Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Hồ Mị phân thân trổ tài
Liễu Minh ma hóa hết đời phân thân
(andreyquoc)
"Khanh khách, không ngờ lại chạy trốn nhanh như vậy. Một chiêu vừa rồi là ta định xử lý các ngươi luôn một lượt đấy, thế nhưng bây giờ xem ra lại phải tốn chút công sức rồi. Mà Dao Cơ, mới mấy ngày không gặp, không nghĩ tới ngươi càng thêm xinh đẹp động lòng người rồi, làm cho Mị di của ngươi vô cùng hâm mộ." Phân thân Hồ Mị cười duyên một tiếng nói, thanh âm quyến rũ tận xương.
"Hồ Mị, tại sao ngươi lại phản bội Thiên Hồ Nhất Tộc! Mẫu thân đối xử với ngươi không tệ, lúc trước cũng dốc hết sức trợ giúp ngươi tiến giai Thông Huyền. Bây giờ ngươi lấy oán trả ơn, chẳng lẽ không sợ sau này bị Tâm Ma cắn trả, cho ngươi chết không có chỗ chôn hay sao?" Dao Cơ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
"Ha ha, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn tác động tới ta sao? Tính riêng về lĩnh ngộ với Thất Tình Quyết thì đừng nói là ngươi, dù có là mẹ của ngươi cũng kém ta nhiều. Hôm nay ta sẽ thay mẹ ngươi dạy ngươi một câu, cảnh giới cuối cùng của Thất Tình Quyết là Vong Tình, thiện ác tình cừu chỉ như mây khói mà thôi, chỉ cần lòng ta bất động thì Tâm Ma gì cũng vô dụng mà thôi." Nét kiều mị trên mặt phân thân Hồ Mị biến mất, lạnh lùng nói.
"Thiện ác tình cừu, bất quá thoảng qua như mây khói..." Nghe lời này, trong lòng Liễu Minh chợt có cảm giác đốn ngộ, ánh mắt cũng có chút hoảng loạn, thế nhưng chỉ một khắc sau đã khôi phục bình tĩnh như cũ.
"Huyễn thuật thật lợi hại, chỉ bằng vài câu nói đã làm cho người ta đắm chìm trong đó mà không biết." Trong lòng Liễu Minh có chút sợ hãi.
Thế nhưng đúng lúc này, một cự trảo hồng nhạt chợt hiện ra trên đỉnh đầu hắn, mang theo từng đạo hồng mang quấn quanh, dùng khí thế cực kỳ to lớn đập xuống. Liễu Minh thấy vậy thì hét lớn một tiếng, lập tức phun ra một cột sáng màu đen, oanh kích vào cự trảo, ngăn cản nó tiến thêm, đồng thời tay bấm quyết, kim quang trên người lập tức đại phóng, một pháp tướng cực lớn màu vàng kim hiện ra, chặn lại cự trảo hồng nhạt. Tiếp đó hắn xoay người, thúc giục kiếm quyết, một đạo kiếm quang màu tím liền bắn tới đỉnh đầu Dao Cơ. Cùng lúc đó, phân thân Hồ Mị cũng bay tới, năm ngón tay định chộp xuống đầu Dao Cơ.
Lúc này, trong mắt Dao Cơ và Diệp Thiên Mi vẫn mờ mịt, chưa thoát khỏi huyễn thuật của đối phương.
Khổ Luân Kiếm mang theo những tia điện xà màu tím bay lên, hóa thành một thanh Cự Kiếm dài chừng trăm trượng, bay vọt ra chắn trước đầu Dao Cơ, những đạo hồ quang điện trên thân kiếm bắn ra, tấn công phân thân Hồ Mị. Hồ Mị đang đứng trên không trung thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng, gương mặt hồng hào sáng lên, năm ngón tay hiện sắc đỏ lập lòe, trực tiếp tóm lấy kiếm quang, không thèm để ý những tia hồ quang điện bắn tới.
Một tiếng "Két" vang lên, kiếm quang lập tức tan rã, trong tay phân thân Hồ Mị là một thanh phi kiếm dài hơn một xích màu tím. Nó giãy dụa liên tục, thế nhưng không có chút tác dụng nào cả. Tiếp đó, Hồ Mị lại chà mạnh lên thân kiếm, Khổ Luân kiếm liền bị bẻ gẫy đôi, linh quang trên mặt kiếm lập tức mờ đi. Khổ Luân kiếm này tuy chỉ là một Cực Phẩm Linh Khí, lại là vật đi theo Liễu Minh nhiều năm, dùng cực kỳ thuận tay, thế nhưng không ngờ lại bị hủy ở đây.
Nhưng trên mặt hắn lại không hiện chút thương tiếc mà thừa dịp này phát ra một màn sương đen bao lấy thân thể Dao Cơ và Diệp Thiên Mi, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, chui vào thân thể hai nàng. Thân thể hai nàng lập tức chấn động, khôi phục thần trí.
