Dịch giả: nila32
Khi bốn người đang xông ra ngoài với thế tới như chẻ tre thì dị biến bất ngờ nảy sinh!
Chỉ thấy không gian hai bên chợt lóe từng đạo hào quang màu nâu tiếp đó một bầy quỷ khuyển hơn chục con không biết từ đâu chui ra, đột ngột ngăn cản trước người bọn họ. Ngay sau, vô số ánh đao đen nhánh cũng ồ ạt chém tới từ bốn phương tám hướng.
Liễu Minh thấy vậy khẽ nhíu mày. Sau khi tính toán thật nhanh, hắn liền vỗ vào túi da bên hông, triệu tập ra một đạo kim quang rực rỡ, hóa thành yêu thú bọ cạp lớn chừng một trượng. Linh sủng này vừa xuất hiện, mào gà vàng óng trên đầu đã trở nên sáng rực. Từ đó bắn ra một cột sáng màu vàng lớn cỡ thùng nước. Những nơi luồng sáng quét qua, sương mù màu xám liền trở nên tiêu tán, khí tức âm lãnh cũng theo đó đột nhiên trở nên ấm áp.
Bầy quỷ khuyển mắt thấy sắp bị kim quang quét trúng lập trở nên sợ hãi, nhao nhao tránh thoát về phía sau, tiếp đó nhe răng nhếch miệng gầm gừ chứ không dám tiến gần đám người Liễu Minh hơn nữa. Về phần những ánh đao phô thiên cái địa chém xuống, lúc này đã bị đám người lão giả lưng còng liên thủ thi pháp ngăn cản.
Nhưng vào lúc này, vài tiếng “Sưu sưu” truyền đến, phía trước lỗ thủng chừng hai ba trượng đột ngột xuất hiện bảy tám đạo bóng xám, thì ra là một đám Đô Úy quỷ quân có cấp bậc Hóa Tinh Kỳ đang ngăn cản phía trước. Những tên quỷ vật này dường như không hề có ý định xông lên nghênh chiến. Thay vào đó bọn chúng lại lần nữa há mồm phun ra từng đoàn quỷ vụ màu tro, ngưng kết thành một cái vụ tráo khổng lồ nhằm cầm chân đám người Liễu Minh vào bên trong.
“Chư vị, sống chết thế nào phải xem hành động của chúng ta lúc này, mọi người cùng ta tiến lên nào!” Liễu Minh thấy vậy bèn gào to một tiếng đồng thời duỗi thẳng hai tay về phía trước.
Một tiếng long ngâm rung trời chuyển đất vang lên!
Ngay lập tức, năm đầu Vụ Giao dài chừng hai mươi trượng đã xông ra từ sau lưng Liễu Minh, cuốn lấy Hạt Nhi đang tả xung hữu đột trước tiên, tiếp đó cả đám nhanh chóng hợp lại thành một đầu Giao Long đen nhánh dài chừng ba bốn mươi trượng kích xạ về phía trước.
Mắt thấy cự giao và đám Đô úy chuẩn bị đâm sầm vào nhau thì đột nhiên một đạo kim quang bất ngờ bắn ra, chính là Hạt Nhi đang ẩn nấp bên trong chiếc miệng khổng lồ của đồng bạn. Lập tức, đồ án hình mào gà trên trán của nó trở nên chớp nhá liên tục, phóng ra mảng lớn kim quang quét về phía trước.
Mười tên Đô Úy nhìn thấy kim quang quét đến, tuy cảm thấy vô cùng sợ hãi nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp đó đồng loạt giơ tay chắn ngang trước người.
Một tiếng “Oanh long long” trầm đục vang lên.
Kim quang vừa quét qua đã khiến loan đao đen nhánh trong tay đám ác quỷ kia nhao nhao tán loạn, tiếp đến thân hình của bọn chúng cũng bị hào quang thổi bay mất dạng giữa không trung. Hơn nữa, lỗ thủng gần đó dưới tác dụng của kim quang đã lần nữa được mở rộng gấp bội.
Lúc này, Liễu Minh mới triệu tập đôi nhục xí màu bạc trên lưng, chỉ thấy thân hình của hắn khẽ động liền hóa thành một đạo cầu vồng màu bạc xuyên qua lỗ thủng. Cốt Hạt cũng không chút chậm trễ hóa thành một đoàn kim quang theo sát chủ nhân của mình. Đám người thiếu phụ áo đỏ thấy vậy liền không kìm được vui mừng, toàn lực thúc giục độn quang lần lượt rời khỏi. Bọn họ trải qua một phen kịch chiến, lại nhờ đến khả năng khắc chế quỷ vật của Hạt Nhi, rốt cuộc đã có thể rời khỏi sự vây khốn của quỷ trận.
“Không tốt, Cừu đạo hữu dường như còn kẹt ở trong?”
