Ma Thiên Ký

Chương 1111: U Vương Hoang Hàn

Dịch giả: tieukinh, MaMa

Hoang Hàn Tự, U Vương tọa hóa

Dạ trung kiên, minh chứng" trang nghiêm.

(tridatinh)


“Ban đầu sở dĩ ta mời đạo hữu đi cùng là muốn mượn thân phận Nhân tộc của ngươi để phá giải một cấm chế trong U Vương Chi Thương.” Âm Lưu nhàn nhạt nói.

“Nếu tiền bối đã cần thì trước khi vãn bối tìm Cửu Chuyển U Hạch sẽ giúp tiền bối làm việc này.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh thản nhiên nói.

“Cấm chế đó khá đặc biệt, nếu không phải là tu sĩ U tộc thì xác suất phá giải thành công sẽ cao hơn nhiều, có điều lúc phá giải thành công sẽ xuất hiện không gian loạn lưu, dù là tu sĩ Thiên Tượng cảnh cũng khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng ta và ngươi vốn có quan hệ sâu xa, đương nhiên ta sẽ không làm như vậy. Liễu đạo hữu, ngươi có đồng ý cùng ta thực hiện một giao dịch?” Âm Lưu mỉm cười nói.

“Giao dịch?” Liễu Minh lộ vẻ không hiểu.

“Không sai, chắc ngươi cũng đã nhìn thấy trên tấm kính kia, ta đã từng đến đây nên biết được mấy chỗ U vương tọa hóa trong U Vương Chi Thương, trong đó có một chỗ cấm chế nếu là tu sĩ Nhân tộc thì tương đối dễ phá giải. Hơn nữa hiện nay công pháp chủ tu của ngươi dường như là Minh Cốt Quyết, công pháp này rất ít truyền ra ngoài, chắc là ngươi vẫn chưa có cả bộ đúng không?” Âm Lưu ý vị thâm trường nói.

Liễu Minh run lên, trên mặt lướt qua vẻ kích động hiếm có. Cửu Chuyển U Hạch có liên quan đến cơ hội rời khỏi Cửu U Minh Giới, ngoài thứ này ra thì việc tìm nửa sau Minh Cốt Quyết chính là đại sự hàng đầu. Mấy năm nay hắn đã đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, thậm chí đã nảy sinh ý định bỏ cuộc, đổi qua tu luyện công pháp khác. Hôm nay nghe được lời này sao mà không kích động.

“Không biết Lục Âm tiền bối muốn tại hạ làm việc gì?” Liễu Minh hít sâu một hơi miễn cưỡng bình tĩnh lại rồi hỏi.

“Cũng không phải là việc gì khó khăn, Liễu đạo hữu thực lực lẫn tâm tính trí tuệ đều hơn người, sau này rất có khả năng tiến giai Thiên Tượng hay Thông Huyền. Chỉ cần đạo hữu đáp ứng sau khi tu luyện đại thành sẽ chiếu cố cho Ngân Tuyền Cốc Long gia và Man Quỷ Tông là được.” Âm Lưu nghiêm túc nói.

“Vãn bối năm xưa chính là đệ tử Man Quỷ Tông, còn Long sư tỉ cũng là hảo hữu của vãn bối, hai việc này không thành vấn đề.” Liễu Minh sau khi kinh ngạc liền gật đầu nói.

“Đạo hữu quả là hào sảng” Âm Lưu gật đầu, thần sắc hơi thả lỏng, cũng không yêu cầu Liễu Minh thề thốt gì mà lấy ra một ngọc giản trống không rồi áp lên trán.

Lát sau, lão khắc xong thông tin vào ngọc giản liền ném cho Liễu Minh.

“Ta đã ghi chú lại hai chỗ cùng những điều cần chú ý trên đường đi. Ngoài nơi có Cửu Chuyển U Hạch còn có một nơi là nơi tọa hóa của một vị U vương nổi tiếng bằng Minh Cốt Quyết, tin rằng ở đó sẽ có cả bộ công pháp này. Tuy nơi đó cấm chế rất lợi hại nhưng với thân phận nhân tộc của đạo hữu thì chắc không khó vượt qua.”

Liễu Minh sau khi kiểm tra qua ngọc giản liền gật đầu rồi giơ một tay lên phát thệ:

“Ta Liễu Minh xin thề, sau này nếu Long gia và Man Quỷ Tông gặp nạn mà bản thân có thể cứu được, nhất định sẽ tận tâm tận lực”

Âm Lưu thấy vậy, trên mặt hiện vẻ tươi cười.

“Nếu đã như vậy, chúng ta chia tay ở đây, ba tháng sau gặp nhau ở cốc khẩu này, đến lúc đó ta sẽ có cách đưa ngươi rời khỏi đây.” Âm Lưu nói xong liền hóa thành một đạo hắc quang bay vào cốc khẩu.

