Dịch giả: nila32
“Không tốt, nàng ta còn tinh thông thuật độn thổ!”
Sau một thoáng bất ngờ, tên đội trưởng quỷ quân kia mới nảy sinh ý định thi pháp chui xuống mặt đất. Nào ngờ một bóng đen thình lình lóe lên trước mặt y, chính là thiếu nữ mặc áo lụa đen đã lặng lẽ quay trở lại, hơn nữa còn nhoẻn cười với y. Trong lúc đó, ngón tay của nàng đã bằng tốc độ nhanh như chớp điểm nhẹ lên mi tâm của mình.
“Phốc” một tiếng.
Chỉ thấy nơi trán của Hạt Nhi, một đạo ấn ký kê quan kim sắc bỗng nhiên hiện ra, hơn nữa còn mang theo vạn đạo kim mang.
Tên đội trưởng hung ác cùng đám quỷ tốt thấp bé vừa bị kim quang chiếu phải, toàn thân liền trở nên cứng đờ, trong nhất thời không thể nhúc nhích mảy may. Đúng lúc này, chỉ nghe từng tràng kiếm ngân thình lình truyền đến, tiếp đó một đạo kiếm quang tử sắc chợt lóe lên như chém giật, dễ dàng chém rụng đầu lâu của hai tên quỷ quân còn đang ngơ ngác. Cùng lúc đó, thân ảnh một tên nhóc áo xanh thình lình hiện ra sau lưng vài tên quỷ tốt còn lại hơn nữa còn mang theo một ngọn lửa màu xám tro cuốn lấy bọn chúng.
Vài tiếng “Xì…Xì…” qua đi, đám quỷ tốt xấu số đã vô thanh vô tức biến mất trong biển lửa hư ảo màu xám tro.
Thiếu nữ áo lụa đen và đồng tử áo xanh chính là hai đầu linh sủng Hạt Nhi và Phi Nhi của Liễu Minh. Bản thân hắn lúc này đang đứng trên đỉnh núi cách đó trăm trượng
Gió núi lồng lộng, xen lẫn đá vụn, không ngừng đập vào vạt áo của hắn, phát ra tiếng động lật phật.
Tính đến lúc này, Liễu Minh đã rời khỏi thành Kim Quang được chừng nửa tháng. Hành trình lần này thuận lợi hơn nhiều so với dự tính của hắn. Ngục giam Linh Thứu được xây dựng trên một sườn núi vô cùng vắng vẻ, lại cách khá xa cứ điểm của quân đoàn Ác Quỷ. Hắn còn cẩn thận đi bằng đường vòng. Trên đường đi đụng phải một vài tiểu đội tuần tra nhỏ lẻ, dựa vào sự phối hợp ăn ý của hắn và hai đầu linh sủng liền có thể giải quyết dễ dàng.
Không trung trên sơn cốc phía xa giờ phút này đang bị từng đám mây đen dày đặc bao phủ, khiến cho ánh sáng lộ ra lờ mờ, mông lung. Đồng thời sơn cốc còn bị âm khí màu tro che đậy như ẩn như hiện, căn bản không cách nào thấy rõ tình huống cụ thể bên trong ngoài miệng hang nằm trên dốc núi cao ngất phủ đầy tuyết trắng. Từ xa nhìn lại trông giống một đầu linh xà hung ác đang nằm vắt vẻo. Địa phương này cũng chính là mục đích chuyến đi lần này của hắn, sườn núi Linh Thứu.
Đúng lúc này, một đoàn hắc khí thình lình hiện ra bên cạnh hắn, sau đó dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh yếu ớt mềm mại, thân vận y phục lụa đen xinh đẹp. Chính là Hạt Nhi.
“Bẩm báo chủ nhân, sơn cốc kia dường như không hề có trọng binh canh gác. Đám quỷ tốt tuần tra xung quanh đã lặng lẽ tiêu diệt gọn gàng, chỉ còn lại vài tên đang canh gác phía trước cửa chính mà thôi.” Hạt Nhi vừa cười vừa nói.
