Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Bên trong Minh Ngục, màn sương mù đen chỉ chạm nhẹ vào lục diễm, “vù vù” một tiếng liền tan thành mây khói, nhanh chóng bị cự viên xé ra một lỗ hổng lớn hơn một trượng.
Cự viên lông xanh thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, thân mình nó nhoáng lên một cái, muốn nhân cơ hội chạy thoát. Thế nhưng nó mới chỉ bay ra được mấy trượng thì mây đen phía trước liền quay cuồng một hồi rồi nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng vừa bị xé rách.
Ngay sau đó, chỉ nghe âm thanh xé gió vụt tới đã thấy hai đầu quỷ vật sừng nhọn một đen một trắng thình lình nhe răng trợn mắt nhảy bổ ra.
Thấy vậy, cự viên lông xanh cả kinh, chợt hai cánh tay của nó to lên, lục sắc hỏa diễm đại phóng, ngay lập tức bắt lấy hai đầu quỷ vật màu đen, dùng sức bóp nát chúng. Thân thể hai đầu quỷ vật trướng lên rồi “Bùm” một tiếng liền nổ tung, biến thành một cỗ hắc vụ.
Bàn tay cự viên lông xanh lúc này đang vô cùng đau nhức, trong đám sương mù đen ẩn chứa vô số hơi nước lạnh lẽo làm dập tắt phần lớn lục sắc hỏa diễm trên người nó.
Con cự viên lông xanh này đã mở ra linh trí, thấy tình hình như vậy trong mắt nó liền hiện ra thần sắc lo lắng.
Ngay lúc này, màn sương đen chung quanh nó chợt dao động mãnh liệt, khoảng hơn trăm đầu quỷ vật đen thui ào ào nhảy ra, chúng rít lên những tiếng quỷ khóc ghê rợn rồi đánh về phía cự viên.
Cự viên thấy vậy liền rống lên một tiếng, đột nhiên hai lợi trảo sắc nhọn trước người nó vung lên, mười đạo quang nhận xanh biếc liền chém tới đám quỷ vật.
Uy lực của quang nhận bán nguyệt này vô cùng mạnh mẽ, nó đi qua nơi nào liền chém đứt quỷ vật đến đấy, làm cho chúng lại hóa thành từng đám khói đen.
Thế nhưng đám sương đen này quay cuồng liên tục, mỗi khi một tên quỷ bị chém giết lại nhảy ra một tên khác, quả thực giống như không bao giờ hết vậy.
Cự viên lần này liền đại phát thần uy, chỉ trong nháy mắt nó đã chém giết hơn trăm tên quỷ vật một sừng, thế nhưng đám sương mù đen xung quanh không những không lùi ra xa mà còn càng tiến tới gần nó. Mà tần suất quỷ vật xuất hiện trong đám sương mù càng lúc càng nhanh, trong miệng chúng còn phun ra các cột sáng tấn công về phía Cự viên.
Cự viên lông xanh thấy vậy, lục sắc hỏa diễm trên người nó sáng lên rồi nhanh chóng bảo vệ toàn thân.
Ngay sau đó, vô số cột sáng đen giống như mưa đánh vào lục sắc hỏa diễm, tuy rằng ngay lập tức chúng đều biến mất thế nhưng lục diễm bao phủ cự viên cũng ngày càng ảm đạm.
Hai mắt cự viên lông xanh chợt lục quang đại phóng, bỗng nhiên dừng tấn công bằng quang nhận, hai tay của nó lúc này nắm chặt lại rồi đấm mạnh vào ngực.
Sau một hồi vang lên “ken két”, lục diễm trên người nó liền tan biến đi, thân hình nó chợt biến hóa, chỉ trong nháy mắt đã to hơn mấy lần, bàn tay cực lớn liên tục đập nát những tên quỷ xung quanh, đám sương mù đen tức thì bị nó xé rách một đoạn lớn.
Cự viên gầm lên một tiếng cho hả giận rồi dùng toàn bộ sức lực có được để thoát ra khỏi không gian này.
Cũng vào lúc này, bên ngoài Minh Ngục, Liễu Minh đang vô cùng bình tĩnh, trong miệng liên tục đọc từng tràng chú ngữ.
Bên trong Minh Ngục, sương đen bỗng chấn động, liền lập tức lấy cự viên làm trung tâm, nhanh chóng chuyển động xung quanh nó, nó đi đến đâu thì các tên quỷ vật ở đó liền dung nhập vào đến đó.
Cự viên hét lớn một tiếng, thú trảo to lớn vung lên liền đè ép vào đám mây đen. Vừa tiếp xúc với màn sương, cự viên liền cảm thấy không giống lúc trước, lúc này màn sương mù đã trở nên vô cùng nặng nề, lại còn cực kỳ cứng cỏi, chỉ bằng sức lực của nó xem ra cũng rất khó để xé mở ra được.
