Ma Thiên Ký

Chương 1132: Đại công cáo thành

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Biên: nila32

Những con Minh trùng xuyên qua biển lửa nhanh chóng bị đám Liễu Minh giải quyết hết. Còn Sư Hống thì đang dùng bình ngọc đen liên tục thả ra Luyện Ngục Chân Hỏa củng cố cho biển lửa bên ngoài, làm cho biển lửa càng cháy rực hơn, phạm vi cũng nhanh chóng lan ra, cản lại đám Minh trùng đang chuẩn bị lao qua khiến chúng không dám đi tiếp nữa. Gánh nặng trong lòng đám đại hán tóc đỏ rốt cục cũng được gỡ bỏ, trên mặt hiện lên nét cười đầy nhẹ nhõm. Một đoàn người đi vào nơi đây, tính cả Sư Hống là gần hai mươi người, vậy mà giờ này cũng chỉ còn sống gần một nửa, trong đó bốn tên đệ tử Hóa Tinh kỳ của Thiên Yêu Cốc chỉ còn lại có một người mà thôi. Liễu Minh âm thầm bấm pháp quyết, Xa Hoạn Thanh Ngưu dù không cam lòng nhưng vẫn gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhanh chóng tan biến hóa thành một đạo thanh ảnh, bay vào vai trái của hắn.

"Chư vị khổ cực, may mắn mà có các ngươi liều chết tương trợ, nên đại trận mới không bị công phá. Bây giờ chúng ta chỉ còn chờ mấy mắt trận kia phát động là được. Đợi đến khi trở về Triệt Địa Sơn, Sư mỗ sẽ báo với liên minh để luận công ban thưởng." Sư Hống quét mắt nhìn qua mọi người rồi nói.

Đại hán tóc đỏ và nam tử áo trắng nghe thế cũng chẳng thấy vui mừng bao nhiêu, đám đệ tử mà bọn hắn đem theo đã tổn thất hơn nửa, làm sao mà còn cao hứng được chứ. Sư Hống quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, dừng lại một chút như muốn nói gì đó. Đúng lúc này, một tiếng vang đinh tai nhức óc UỲNH UỲNH RẦM RẦM truyền tới. Mọi người cả kinh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cột sáng cực lớn phát ra từ Lạc Sa Đại Trận đang truyền ra từng tiếng nổ như sấm, dường như đang có vật gì nổ tung trong đó. Âm thanh kia càng ngày càng lớn, cột sáng kia cũng càng ngày càng to ra, rất nhanh đã lớn gấp đôi ban đầu, còn đang không ngừng tiếp tục khuếch tán ra hào quang màu vàng đất. Lúc này, nếu như đứng ở khoảng mấy vạn trượng trên sa mạc Nam Man nhìn xuống liền có thể thấy một khung cảnh vô cùng đồ sộ đang diễn ra.

Trong sa mạc bị bão cát đen tàn phá, tại bốn địa điểm khác nhau, bốn cột sáng cực lớn đang phóng thẳng lên trời. Từ mỗi cột sáng lại tản ra những tia sáng màu vàng kim chói mắt. Chúng đan xen bện chặt vào nhau theo một quy luật nào đó, nhanh chóng tạo thành một tấm lưới khổng lồ, bao trùm hơn nửa sa mạc Nam Hoang. Càng ngày cột sáng càng tản ra nhiều tia kim quang chói lọi, còn tấm lưới kia cũng càng ngày càng dày đặc hơn. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Liễu Minh cũng giật mình, thế nhưng sau một khắc, thần sắc của hắn liền biến đổi, chợt cảm thấy một cỗ sức nổi kéo người mình bay lên không. Lúc này, những người khác cũng xảy ra tình trạng như vậy, giống như trọng lực bị đảo ngược, hất bọn hắn và đất cát xung quanh bay lên.

"Đai trận Lạc Sa đã bắt đầu hoạt động! Mọi người hãy cố gắng dựa vào nhau, cẩn thận bão cát xung quanh, đừng bị cuốn vào đó!" Sư Hống thấy thế, hét lớn với mọi người xung quanh.

Nghe vậy, bọn họ liền mau chóng tế ra các loại Phù Lục bí thuật, chống lại cỗ hấp lực cực mạnh kia, cố gắng đến gần Sư Hống.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM!

