trận pháp cấm chế này là hắn học từ Càn Như Bình, mà tính đến bây giờ thì hắn đã rời khỏi đại lục Man Hoang cả trăm năm rồi, không biết tình hình của Càn Như Bình và Diệp Thiên Mi hiện giờ ra sao.

"Hôm nay đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi, từ ngày mai có thể bắt đầu rồi, chuyện tiến vào trong hồ nước tu luyện sẽ do Thanh Cổ xử lý được chứ?” Liễu Minh suy tính một phen rồi nói.

"Tuân mệnh." Thanh Cổ nghe vậy liền khom người lĩnh mệnh.

Kế tiếp ba người lại nghiên cứu thảo luận một phen về cách sử dụng Tam Quang Điện. Dù sao thì Thanh Gia tu sĩ không phải là ít, không thể nào cho tất cả mọi người cùng vào một lúc được.

Trải qua một phen thảo luận ba người đã quyết định, ưu tiên cho Chân Đan tu sĩ sử dụng Tam Quang Điện trước, Chân Đan trở xuống thì dựa theo điểm cống hiến cho Thanh Gia, mà có thời gian tiến vào nhất định.

"Còn có cái này." Liễu Minh vung tay lên, trong tay hơn nhiều một khối ngọc giản màu xám.

"Tấm ngọc giản này được cất giữ cùng chỗ với Tam Quang Đồ, bên trong nó Ma Thiên lão tổ lưu lại một bộ công pháp tên là Ảo Mộng Quyết khá giống với Thiên Huyễn đại pháp, ta đã kiểm tra rồi nó có phần thích hợp với thể chất của tu sĩ bổn tộc.” Liễu Minh nói xong liền giao ngọc giản cho Thanh Tông.

Thanh Tông nghe vậy trong lòng thoáng chấn động, có chút run rẩy tiếp nhận ngọc giản thần thức lập tức tiến vào trong đó xem xét.

Một lúc sau, Thanh Tông chợt khoanh chân ngồi xuống, lại một lúc sau, trên người hắn hiện lên một tầng hào quang màu tím nhạt nhìn như là ảo mộng. Thanh Cổ bên cạnh nhìn thấy cảnh này thoáng lộ ra vẻ kích động. Thần sắc Liễu Minh lại hết sức bình tĩnh. Sau một lát, Thanh Tông mở mắt đứng dậy muôn phần kinh hỉ nói.

"Gia chủ ngài nói không sai, bộ công pháp này quả thật rất tương thích với thể chất của người trong tộc. Vừa rồi ta đã thử qua bộ Ảo Mộng Quyết này tuy là tu luyện tương đối chậm, nhưng không có khuyết điểm chí mạng, mà nếu đem ra đấu pháp thì uy lực của nó chỉ có hơn chứ không kém so với Thiên Huyễn Đại Pháp. Xem ra đây chính là thứ mà Ma Thiên lão tổ muốn truyền lại cho chúng ta, cũng là vật chúng ta tìm kiếm lâu nay.”

Thanh Cổ nghe vậy cũng vui không kém. Hôm nay, chỉ trong một ngày mà có mấy chuyện vui xảy ra liên tiếp. Nào là có biện pháp trì hoãn việc thọ nguyên bị ăn mòn nào là có một bộ công pháp mới thập phần lợi hại thì bảo hắn không vui cũng hơi khó.

"Đã vậy bộ Ảo Mộng Quyết sẽ giao cho Thanh Tông Trưởng lão, ngươi chịu trách nhiệm truyền thụ cho đệ tử trẻ tuổi trong tộc tu luyện." Liễu Minh thần sắc thản nhiên nói.

"Dạ, cẩn tuân đạo chỉ của gia chủ." Thanh Tông thần sắc nghiêm nghị cúi đầu khom lưng khẽ nói.

Rạng sáng ngày thứ hai, Thanh Cổ đem quy định sử dụng Tam Quang Điện bố cáo cho người trong tộc. Tu sĩ đối với quy định này tự nhiên không có chút dị nghị đối với quy định mới này. Bọn họ sau khi tiến vào Tam Quang Điện tu luyện xác nhận công hiệu của nó thì vui mừng không thôi, sau đó lại nhận được công pháp tu luyện mới thì càng kinh hỉ hơn nữa. Khi biết dược công pháp cũng là do một tay Liễu Minh mang về tức thì trên dưới Thanh gia đều tỏ ra cảm kích không thôi.