Cự viên thấy vậy liền rống to liên tục, cố gắng kéo rách lớp mây xung quanh, thế nhưng việc làm này dường như chẳng đem lại kết quả gì cả, đám mây đen còn càng ngày càng bò lại gần hơn.
Chỉ trong nháy mắt mây đen đã tạo ra một vòng xoáy đen thui, cuốn lấy cự viên lông xanh làm cho thân hình khổng lồ của nó cũng xoay tròn liên tục.
Cự viên lông xanh bất lực gầm lên một tiếng phẫn nộ, nó cố gắng giãy dụa, thế nhưng lúc này, thân thể chợt chấn động nhẹ, ngay lập tức trên thân mình khổng lồ của nó phát ra tiếng ca ca rồi nhanh chóng thu nhỏ lại về kích thước ban đầu.
Cự viên lông xanh liền thu lại lục quang trong mắt, đôi mắt nó bây giờ có thêm một chút nhân tính, hai tay ôm quyền hướng về phía trước thi lễ một cái.
Trong phòng khách, không gian Minh Ngục run lên một cái rồi lập tức tản ra, hóa thành cuồn cuộn hắc khí liền lộ ra thân ảnh cự viên bên trong.
Liễu Minh tay bấm pháp quyết, hắc khí lập tức chui vào thiên linh cái của hắn, không để lại chút dấu vết nào cả.
Cự viên lông xanh chỉ trong chớp mắt đã khôi phục thần sắc ban đầu, nó kêu lên hai tiếng, ánh mắt sợ hãi đảo qua Liễu Minh rồi thân hình chợt động liền hóa thành một bóng xanh chui vào túi da bên hông Bích Viêm.
“Rất tốt, uy lực không gian Minh Ngục của Ẩn Hàn huynh rất mạnh mẽ, còn hơn cả mong đợi của ta nữa.” Bích Viêm vui vẻ cười, tán thưởng nói.
"Bích Viêm huynh quá khen." Liễu Minh mỉm cười.
“Bây giờ Ẩn Hàn huynh đã vượt qua khảo nghiệm nên đại sự lần này sẽ do bảy người chúng ta cùng thực hiện, các vị đạo hữu không có ý kiến gì chứ?” Bích Viêm xoay người nhìn về phía những người khác, thản nhiên nói.
“Ha ha, đây là chuyện hiển nhiên mà.”
Ba người lão già mặc áo xanh rõ ràng là một nhóm, thấy Bích Viêm nói như vậy, họ cũng liên tục chắp tay chào Liễu Minh coi như thăm hỏi, Liễu Minh cũng mỉm cười và đáp lễ lại với ba người này.
Hai tên U Tộc nửa người nửa yêu cũng liếc nhìn nhau, tuy rằng thần sắc vẫn khá cao ngạo nhưng cũng đã thầm chấp nhận hắn.
Bích Viêm thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, sau khi nói vài câu khách sáo với mọi người thì tên Bán Trùng U Tộc Sát Hồ chợt mở miệng, âm thanh của y nghe cực kỳ chói tai.
“Bích Viêm huynh, tất cả mọi người đến đông đủ, tiếp theo cần phải làm gì ngươi cũng nói rõ ràng luôn đi.”
Lời này vừa nói xong, những tên U Tộc còn lại đều quay đầu nhìn về phía Bích Viêm, hiển nhiên là bọn họ cũng không biết về hành động cụ thể lần này.
“Điều này là đương nhiên, lúc trước tại hạ không nói rõ với các vị là có lý do riêng.” Bích Viêm suy nghĩ một chút rồi tươi cười trả lời.
“Vậy tại hạ liền rửa tai lắng nghe.” Lão giả áo xanh nghe vậy liền cười ha hả nói.
“Việc này cũng khá đơn giản, chẳng qua giờ là nó có liên quan với một tên tộc trưởng tộc Hư Quỷ, Hư Linh. Người này vốn là một trong số các đội trưởng của phủ U Vương, vốn cũng là người yên phận thế nhưng bốn mươi năm trước y lại lợi dụng lúc Bích U đại nhân ra ngoài liền lấy đi một bảo vật của đại nhân. Việc này đã tạo ra một tràng sóng to gió lớn trong U Thủy quân, Bích U đại nhân giận tím mặt, phái tại hạ và vài chiến sĩ U Thủy quân khác tiến hành đuổi bắt, bởi vì điều này ảnh hưởng đến danh dự của U Vương phủ nên vẫn bí mật tiến hành chứ chưa từng lộ ra.” Bích Viêm tức giận nói.
“Hư Quỷ Tộc?”
Nghe những lời vừa rồi, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không nói gì, dường như chưa từng nghe về tộc này.
"Thứ cho lão phu kiến thức nông cạn, đây thật đúng là lần đầu tiên ta nghe nói Minh Giới có Hư Quỷ tộc tồn tại! Mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, dựa vào thế lực của U Thủy quân, theo lý thuyết cũng đã bắt được tên Hư Linh kia rồi chứ, không lẽ hắn chạy đến U Vực khác hay sao?” Lão giả áo xanh lẩm bẩm nói.