Liễu Minh nhìn bóng lưng Âm Lưu xa dần, trầm ngâm hồi lâu rồi đưa ngọc giản áp lên trán cẩn thận xem xét. Sau thời gian một nén hương, hắn lại lấy bản đồ có được từ Động Hào chỉnh lý lại lần nữa, lúc này hắn đã có cái nhìn rõ hơn về U Vương Chi Thương. Nơi này tuy là trung tâm của sơn mạch nằm giữa hai U vực nhưng cũng cực kì rộng lớn, phía Nam băng tuyết ngập trời, phía Bắc toàn là rừng cây rậm rạp, phía Đông là sa mạc vạn dặm, phía Tây là minh hà cuồn cuộn, tự tạo thành một thế giới riêng biệt. Mà nơi tọa hóa của các đời U vương thì phân bố chi chít khắp nơi. Liễu Minh sau khi cất ngọc giản thì nhìn về phía nam trầm ngâm một hồi rồi hóa thành một đạo cầu vồng màu đen bay đi, sau mấy hơi thở liền biến mất ở cuối chân trời.

Mấy ngày sau.

Trời có tuyết lớn lại thêm âm phong thổi vù vù khiến U Vương Chi Thương vốn đã âm trầm càng thêm lạnh lẽo thấu xương. Trên mặt tuyết xám có một hàng dấu chân thẳng tắp hướng về phía trước, vốn dĩ ban đầu dấu chân rất rõ ràng, nhưng sau mấy trận âm phong liền mờ hẳn đi. Ở đầu hàng dấu chân kia có một thanh niên áo xanh đang bất chấp gió tuyết bước từng bước về phía trước. Người này chính là Liễu Minh. Lúc này quanh thân hắn bao phủ một luồng hắc khí nhàn nhạt, chống lại cái lạnh của gió tuyết. Nơi hắn muốn đi chính là một nơi tương đối dễ lấy được Cửu Chuyển U Hạch, theo Âm Lưu thì ở sâu trong tuyết địa phương nam có một nơi gọi là "Hoang Hàn Tự", là nơi Hoang Hàn U vương tọa hóa.

Trên đường đi hắn dựa vào chỉ dẫn của địa đồ mà Âm Lưu đưa cho vừa tránh vừa phá giải rất nhiều cấm chế lợi hại, lại gặp một số quỷ vật có tu vi từ Hóa Tinh đến Chân Đan nhưng đều bị hắn nhanh chóng diệt sát. Cứ thế hắn vừa đi vừa nghỉ, tuy chậm nhưng cuối cùng cũng đến được nơi tuyết địa này. Lúc hắn mới tiến vào khu vực này liền phát hiện nơi đây được thiết lập một loại cấm chế cấm bay nào đó. Một khi phi hành, đầy trời bông tuyết màu xám sẽ ngưng tụ thành từng đám băng trùy sắc nhọn, bao phủ trời đất bắn xuống. Mỗi một cây băng trùy đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Tinh Kỳ, vì vậy thân thể Liễu Minh mặc dù mạnh mẽ hơn người cũng không cách nào chịu đựng được công kích dày đặc như thế. Không còn cách nào khác, hắn đành phải chấp nhận cuốc bộ. Cũng không lâu lắm, Liễu Minh đột nhiên dừng chân tại chỗ, hai mắt nhíu lại nhìn về phía trước. Xuyên qua màn xám do bông tuyết tạo thành, có thế nhìn thấy bóng dáng vài ngọn núi tuyết trơ trọi xa xa phía trước. Trên một đỉnh núi tuyết tương đối thấp hơn, có thể nhìn thấy một ngôi miếu hoang có diện tích không lớn.

“Đã đến!”

Hai mắt Liễu Minh sáng ngời, bước chân lập tức nhanh hơn, hướng phía trước đi tới. Một canh giờ qua đi, Liễu Minh đang dừng chân trên bình đài đỉnh núi tuyết thấp bé, phía trước chỗ này trăm trượng là một ngôi miếu hai tầng đơn sơ. Bên trên ngôi miếu ngoại trừ mặt ngoài bị che lấp bởi lớp tuyết trắng xám bao trùm dày đặc, thì bên ngoài không có bất kỳ vật trang trí nào, thậm chí ngay cả bảng hiệu cũng không có một cái. Nếu không phải bản thân hiện tại ở Cửu U Minh Giới, mà trên bản đồ lại ghi chú rõ ràng, nơi đây chính là nơi tọa hóa của U Hàn Vực thông huyền, U Vương một thời oai phong. Liễu Minh cũng thiếu chút nữa cho là mình đã đi tới núi hoang vô danh, tiểu miếu đổ nát nào đó. Sau khi đánh giá mấy lần, thần sắc họ Liễu đột nhiên âm tình bất định. Một lát sau, một tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai, thanh mang chợt lóe lên, hư ảnh xa hoạn không một tiếng động hiện ra, sau một tiếng gào rú lại nhanh chóng rụt trở về.

