Dịch giả: nila32
“Thực lực còn lại của tiền bối hiện giờ e rằng chỉ ngang với tu sĩ Chân Đan hậu kỳ, coi như có thêm đại trận xung quanh tăng phúc cũng bất quá tương đương với một cường giả Thiên Tượng sơ kỳ mà thôi. Tiền bối thực cho rằng chỉ với từng đó đã đủ lưu giữ được ta hay sao?” Liễu Minh bỗng nhiên bật cười ha hả.
“Mặc dù không có hoàn toàn nắm chắc thế nhưng ta vẫn còn thủ đoạn cuối cùng là tự bạo đại trận Lục Hợp Nguyên Từ. Pháp bảo dạng hạt châu vừa rồi tuy rằng không tệ chỉ tiếc không thể giúp người toàn mạng trở ra. Nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem.” Nam tử áo bào xanh nói đến đây, thần sắc liền đậm vẻ lạnh lùng băng giá, yêu khí trên người y cũng theo đó ngưng tụ thành hình hồ ly bảy đuổi phiêu hốt sau lưng, ánh mắt cũng thình lình trở nên sắc bén, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của người ngồi đối diện.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi nhất thời câm lặng. Tên hồ ly trước mặt rõ ràng đã điên cuồng quá mức, kết cục đồng quy vu tận như vậy chỉ sợ không chỉ đơn thuần là dọa suông. Nam tử áo bào xanh thấy vậy chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát họ Liễu chứ không vội vàng lên tiếng thúc giục đối phương. Thật lâu về sau, Liễu Minh mới hừ nhẹ một tiếng tiếp đó chậm rãi mở miệng phá tan sự im lặng:
“Được, tại hạ có thể chấp nhận yêu cầu của tiền bối thế nhưng bắt ta dùng thực lực hiện tại đối đầu với một tên Đại Yêu Thiên Tượng cảnh căn bản là chuyện đâm đầu vào chỗ chết. Ta chỉ có thể hứa hẹn với tiền bối, chờ ta có đủ thực lực mới có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện đánh chết cừu nhân.”
“Tất nhiên là vậy. Nếu ngươi quả thật cậy mạnh không chịu suy nghĩ ta làm sao có thể an tâm giao phó nguyện vọng bản thân như vậy chứ.” Người đàn ông Yêu tộc thấy Liễu Minh lên tiếng đáp ứng, thần sắc liền trở nên vui vẻ.
“Không biết cừu nhân tiền bối nói đến tên họ là gì? Tại hạ làm sao có thể tìm được tung tích của y?” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh lại cẩn thận hỏi dò.
“Lúc này ngươi không cần biết. Ta đã phong ấn toàn bộ tin tức cần thiết vào trong lời thề tâm ma. Một khi ngươi có thể thành tựu Thiên Địa Pháp Tướng*, tin tức liên quan sẽ tự động giải khai vào trong Thần thức hải.” Người đàn ông kia vậy bèn trả lời.
* thành tựu Thiên Địa Pháp Tướng = tiến giai Thiên Tượng.
Liễu Minh nghe vậy liền không hỏi gì thêm. Tiếp đó, họ Liễu dường như đã có quyết định bèn há miệng phun ra một giọt tinh huyết đỏ tươi lơ lửng giữa không trung. Nam tử trung niên thấy vậy liền khẽ run tay áo phóng ra một mặt giấy đỏ tươi như máu. Lúc này, tinh huyết lập tức biến thành một đoàn hỏa diễm huyết sắc bốc cháy hừng hực.
Lời thề tâm ma do người đàn ông trung niên thúc giục cũng không phải phương pháp ngoại giới thường sử dụng, hơn nữa bản thân y còn là cường giả Thiên Tượng cảnh hàng thật giá thật vì vậy Liễu Minh nếu muốn phản bội lời thề chỉ sợ phải đạt đến đẳng cấp Thông Huyền mới có thể nghĩ đến.