Tấm lưới bao trùm sa mạc làm cho đất trời dường như đảo ngược, đất cát mịt mù khắp nơi, bão cát đen lập tức trở nên mạnh mẽ hơn mười lần lúc trước. Không khí cũng cuộn lại với nhau thành vô số các vòi rồng cực lớn di chuyển bốn phía, nơi nó đi qua, đất cát cũng bị quét sạch, đến đất bên dưới cũng bị cạo bay đi một lớp dày. Trên sa mạc, vô số Minh trùng cấp thấp đã bị vòi rồng cuốn vào, lập tức không còn tiếng động gì nữa. Xung quanh đám người Liễu Minh cũng xuất hiện các đạo vòi rồng đi tới. Cũng may mà bọn họ đã tụ tập lại một chỗ, sau khi Sư Hống tế ra một màn bảo hộ thì chẳng còn bị ảnh hưởng bao nhiêu nữa. Thế nhưng đám minh trùng kia lại không may mắn như vậy, dưới uy lực của tự nhiên, bọn chúng không có một chút sức phản kháng nào, nhanh chóng bị cuốn vào trong đó. Những Minh trùng cấp cao cũng không sao chống chọi được lực hút quỷ dị này, chúng liên tục kêu lên những tiếng sợ hãi, bất chấp việc chiến đấu với đám Liễu Minh mà nhanh chóng hóa thành các đạo độn quang, chạy trốn khắp nơi.

"Rất tốt, xem ra ba nơi khác cũng tạo mắt trận thuận lợi, siêu cấp đại trận Lạc Sa rút cuộc cũng được kích hoạt. Hiện tại đã không còn chuyện của chúng ta nữa, đi thôi!" Thấy tình hình trước mắt, Sư Hống vui vẻ nói với đám Liễu Minh rồi dùng một ngón tay điểm nhẹ vào bình ngọc đen trước ngực y.

Biển lửa bên kia liền nhanh chóng tan đi, lại biến thành các hạt cát đỏ, bắn ngược vào trong bình ngọc. Sau khi Sư Hống thu lại Pháp bảo liền lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên y vung tay lên, một quầng sáng màu vàng đất liền hiện ra, bao phủ tất cả mọi người. Ánh sáng vàng lóe lên một cái, mang theo đám người Liễu Minh, biến mất không còn tung tích.

...

Cùng lúc đó, ở bên cạnh một sơn cốc hoang vu.

Bão cát điên cuồng thổi làm trời đất mịt mù, cát bụi bay khắp nơi như những lưỡi dao bén nhọn thổi bung cả nửa ngọn núi bên kia, trời đất mịt mù, khắp nơi là vô số Minh trùng cấp thấp kêu lên những âm thanh sợ hãi bị cuốn vào. Bên cạnh cột sáng kim sắc, hai đạo thân ảnh một vàng một đen đang tranh đấu kịch liệt, khắp nơi trên mặt đất là các hố sâu cực lớn do pháp thuật gây nên. Xung quanh là vô số vòi rồng khổng lồ đang di chuyển, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến trận chiến giữa hai người kia. Một người trong đó là Kim Man lão tổ sắc mặt giận dữ, những thủ hạ bà ta mang đến đều bị tiêu diệt, những người kia đa phần là lực lượng trung kiên trong bộ lạc của bà ta, làm cho bà ta cảm thấy cực kỳ chán nản. Thế nhưng cũng may đại trận Lạc Sa đã khởi động thành công. Còn bóng đen đối diện là một thân ảnh nửa người nửa trùng cực lớn, tản mát ra linh áp không hề kém hơn Kim Man lão tổ, rõ ràng là một Minh trùng cấp Thiên Tượng của Minh tộc. Kim man lão tổ hừ lạnh một tiếng, sau khi hai pháp tướng va chạm mạnh vào nhau, một tấm điện mang liền hiện ra, chắn trước người nàng. Lớp điện mang màu xám mờ đi một chút rồi biến lớn hơn gấp trăm lần, tạo thành một đạo đao mang lớn hơn trăm trượng, bên trên là vô số tia điện lưu chuyển. Ngón tay Kim Man lão tổ cong lại, bóng đao kia liền chém về phía Minh trùng Thiên Tượng cảnh kia, "Bành" một tiếng rồi vỡ ra, hóa thành vô số bóng đao nhỏ hơn, chắn trước người tên Minh trùng kia. Phụ nhân thấy vậy lền đánh ra một đạo pháp quyết, thu ảo ảnh Pháp Tướng lại, trong miệng liền phun ra một đạo hồng quang, quấn lấy thân thể y, nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang bắn nhanh về phía xa, chỉ trong chốc lát liền biến mất trong bão cát.

...

Cách sơn cốc nơi Kim Man lão tổ bày mắt trận mấy vạn dặm, một đạo hào quang đang mau chóng bay qua nơi bão cát đen tàn phá. Bên trong hào quang là mấy thân ảnh mờ ảo, chính là Phong trưởng lão Triệt Địa Sơn và bốn năm tên tu sĩ nữa, quần áo bọn họ đều đã rách tả tơi, mặt mày tái nhợt, giống như nguyên khí đã đại thương.