Diệp Thiên Mi khá tốt, còn Dao Cơ tái nhợt mặt, nhìn Hồ Mị, lộ ra nét khó tin.
"Huyễn thuật của ngươi đã tới cảnh giới tùy tâm sở dục, mọi cử động có thể làm cho người rơi vào trong vô tận ác mộng rồi sao? Không, điều đó không có khả năng..."
Phân thân Hồ Mị cười khẽ một tiếng, không trả lời, thân thể còn tuôn ra một màn sương màu hồng phấn, mau chóng ngưng tụ thành một thân ảnh yêu hồ cực lớn, tám đuôi sau lưng nhẹ nhàng bay múa.
Dao Cơ hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nét dứt khoát, cũng thả ra một màn hào quang hồng phấn, ngưng tụ thành một pháp tướng yêu hồ cực lớn, sau lưng có tới chín cái đuôi. Hư ảnh pháp tướng của Dao Cơ tuy rằng nhiều hơn Hồ Mị một cái đuôi, thế nhưng tính riêng về kích thước hay chấn động pháp lực đều thua đối phương khá nhiều.
Phân thân Hồ Mị thấy cảnh này thì trong mắt lập tức hiện ra một chút vui vẻ.
"Liễu Minh, cảm tạ ngươi có thể tới gặp ta lúc này. Thế nhưng đây là chuyện của tộc Thiên Hồ ta, không có quan hệ gì với ngươi cả. Ngươi hãy đưa vị đạo hữu tộc Huyết Đằng này đi đi." Dao Cơ liếc Liễu Minh một cái, mở miệng nói.
Diệp Thiên Mi nghe vậy, ánh mắt nhìn dung nhan tuyệt thế của Dao Cơ mấy lần, trong mắt hiện lên ánh tinh quang nhưng cũng không lên tiếng.
"Ngươi là thiếu chủ của tộc Thiên Hồ, nếu như ngươi có chuyện thì Thiên Hồ Nhất Mạch thật sự đã rơi vào tay Hồ Mị." Liễu Minh thản nhiên nói, thân hình khẽ động, bay tới chắn trước người Dao Cơ.
Ánh mắt Hồ Mị xoay chuyển, trên mặt lộ nét ngưng trọng. Tên tu sĩ Nhân loại này tuy rằng chỉ có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ, thế nhưng lại luôn cho nàng cảm giác nhìn không thấu, làm nàng có phần kiêng kị với hắn.
"Đợi một chút, cho dù đây chỉ là một phân thân của Hồ Mị, thế nhưng không phải ta và ngươi có thể chống lại được." Dao Cơ biến sắc, gấp gáp nói.
"Không cần lo lắng, nếu là chân thân của nàng đến đây thì ta chỉ có nước bỏ chạy trối chết, còn nếu chỉ là một phân thân thì ta vẫn còn chút nắm chắc. Hơn nữa, ta còn chút ân oán với nàng này nữa." Liễu Minh bình tĩnh nói.
Dao Cơ nghe lời này, khẽ giật mình.
"Diệp... sư thúc cũng thế, mọi người lùi về sau một chút đã." Liễu Minh quay đầu nói với Diệp Thiên Mi.
Dao Cơ nghe lời này thì trên mặt liền lộ ra vài tia ngạc nhiên. Nhưng chưa chờ nàng hỏi lại thì Liễu Minh đã thả ra một đám sương đen như mực. Lúc này, lấy hắn làm trung tâm, một vòng xoáy mãnh liệt hiện ra đồng thời tản mát ra chấn động Pháp Lực cực kỳ mạnh mẽ. Dao Cơ và Diệp Thiên Mi được một cỗ lực nhu hòa đẩy ra xa mấy trăm trượng mới đứng vững thân thể. Hai thiếu nữ nhìn Liễu Minh đứng giữa vòng xoáy, trong mắt đều lộ ra nét hoảng sợ.
"Ôi, khẩu khí thật lớn. Ta thật muốn nhìn xem một tên tu sĩ Thiên Tượng sơ kỳ của Nhân tộc thì có bao nhiêu bổn sự đây." Hồ Mị thấy vậy, hừ lạnh một tiếng. Pháp tướng Yêu Hồ tám đuôi sau lưng nàng đột nhiên phóng đại lên, tám cái đuôi cũng ngưng tụ thành thực thể rồi lập tức biến mất.
Một khắc sau, chung quanh Liễu Minh chợt chấn động, tám đầu cái đuôi bỗng hiện ra, mang theo vô số ảo ảnh, như xúc tu quấn quanh người Liễu Minh. Liễu Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị tám cái đuôi quấn lấy thân thể.
Trên mặt Hồ Mị lập tức hiện nét đắc ý, nàng giơ cao tay, kết thành một pháp quyết cổ quái.
Tám cái đuôi hồ ly tỏa sáng, quấn chặt lại với nhau, tạo thành một viên cầu cực lớn, không ngừng đè ép vào bên trong.