“Làm tốt lắm, hai tiểu đội chi viện có lẽ cũng đã đến nơi, vừa hay có thể giúp chúng ta thu hút sự chú ý của quân đoàn chủ lực đóng ở nơi đây.” Liễu Minh quay lại nhìn qua ấn ký trên trán Hạt Nhi sau đó thản nhiên đáp lời.
Lại nói, từ ngày trời xui đất khiến ăn phải quả trứng Tư Đồ, trên trán Hạt Nhi liền bất ngờ nhiều thêm một đạo ấn ký hình kim quan. Chỉ là mỗi khi nàng ta biến thành hình người, ấn ký kia liền trở nên ảm đạm vô quang, mọi hành động theo đó đều giống với lúc bình thường. Ngược lại, mỗi khi xung quanh xuất hiện quỷ vật lai vãng, đầu sủng vật này lại không tự chủ được mà biến ảo trở lại hình dáng bọ cạp. Đạo ấn ký trên cơ thể cũng theo đó thình lình rực sáng, kéo theo kim quang có khả năng chấn nhiếp kỳ diệu đối với quỷ vật. Chỉ là cảm xúc của Hạt Nhi cũng theo đó biến đổi theo chiều hướng táo bạo hơn trước, cũng may về cơ bản nàng ta vẫn nghe theo sự phân phó của Liễu Minh.
“Chủ nhân, thừa dịp đối phương canh phòng lỏng lẻo, chúng ta hẳn nên mau chóng tiềm nhập vào trong. Chỉ có điều sườn núi Linh Thứu trước mắt dường như đã được thiết lập đại trận cấm chế nào đó khiến thuật độn thổ của ta nhất thời trở nên vô dụng.” Hạt Nhi nhận ra sự trầm tư trong ánh mắt của Liễu Minh bèn tiến lên nhẹ giọng nhắc nhở hắn một câu.
“Không sao, chúng ta có thể tiến vào từ đại môn phía sau sườn núi Linh Thứu.” Sau khi phục hồi tinh thần, Liễu Minh liền nhanh chóng đáp lời.
Hạt Nhi nghe vậy thì không ý kiến gì nữa, sau đó liền hóa thành một đoàn hắc khí chui vào túi da bên hông Liễu Minh. Ngay sau đó, họ Liễu không chút chậm trễ huy động pháp quyết trong tay, thúc giục khả năng che giấu khí tức của hình xăm Xa Hoạn trên đầu vai tiếp đó hóa thành một đạo hắc ảnh lặng lẽ bay nhanh về phía sườn núi Linh Thứu.
Sườn núi này là một con dốc đứng nằm ở phần lưng của ngọn núi. Bất cứ kẻ nào muốn tiến đến nơi này chỉ có một lựa chọn là thông qua một con đường độc đạo uốn lượn, hai bên đường xơ xác tiêu điều, không có lấy bất cứ cành cây ngọn cỏ nào.
Sau khi tiến lên cao chừng năm sáu trăm trượng, một mỏm đá phẳng phiu rộng chừng mười trượng đã hiện ra trước mắt Liễu Minh. Ở cuối bình đài này, không ngờ còn tồn tại một phiến cửa đá mang theo khí tức giá rét thấu xương.
Căn cứ vào ngọc giản mà Tiết Hồ lưu lại, phía sau sườn núi Linh Thứu có một lối đi bí mật, chỉ có điều cánh cửa này đã bị thiết hạ một loại cấm chế phức tạp nào đó khiến cho người ở bên ngoài không cách nào tiềm nhập vào trong.
Dựa theo miêu tả bên trong ngọc giản, mười phần thì hết tám chín chính là cửa đá trước mắt.