Liễu Minh thấy vậy, mới lộ ra vẻ yên tâm, cất bước đi tới cửa miếu. Căn cứ vào địa đồ mà Âm Lưu đưa cho chỉ rõ, tiểu miếu nhìn như yên bình, thực ra trong trong ngoài ngoài có rất nhiều cấm chế, tuy nhiên phần lớn những cấm chế này có tác dụng lớn đối với U Tộc cùng quỷ vật, tuy vậy những cái cấm chế đó đối với Liễu Minh cũng không có vấn đề gì. Có điều mới vừa rồi La Hầu lại đột nhiên truyền âm, để cho khí tức toàn thân ẩn đi, dùng bộ dạng phàm nhân trực tiếp đi vào. Khi hắn mở miệng hỏi thăm lý do, La Hầu lại chẳng nói câu nào. Lúc đầu Liễu Minh có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định thử một lần. Kết quả sau đó, khiến hắn không khỏi quá đỗi vui mừng. Hắn cứ như vậy, từ cửa miếu đi thẳng một mạch vào trong giống như ngôi miếu này thật sự bình thường không có chút nào đề phòng, không có nảy sinh chút nào dị trạng. Tầng một ngôi miếu không lớn, chỉ có khoảng hơn trăm trượng, trong đó ba góc riêng biệt đều có bệ đá, phía trên là một pho tượng nam tử mặc áo giáp U Tộc ngồi xếp bằng. Trừ cái đó ra, thì xung quanh có chút lộn xộn, có thế phát hiện ra không ít dấu vết chiến đấu kịch liệt còn lưu lại.

“Xem ra đây chính là ba vị thủ hạ cấp Thiên Tượng hộ vệ của U Vương Hoang Hàn, đã lấy chính sinh mệnh của mình tế luyện thành khôi lỗi để thủ hộ lâu dài ở chỗ này, quả nhiên minh chứng cho lòng trung thành.” Liễu Minh quét mắt một vòng, vừa nhìn về phía ba pho tượng, không khỏi thì thào tự nói một câu.

Trước kia Âm Lưu khi còn thân phận là Lục Âm tiến vào U Vương Chi Thương lần đầu tiên thì cũng đã xông vào nơi đây, mang đi không ít bảo vật của “Hoang Hàn” lưu lại, trong đó có một đoạn ghi chép kể lại cuộc đời cũng đề cập tới ba vị hộ vệ trung thành tận tâm, mỗi người đều có thực lực to lớn lại cam nguyện đi theo Hoang Hàn đến tận đây. Âm Lưu lúc đưa cho Liễu Minh ngọc giản địa đồ, những điều này cũng ghi chú ở bên trong. Năm đó cuối cùng Lục Âm không cẩn thận kích động ba gã hộ vệ, hậu quả là phải trải qua một phen kịch đấu vì vậy mới không lấy đi được tất cả bảo vật bao gồm cả Cửu Chuyển U Hạch. Một khi có một tia khí tiết U tộc hoặc quỷ vật lộ ra ngoài, ba gã thiên tượng khôi lỗi sẽ lập tức bị kích hoạt, tiến hành tru sát người mạo phạm xâm nhập nơi đây.

Liễu Minh đánh giá tầng một cung điện vài lần, sau đó trực tiếp nhắm phía góc không có thủ vệ đi tới. Thông qua cầu thang, tiến vào tầng hai, Liễu Minh không khỏi ngẩn ngơ. Tầng hai bất ngờ có ba gian song song mật thất, gian chính giữa và gian bên phải đã bị mở ra từ lâu. Gian mật thất bên phải, phía trong nhìn rỗng tuếch, đồ vật trong đó rõ ràng đã bị dọn sạch. Mà gian mật thất ở giữa, không gian vô cùng nhỏ hẹp, dài rộng chưa tới ba trượng. Giữa mật thất, có một cái bồ đoàn, một gã thanh niên nam tử trông như còn sống đang ngồi khoanh chân trên đó. Nam tử đầu đội mũ xanh ngọc, áo xanh, đai lưng ngọc, vẻ mặt thanh tú nho nhã, dưới cằm còn một ít râu ngắn đen nhánh, xem ra diện mạo, phong thái là một mỹ nam tử.

“Đây chính là Hoang Hàn khi xưa không ai sánh kịp rồi.”

Liễu Minh nhìn qua nam tử, thả thần thức cẩn thận tra xét rõ ràng, sau một nén nhang, thở dài thì thào một câu.