...

Cùng lúc đó, trong một nơi bão cát hoành hành trong sa mạc Nam Hoang, một bóng vàng đang lao cực nhanh về phía trước, chỉ lóe một cái đã bay xa mấy trăm trượng. Thế nhưng bên trong bóng vàng lại chẳng thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ có thể thấy hình dạng một pháp luân mờ ảo.

...

Khoảng nửa ngày sau, một chiếc thuyền trắng liền bay ra khỏi bão cát đen nơi sa mạc Nam Hoang.

Bên trong đó, chính là đoàn người Sư Hống và Liễu Minh. Bạch quang lóe lên, Phi Thuyền đã dừng lại bên ngoài bão cát. Bọn họ quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy lúc này, sa mạc Nam Hoang đã hoàn toàn nổi giận, vô số vòi rồng như những xúc tu cực lớn đang bay tới bay lui, quét lên vố số đất cát. Toàn bộ sa mạc đã bị bao phủ bởi những đám mây đen, giữa cơn bão cát mãnh liệt thì không còn nhìn rõ ranh giới trời và đất nữa. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, uy lực của bão cát lớn như vậy, cho dù tu sĩ Hóa Tinh Kỳ của Nhân tộc bị cuốn vào, chỉ sợ cũng chẳng thể thoát được. Đám Minh trùng cấp thấp trong sa mạc, nếu không có gì đặc biệt xảy ra chắc đã bị hốt gọn cả rồi.

"Kết quả chuyến đi này cũng không tệ, đi thôi." Sư Hống thở dài một tiếng rồi phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, chiếc thuyền kia liền hóa thành một đạo lưu quang, bay nhanh về phía Triệt Địa Sơn.

...

Khoảng nửa canh giờ sau, trên quảng trường của Triệt Địa Sơn, một chiếc thuyền trắng liền bay tới rồi chậm rãi hạ xuống. Bên ngoài Triệt Địa Sơn, một đệ tử trung niên đang dẫn theo mười tu sĩ đứng đó chờ đợi, khi thấy bạch quang bay tới liền vội vàng đứng ra tiếp đón.

"Sư Hống tiền bối, lần này vất vả ngài." Người đàn ông trung niên áo xám cung kính thi lễ với Sư Hống.

Sư Hống nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi vung tay lên, y thu lại phi thuyền, tiếp tục đứng trên không với đám Liễu Minh.

"Phong Tổ Sư và các vị tiền bối khác đã trở về, bây giờ còn ở trong đại điện." Người trung niên áo xám làm một động tác mời với Sư Hống.

"Đều trở về rồi, xem ra bọn hắn cũng thật nhanh chân." Sư Hống nghe vậy, ánh mắt lóe lên, rồi khoát tay ý bảo người kia dẫn đường. Đám người Liễu Minh cũng không nói không rằng mà tiếp tục đi theo y.

Bên trong chủ điện của Triệt Địa Tông lúc này lại vắng ngắt. Ngoại trừ Phong Trưởng lão Thiên Tượng Cảnh của Triệt Địa Tông đang ngồi ghế chủ tọa và Kim man lão tổ của Kim man bộ lạc ra thì chỉ còn vài tên tu sĩ Chân Đan đang ngồi hai bên.

"Sư Hống đạo hữu, cuối cùng ngươi đã trở về." Sư Hống vừa đi vào đại điện, Phong Trưởng lão liền lập tức đứng lên tiếp đón.

Kim Man lão tổ cũng đang đứng lên theo, nhưng khi thấy Liễu Minh đang đi theo sau Sư Hống, sắc mặt liền trầm xuống.

"Phong đạo hữu, Kim man đạo hữu... Ồ, tại sao lại không thấy Diêu đạo hữu của Hóa Sa Tông đâu?" Sư Hống ôm quyền chào mọi người rồi hỏi.

"Diêu đạo hữu đã bị hai con Minh trùng Thiên Tượng cảnh đánh lén, bây giờ đã bị thương nặng, đến thân thể cũng bị đánh tan, hiện tại còn đang tu dưỡng ở bên trong. Tiểu đội của ta và Kim Man đạo hữu cũng chịu thương tổn nặng nề. Ngược lại là số người còn sống trong đội do Sư Hống đạo hữu dẫn dắt lại là nhiều nhất. Cũng may là Lạc Sa Đại Trận được kích hoạt, mới tạm thời đánh tan được đại quân Minh tộc kia. Dựa theo tình hình này, đối phương nếu muốn tổ chức một đợt tiến công quy mô lớn nữa chắc cũng phải mất vài tháng." Phong trưởng lão thở dài một hơi nói.