Lúc này, Liễu Minh mới từ từ thả ra thần thức quét qua thạch môn đối diện thế nhưng lại không nhận ra điểm gì khác thường, chỉ là theo khoảng cách càng lúc càng gần, khí tức âm lãnh kéo tới lại thình lình càng thêm nồng đậm khiến cho họ Liễu không thể cẩn trọng dừng lại tại chỗ. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn liền khởi động lân phiến dày đặc bao phủ cánh tay tiếp đó từ từ sờ lên cửa đá.
Đúng vào lúc này, mặt ngoài cửa đá bỗng nhiên hiện lên một ánh trăng mờ nhạt không ngừng nhấp nháy đồng thời bao lấy một loạt ký tự nhỏ xíu tán loạn, từ từ vây lấy bàn tay của Liễu Minh. Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy bàn tay run lên liên hồi, thần thức lập tức đó “Ông” lên một tiếng khiến cho toàn thân giống như bị sét đánh, lung lay như sắp đổ.
Liễu Minh thấy vậy không chút chậm trễ thúc giục Hóa Thức Trùng trong ngực phóng ra một luồng khí lưu mát lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, đồng thời vội vàng lui nhanh về sau mấy bước mới có thể lần nữa ổn định được cơ thể. Ngay khi thủ chưởng của hắn rời khỏi cửa đá, lưu quang màu xám cũng theo đó biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất chưa từng xuất hiện trước đó.
Lúc này, Liễu Minh mới xem xét cánh tay bị thương, phát hiện trên đó vẫn còn lưu lại vài sợi khí đen không ngừng giãy dụa như muốn chui vào bên trong bàn tay được lân phiến bao bọc. Cũng may, thân thể của hắn khác hẳn người thường, hơn nữa đã sớm có sự chuẩn bị nếu không chỉ sợ không thể tránh thoát một chiêu vừa rồi.
Thạch môn trước mắt rõ ràng đã được thiết hạ một loại cấm chế kết hợp giữa công kích tinh thần lực và âm khí có khả năng ăn mòn. Nếu đổi lại phần lớn tu sĩ Hóa Tinh kỳ khác, thậm chí là cường giả Chân Đan sơ kỳ dùng tay chạm vào liền mang lại hậu quả thảm thiết không cách nào tưởng tượng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh bèn thúc giục công pháp đánh tay khí đen trên tay tiếp đó lấy ra một lẵng hoa màu trắng tinh xảo dị thường, đại phóng quang hoa. Khi hắn thúc giục pháp lực bên trong cơ thể rót vào bên trong giỏ, một cảnh tượng đặc sắc thình lình xuất hiện.
Chỉ trong tích tắc, lẵng hoa liền phát ra hương hoa nhàn nhạt, đồng thời từng đoàn hơi nước màu trắng từ từ ngưng tụ xung quanh tiếp đó hóa thành từng đóa hoa hình mây màu trắng, xoay tròn ngưng tu trước người Liễu Minh, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ, tươi đẹp.
Sau khi khẽ run một cái trong hư không, chỉ nghe một tiếng “Phốc”, cả đóa sắc vi liền rời khỏi lẵng hoa tiếp đó chui vào bên trong cửa đá màu xám. Cấm chế bên trên thạch môn dường như phát hiện sự xâm nhập của đóa hoa liền tỏa ra lưu quang màu xám thế nhưng toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng tĩnh lặng, không hề phát ra nửa điểm tiếng vang.
Trong lúc này, Liễu Minh đang không ngừng lẩm bẩm, tựa hồ gấp rút thúc giục pháp quyết nào đó.
Sau vài ba nhịp hô hấp, đóa sắc vi màu trắng lại lần nữa hiện ra bên ngoài cửa đá chỉ có điều nó đã trở nên héo rũ đồng thời thu nhỏ lại so với trước. Bất quá, theo đà héo rũ của bông hoa, lưu quang màu xám bên ngoài cửa đá cũng theo đó trở nên ảm đạm. Khi sắc vi hoàn toàn biến mất, cấm chế cũng đánh “Phốc” một tiếng rồi lập tức hóa thành từng điểm nguyệt quang hoàn toàn tiêu tán.