"Liễu Minh..." Dao Cơ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, thân hình khẽ động, định bay qua.
"Chờ một chút! Trước nay Liễu Minh là kẻ thâm trầm, lúc trước hắn đã nói vậy, xem ra đã có tính toán cả rồi." Diệp Thiên Mi ngăn Dao Cơ lại, trấn định nói.
Sắc mặt Dao Cơ khẽ động, lập tức ngưng lại thân hình.
Lúc này, đột nhiên tám cái đuôi của Hồ Mị không cuốn vào trong được nữa mà còn bắt đầu giãn ra nhanh chóng.
Xuy xuy xuy!
Trong hư không, đột nhiên hiện ra mấy móng vuốt màu đen bao phủ bởi hắc diễm, cắt tám cái đuôi của Hồ Mị ra làm mấy đoạn, bắn tung tóe ra xung quanh.
Sắc mặt Hồ Mị đại biến, pháp tướng Yêu Hồ sau lưng nàng run rẩy liên tục, hào quang ảm đạm đi nhiều, dường như vừa rồi đã bị thương nặng. Nàng vung tay lên, ảo ảnh Pháp tướng lập tức mờ đi rồi biến mất, tiếp đó, sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc nhìn về phía trước.
Phía trước, thân thể Liễu Minh chậm rãi hiện ra, thế nhưng lúc này thân thể hắn đã biến đổi rất nhiều. Quanh thân hiện ra vô số ma văn tím sậm, ma diễm quanh thân cuồn cuộn, trên người hiện ra một lớp lân phiến đen kịt, năm ngón tay dài ra như năm móng vuốt, cực kỳ sắc bén.
Một luồng Ma Khí cực kỳ cường đại, không ngừng khuếch tán ra khắp nơi xung quanh.
"Chân Ma Khí!" Sắc mặt Hồ Mị đại biến.
Vốn dĩ vô cùng vui mừng khi Liễu Minh thoát khốn, thế nhưng vừa thấy hình dạng hiện tại của Liễu Minh, Dao Cơ cũng vô cùng kinh sợ. Chỉ có Diệp Thiên Mi khi thấy cảnh này chỉ có chút kinh ngạc rồi lại khôi phục bình tĩnh như cũ.
"Cuối cùng thì ngươi là ai?" Hồ Mị nghiêm nghị hỏi.
Liễu Minh dường như không nghe được câu hỏi của Hồ Mị mà chậm rãi nhúc nhích thân thể. Từ sau khi hắn tiến giai Thiên Tượng tới nay thì đây là lần đầu tiên thi triển ma hóa, thế nên thân thể còn chưa kịp thích ứng với lực lượng cường đại tới vậy.
Thấy Liễu Minh không để ý, trên mặt Hồ Mị hiện ra nét giận dữ, bàn tay trắng như ngọc vẫy một cái, một tấm lụa hồng bay ra, định chém xuống đầu Liễu Minh. Lúc này, Liễu Minh chỉ nhấc tay lên, năm ngón tay mang theo vô số ma văn màu tím vỗ xuống tấm lụa.
Xuy xuy xuy!
Năm móng vuốt sắc bén như dao hiện ra, bắn về phía tấm lụa đang bay trên không, phát ra những tiếng xé gió chói tai.
Rặc rặc!
Tấm lụa vừa va phải năm móng vuốt thì lập tức bị cắt ra làm mấy đoạn. Tiếp đó, móng vuốt lại tiếp tục bắn về phía Hồ Mị. Tay kia Liễu Minh cũng vung lên, lần này là năm cây kim nhọn hoắt phóng tới.
Sắc mặt Hồ Mị đại biến, tiếp tục phóng ra hào quang hồng sắc, ngưng kết ra một pháp tướng Yêu hồ chắn trước người. Thế nhưng lúc này, pháp tướng đã nhỏ đi nhiều, xem ra vừa rồi nguyên khí của nàng đã tổn thương khá nặng.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng, năm móng vuốt sắc bén trảo vào pháp tướng, tạo ra một trận rung động cực kỳ mãnh liệt.
Đồng thời, sau lưng Hồ Mị chợt chấn động, một thân ảnh đen thui hiện ra, chính là Liễu Minh ma hóa.
Sắc mặt Hồ Mị tái mét, chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy nơi ngực hiện ra hai bàn tay phủ đầy lân phiến, thân thể của nàng đã bị Liễu Minh dùng tay đâm xuyên qua.
Liễu Minh quát lên một tiếng, hai tay dùng sức một cái, thân thể Hồ Mị đã bị hắn xé ra làm đôi.
Thân thể Hồ Mị chỉ do Pháp lực ngưng tụ thành, không có huyết nhục, thế nên hai nửa thân thể chỉ lóe lên đã hóa thành hai tấm Ngọc Phù vỡ vụn, những mảnh vỡ lập tức biến thành vô số điểm sáng, tán loạn biến mất.