Họ Liễu thấy vậy, sắc mặt không kìm được trở nên nghiêm nghị. Sau khi sử dụng thần thức quét qua ngọn lửa đỏ rực, xác định đối phương không hề động tay động chân mới một tay chỉ thiên, đọc to toàn bộ lời thề. Đương nhiên tên họ mà hắn sử dụng cũng chính là thân phận thật sự ở Nhân giới. Dù sao giở trò sau lưng cường giả Thiên Tượng cũng là chuyện tốn công vô ích.
Vừa dứt lời, một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên.
Đóa hoa lửa bỗng dưng nổ văng tung tóe rồi hóa thành một hàng ký tự màu máu chui vào trong trán Liễu Minh. Nam tử áo bào xanh thấy vậy mới hài lòng gật đầu, mở miệng nói ra:
“Rất tốt! Liễu Minh, ngươi hãy nghe cho kỹ! Hư ảnh trâu xanh mà ngươi thúc giục kỳ thật chính là một loại Thượng cổ hung thú tại đại lục Man hoang. Đồ đằng kia sau khi đại thành có thể triệu hồi phân thân của Xa Hoạn thật sự. Vì thế ta có thể nói nếu ngươi đủ khả năng tu luyện bí thuật này đến trình độ cao nhất, thế gian chỉ sợ không còn mấy người có thể chống lại. Chỉ có điều cứ cho bí thuật này mặc dù khó đạt thế nào chăng nữa thế nhưng từ xưa đến nay đại lục Man Hoang đã có không ít tu sĩ kinh tài tuyệt diễm dốc lòng tu luyện vậy mà phần lớn đều phải dừng chân ở bước cuối cùng, không có cách nào triệu hồi phân thân thật sự của Xa Hoạn. Ngươi có biết tại sao không?” Nói đến đây, Thanh Lam mới dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc xéo Liễu Minh một cái.
“Kính xin tiền bối chỉ điểm một chút!” Liễu Minh nghe vậy thái độ liền thêm phần cung kính.
Đối phương hiển nhiên phải có phương pháp giải quyết mới nói như vậy.
“Ngươi có từng chú ý, trong quá trình đồ đằng Xa Hoạn thôn phệ tinh hồn có gì đó không đúng hay không?” Người đàn ông trung niên nghe vậy không vội nói ra biện pháp mà bất chợt hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ… là tinh hồn xuất hiện hao tổn?” Liễu Minh nghe vậy bèn tập trung nhớ lại.
“Không sai!” Thanh Lam nghe vậy liền khẽ gật đầu, trong mắt không khỏi hiện lên ánh nhìn khen ngợi:
“Thúc giục Xa Hoạn thôn phệ tinh hồn tuy có thể gia tăng Linh tính của nó nhưng vì nguyên do không phải tự nguyện cho nên những tinh hồn trong quá trình bị cắn nuốt đều dốc sức liều mạng chống cự khiến cho tinh hồn của chúng ít nhiều sẽ nảy sinh hao tổn. Điểm yếu này hiện nay vẫn chưa phải là vấn đề quá lớn với ngươi thế nhưng tại bước cuối cùng ngưng tụ Xa Hoạn chân thân lại chính là tối kỵ mấu chốt.”
“Chẳng lẽ còn cần tinh hồn bị cắn nuốt hoàn toàn tự nguyện?” Liễu Minh nghe đến đây liền hiểu ra gì đó bèn khẽ cau đôi mày.
“Không chỉ có thế, Xa Hoạn chính là Thượng cổ Đại yêu trong truyền thuyết cho nên tối thiểu cần có một tinh hồn đạt đến cảnh giới Thiên Tượng cam tâm tình nguyện để nó thôn phệ mới có thể triệt để thức tỉnh một đạo phân thân.” Nam tử áo bào xanh nhàn nhạt trả lời.