“Chuyện này thì không có. Thạch Khô huynh có chỗ không biết, Hư Quỷ tộc vốn là một trong số quỷ tộc khá là hiếm thấy ở bản giới, bình thường sẽ không dễ dàng hiện thân trước mặt người khác, cho nên rất ít người biết được sự tồn tại của nó. Mà tộc nhân tộc Hư Quỷ lại có thể chất vô cùng đặc thù, trời sinh đã có thần thông phụ thân, có thể phụ thân vào cơ thể U Tộc hoặc quỷ vật khác mà không bị phát hiện. Mà thần thông này của Hư Linh ở cấp Chân Đan lại càng xuất thần nhập hóa, một khi đã ẩn nấp thì chỉ sợ những tên U Tộc bình thường cũng khó mà phát hiện được, đây chính là nguyên nhân mà đến giờ nó vẫn chưa bị bắt. Mà thần thông của chư vị lại có tác dụng khắc chế với thuật phụ thân nên tại hạ mới mời các vị giúp đỡ.” Bích Viêm giải thích.
Đến khi những lời này được nói ra, mọi người mới hiểu tại sao mình lại được chọn để tham dự nhiệm vụ này.
“Xem ra Bích Viêm huynh đã tính toán trước rồi, không lẽ huynh đã biết vị trí hiện tại của Hư Linh sao?” Tên Hổ diện U Tộc chợt mở miệng nói, từ khi vào nơi này y luôn luôn trầm mặc, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, giọng nói khá trầm.
“Lương huynh nói không sai, mấy tháng trước, trong khi tại hạ đang truy xét một tên tộc nhân của Hư Linh cũng đã tìm hiểu được nơi trú chân hiện tại của y, hiện giờ một đồng liêu của tại hạ vẫn đang giám sát Hư Linh.” Bạch quang trong tay Bích Viêm chợt lóe liền lấy ra một bộ trận bàn.
“Đã như vậy, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta cũng sớm lên đường thôi.” Ánh mắt Liễu Minh liếc về phía trận bàn trong tay Bích Viêm, thản nhiên nói.
“Hừ, tên Hư Linh kia khó chơi như vậy, hay là Bích Viêm huynh đi mời thêm vài vị U Thủy quân nữa để cùng hành động, chẳng phải lúc đó lại càng chắc chắn hơn ư?” Tên Bán trùng U Tộc liếc qua Liễu Minh một cái rồi hừ lạnh một tiếng, liền đưa mắt nói với Bích Viêm.
"Sất Hồ huynh có chỗ không biết, tên Hư Linh kia vô cùng gian xảo, lại rất có kinh nghiệm, nếu như xuất động nhân thủ đông đảo chỉ sợ sẽ bị lộ, cho nên tốt nhất là nhóm có bảy người thôi.” Bích Viêm nhìn tên U Tộc kia rồi thản nhiên nói.
“À, thì ra là như vậy.” Tên U Tộc kia mặt cứng đờ
“Theo lời Ẩn huynh nói, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền lập tức xuất phát. Chư vị có nghi vấn gì có thể vừa đi vừa nói tiếp.” Bích Viêm ho nhẹ một tiếng liền đi ra ngoài đầu tiên.
Những người khác cũng nhanh chóng theo ra ngoài.
Sau khi rời đi khách sạn, dưới sự chỉ dẫn của Bích Viêm, bảy người liền đi vòng vèo một hồi rồi tới một gian hắc thạch đại điện ở góc tây nam của Bích U Thành.
Đại điện này chiếm diện tích hơn mười mẫu, thoạt nhìn rất giống hình vuông, vô cùng to lớn, dưới ánh sáng của Minh Nhật, mặt ngoài đại điện tỏa ra ánh hào quang sáng bóng như chiến sự.
Bọn Liễu Minh thấy cảnh này cũng không lộ ra một ít dị sắc nào bởi vì trên đường, Bích Viêm đã nói với mọi người rằng nơi này là đại điện truyền tống của thành Bích U, do U Thủy quân trực tiếp quản lý.
Bọn họ cũng không dừng lại mà lại đi tiếp tới cửa đại điện.
Đại điện này gồm có ba tầng, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, bốn cây cột cực lớn bằng đá đen chống vào bốn góc của đại điện, chia đại điện thành bốn khu vực, mỗi khu vựa đều có vô số phòng chứa trận pháp truyền tống.
Đối với những pháp trận này, Bích Viêm đã vô cùng quen thuộc, y mang theo nhóm Liễu Minh đi thẳng lên đại điện tầng hai. Trên đường đi, tất cả thủ vệ coi như không nhìn thấy gì cả nên không có ai cản bọn hắn lại hỏi thăm. Từ trong mắt cố tỏ ra trấn định của bọn hắn, Liễu Minh còn nhìn thấy một ít kiêng dị.
Không lâu sau, bọn họ liền đi vào một căn phòng nào đó ở tầng hai.