Pháp bảo phá cấm có thể khiến cho Hạo Nguyệt đồng tử nâng niu quý trọng quả nhiên vô cùng huyền diệu!
Sau khi âm thầm sợ hãi thán phục một câu, Liễu Minh liền biến đổi pháp quyết trong tay tiếp đó đánh ra một đạo thanh quang về phía lẵng hoa khiến cho hương hoa thơm mát không ngừng bao bọc hắn vào giữa. Họ Liễu chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên nằm trong một màn hơi nước trắng nhạt, ngoài ra cũng không còn điểm gì lạ thường. Đổi lại tu sĩ khác quan sát từ bên ngoài sẽ không có cách nào nhận ra thân ảnh cùng khí tức của Liễu Minh, giống như hắn đã hoàn toàn hòa lẫn vào không khí xung quanh vậy.
Sau khi làm xong tất thảy, Liễu Minh mới vươn tay đẩy nhẹ cửa đá. Phía sau thạch môn là một lỗ hổng vừa đủ để đi qua. Lúc này, hắn đã lẳng lặng băng qua cửa đá, thuận lợi đột nhập vào trong lòng núi Linh Thứu.
Vừa mới tiến vào, Liễu Minh đã cảm thấy một cỗ khí tức giá lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt khiến thân thể của hắn không thể tự chủ mà run rẩy liên hồi. Không ngờ nồng độ âm khí trong này lại đậm đặc đến như vậy, không chỉ nồng đậm gấp nhiều lần so với bên ngoài mà đến ngay tu sĩ chuyên tu công pháp quỷ đạo như hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Bất quá nhiệm vụ đã tiến hành đến bước này, hắn cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, vội vàng thả ra thần thức đảo qua toàn bộ không gian trong lòng núi. Kết quả phát hiện nơi này là một địa phương hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vô số hành lang bằng đá lượn qua uốn lại thành lớp lớp đường cong. Từ dưới lên trên có thể đếm chừng mấy chục tầng, hơn nữa vị trí mà hắn đang đứng chính là tầng thấp nhất.
Trải qua một hồi quan sát, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng. Toàn bộ nhà tù rộng lớn không ngờ chỉ có rải rác mười mấy tên quỷ tốt cấp thấp chia ra tuần tra cùng canh gác. Trong đó, kẻ có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là một gã Đô Úy mang tu vi Hóa Tinh sơ kỳ mà thôi.
Mỗi một tầng lầu đều tạo thành từ vô số thạch thất nối tiếp nhau, bên dưới là một lỗ đen bán nguyệt lớn chừng một xích đang không ngừng tuôn ra từng sợi âm khí nồng đậm.
Đúng lúc này, từng tràng gào rú khiến người ta sởn hết gai ốc thình lình truyền đến đứt quãng từ gian thạch thất nào đó.
Những quỷ tốt canh gác nơi đây, dường như đã sớm quen thuộc với âm thanh thảm thiết kia vì vậy vẫn tiếp tục thản nhiên tuần tra khắp các ngục giam, phát ra từng hồi bước chân ken két. Tiếng kêu rên thảm thiết hòa lẫn với nhịp bước chân đơn điệu mà lạnh lùng tạo nên không khí quỷ dị lan tỏa đến từng ngóc ngách của lòng núi âm lãnh.
“Hiểu Ngũ sư tỷ hẳn bị giam ở nơi này? Thế nhưng tiếng động vừa rồi lại không giống âm thanh của con người.”
Trong lúc Liễu Minh âm thầm tấm tắc kỳ, một luồng khí tức âm lãnh đột nhiên đập thẳng vào mặt khiến hắn thình lình cảm thấy rét run, toàn thân cũng theo đó trở nên cứng ngắc.