“Tiền bối nói như vậy… Chẳng phải là muốn…” Liễu Minh nghe đến đó sao lại không hiểu ý tứ của đối phương bèn kinh hãi lắp bắp.
Tu sĩ sở hữu tu vi đạt đến Thiên Tượng cảnh, vô luận là tại đại lục Trung Thiên hay là đại lục Man Hoang, trừ đi một ít lão quái Thông huyền không màng thế sự, đều được xem là nhân vật sừng sỏ nhất của giới tu luyện. Ngay đến thế lực khổng lồ như tứ đại Thái tông, đại năng Thiên Tượng cảnh cũng được quý trọng như phượng mao lân giác, chưa kể đến những tu sĩ luyện đến bước này còn được xem như lão tổ của một tông môn trung đẳng. Vậy mà Thanh Lam lại có định dùng bản thân để giúp đồ đằng Xa Hoạn thành tựu một bước cuối cùng. Điều này khiến cho Liễu Minh cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
“Ha ha… Chút hơi tàn của ta cùng lắm chỉ có thể duy trì không quá mười năm, trước sau gì cũng không tránh được kết cục hồn phi phách tán. Chi bằng lưu lại một tia hy vọng báo cừu diệt hận chẳng phải là tốt hơn sao! Tốt rồi, nói đến thế thôi, ngươi còn có gì nghi vấn hay không?” Nam tử trung niên gằn từng chữ một, trong mắt hiện lên ý chí ngoan lệ.
“Chẳng hay tiền bối có biết địa phương ẩn chứa Minh Hà nằm gần Tuyệt Minh Cốc hay không?” Liễu Minh nghe vậy bèn hỏi.
“Ngươi đưa cho ta một khối ngọc giản còn trống.” Thanh Lam lập tức trả lời.
Chỉ thấy Liễu Minh khẽ vung tay, một tấm ngọc giản trắng xóa như hơi nước liền nhẹ nhàng bay đến chỗ của nam tử Yêu tộc. Sau khi nhận lấy, Thanh Lam liền đặt lên trán rồi mới ném trả về phía Liễu Minh. Ngay sau đó, y liền mặt không biểu tình khoanh chân tại chỗ, hai mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích. Liễu Minh thấy vậy, không chút do dự vỗ lên ấn ký trước ngực, trong miệng vang lên vài câu chú ngữ tối nghĩa.
“Phốc” một tiếng trầm đục!
Chợt thấy thanh quang lóe hiện, một đạo hư ảnh trâu xanh sống động như thật liền bay ra, ngẩng đầu gào rú trước người Liễu Minh.
“Tiền bối, xin đắc tội! Nếu tại hạ có thể thoát khốn trở ra, nhất định sẽ dốc sức hoàn thành tâm nguyện của người!” Nói tới đây, Liễu Minh liền chắp tay ôm quyền hành lễ với nam tử trung niên.
Vừa dứt lời, hư ảnh Xa Hoạn lập tức há miệng thật to, phun ra một cỗ vòi rồng xanh biếc cuốn lấy Thanh Lam đang lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, trên người nam tử kia liền xuất hiện một tầng khí mỏng không ngừng lay động. Tiếp theo, từng sợi sương mù màu xanh liền từ đó dật tán nương theo hào quang màu xanh tiến nhập vào trong cơ thể họ Liễu.
Toàn bộ quá trình nhìn như chậm chạp, kỳ thực kéo dài chưa quá thời gian uống cạn chén trà. Người đàn ông áo bào xanh từ đầu đến cuối không hề mở mắt hoặc là động đậy dù chỉ một chút. Khi một tia sương xanh cuối cùng được hư ảnh Thanh Ngưu hấp thụ, nam tử Yêu tộc kia cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Phốc” một tiếng!
Hình xăm trên vai trái họ Liễu bỗng nhiên bắn ra từng đạo hào quang màu xanh rạng ngời. Tiếp đó, một luồng sức mạnh bí ẩn liền theo thanh quang tản mát ra ngoài hơn nữa còn mang theo từng tràng âm thanh gào rú. Đến khi pháp lực trong cơ thể bị đồ đằng hút đi, Liễu Minh mới không khỏi biến sắc. Sau khi hấp thụ những thứ này, hư ảnh Thanh Ngưu cũng dần dần trở nên ngưng thực hơn bao giờ hết. Khi pháp lực của hắn bị hút đi chừng ba phần, Xa Hoạn liền phát ra từng hồi gầm rú trầm thấp, thân hình sau nhiều phen chớp hiện rốt cuộc cũng biến thành thực thể. Hiện ra trước mắt Liễu Minh là một dị thú màu xanh đậm lớn chừng vài trượng sở hữu vẻ ngoài giống trâu mà không phải trâu. Trên người chằng chịt lân phiến kỳ dị, bốn chân đều có hình dạng vuốt ưng, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn hung mãnh dị thường.
Tuy lần đầu tiên chính thức triệu hoán dị thú Xa Hoạn, lại phải tiêu hao đại lượng Pháp lực, thế nhưng hắn có thể cảm ứng rõ ràng bên trong phân thân kia ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, có thể so với một gã Thiên Tượng sơ kỳ, hơn nữa khả năng ẩn nấp vẫn được kế thừa khiến cho ngoại nhân căn bản không có cách nào nhận ra Pháp lực chấn động.
Tâm niệm vừa động, hắn liền vươn tay bấm niệm pháp quyết. Dị thú Xa Hoạn như nhận được lệnh bèn khẽ động bốn vó, hóa thành huyễn ảnh màu xanh mạnh mẽ công kích màn sáng phía trên thạch môn màu xám khiến cho quang tráo kia rung lắc kịch liệt rồi lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi vui mừng. Phân thân chân chính của Xa Hoạn ra chiêu đã nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa chỉ tính riêng về lực công kích đã không phải mức độ hiện tại họ Liễu có thể đạt tới. Kể từ đó, khiến cho thực lực của hắn thình lình bạo tăng. Tuy rằng triệu hoán Xa Hoạn tiêu tốn rất nhiều pháp lực, thế nhưng điều này cũng tương đương với việc hắn đã có một quân bài để đối phó với tu sĩ Thiên Tượng, giúp cho bản thân không phải chật vật như trước.
Sau khi màn sáng bị phá vỡ, hào quang bao quanh thạch thất cũng từ từ tiêu tán. Đại trận Lục Hợp Nguyên Từ cứ vậy liền bị giải khai. Đúng vào lúc này, bệ đá lại truyền ra âm thanh vỡ vụn. Liễu Minh nghe vậy bèn khẽ động thân hình, tiến đến bên cạnh, quan sát cẩn thận. Chỉ thấy bên trên bệ đá là một chiếc đèn lồng phong cách cổ xưa. Bụi bặm mặt ngoài sớm đã bong tróc, lộ ra vô số phù văn trận pháp phức tạp, chính giữa còn có đồ hình con mắt rạn nứt thảm hại. Tiếng động đứt gãy vừa rồi là do vật này phát ra.
Cổ đăng này chính là bảo vật Thanh Lam đã ký thác phân hồn khi trước, cũng chính là mắt trận của Lục Hợp Nguyên Từ đại trận. Lúc này, Thanh Lam đã được Xa Hoạn hấp thu, trận pháp kia cũng bị Liễu Minh phá giải, vật này tự nhiên theo đó liền bị đánh vỡ. Bất quá, mặt ngoài cổ đăng còn tản mát ra thanh quan nhàn nhạt, tựa hồ ẩn chứa một chút linh tính.
Liễu Minh cầm lấy cổ đăng, quan sát một hồi, sau một thoáng trầm ngâm liền quyết định thu lại bên người.