Bọn họ vừa bay đi một lúc, lại đột nhiên phát hiện nguyên bản bốn người lúc này chỉ còn lại ba người, còn thành viên vừa mất tích chính là lão giả lưng còng họ Cừu. Giờ phút này, nữ tử áo đỏ thân mang trọng thương, y phục toàn thân nhuốm đỏ bởi máu. Vị thanh niên công tử ca bên cạnh cũng không lạc quan hơn bao nhiêu, y phục tả tơi, linh khí hình quạt xếp trên tay lúc này cũng trở nên ảm đạm biến sắc.
Liễu Minh vừa mới đặt tay lên túi Dưỡng Hồn bên hông, thu hồi Hạt Nhi vào bên trong, nghe được lời ấy bèn trầm mặc quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy lỗ hổng trên bề mặt sương mù đang khép lại với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Lúc này, còn muốn trở về cứu người thật sự chẳng khác nào quay lại chịu chết.
Đúng lúc này, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếp đó một đạo kiếm quang màu xám đã xông ra từ biển sương bên cạnh, sau mấy cái chớp động liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Chư vị còn sững sờ ở đây, có phải là muốn bị vây vào Quỷ Tường Trận nữa không?” Kiếm quang thu lại, lộ ra một người đàn ông cao gầy với sắc mặt khô héo, y nhìn ba người như vậy lập tức thấp giọng quát hỏi.
“Đội trưởng! Cừu đạo hữu, bọn hắn…” Sau khi suy nghĩ một hồi, thiếu phụ kia quyết định bẩm báo với nam tử họ Mẫn tình hình của hai người mất tích.
“Không cần nói thêm nữa, rời khỏi đây rồi tính tiếp!” Nam tử họ Mẫn không đợi thiếu phụ kia dứt lời đã lập tức cắt ngang tiếp đó thúc giục phi kiếm màu xám dưới chân bay nhanh về hướng Bắc.
Đám người Liễu Minh thấy vậy, không còn cách nào khác cũng thúc giục độn quang theo sát phía sau. Trải qua một canh giờ không hề gián đoạn, cả nhóm rốt cuộc đã rời khỏi phiến rừng rậm hoang vu. Lúc này, mọi người không ai bảo ai mà đồng loạt chậm lại tốc độ phi hành.
“Lần này nhờ có Liễu huynh tương trợ tiểu muội mới bảo toàn được mạng nhỏ của mình, ta thật cảm thấy vô cùng cảm kích!” Thiếu phụ áo đỏ lúc này mới vén áo thi lễ với Liễu Minh.
“Lại nói tiếp, linh sủng của Liễu huynh không ngờ có khả năng thần diệu như vậy, lại có thể chấn nhiếp bầy quỷ khuyển kia, khiến chúng không thể tiếp cận chúng ta dù chỉ một chút.” Thanh niên công tử ca cũng chắp tay cảm tạ Liễu Minh.
“Cũng nhờ đội trưởng không tiếc dấn thân phạm hiểm đi rung chuyển mắt trận, chúng ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi địa phương quỷ quái đó, chỉ tiếc cho hai vị đạo hữu Cừu, Tiêu.” Liễu Minh khẽ vung tay áo, nhàn nhạt nói ra.
Thiếu phụ áo đỏ và thanh niên công tử ca nghĩ tới đại hán đeo cung và lão già lưng còng, sắc mặt liền không hẹn mà cùng trở nên buồn bã.
“Nếu ta đoán không sai, lần này vướng phải mai phục ắt hẳn có liên quan đến đám Thất Khiếu Quỷ giảo hoạt kia. Thế nhưng việc này tạm thời không tiện truy cứu, chúng ta trước hết vẫn nên phản hồi quân doanh, giao Tạo Hóa Bát này cho mấy vị trưởng lão rồi tính tiếp.” Nam tử họ Mẫn nghe vậy, không kiềm được than nhẹ một tiếng sau đó xoay người phân phó mọi người một câu.
“Dường như có người đang tới.” Lúc này, Liễu Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại về một hướng khác.
Chỉ thấy ở phía chân trời xa xa, một chấm sáng màu xanh chợt lóe lên, giống như đang bay nhanh về phía bọn họ. Những người khác nghe vậy không khỏi giật mình nhìn lại. Thiếu phụ và công tử ca vừa trải qua một phen tử chiến bèn không khỏi bày ra tư thế đề phòng cẩn thận.
“Là người một nhà!” Sau khi quan sát một lúc, nam tử họ Mẫn mới lên tiếng nhắc nhở.
“Ồ, phải… Việt Thích?” Liễu Minh nghe vậy nheo mắt kỹ càng liền thì thào một câu, chẳng qua giọng nói của hắn còn ẩn chứa sự kinh hỉ không thể che giấu.
“Mẫn đội trưởng, Liễu huynh!” Sau vài cái chớp động, độn quang màu xanh đã hạ xuống trước mắt bọn họ chỉ là khí tức của người bên trong không ngờ đã trở nên vô cùng suy yếu.
Độn quang vừa thu lại, để lộ một người đàn ông thân hình gầy gò, đúng là Việt Thích. Chỉ là tình hình của hắn có chút thê thảm: y phục rách rưới, sắc mặt trắng xám không còn chút huyết sắc, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao? Đám người Trác lão đầu đâu rồi?” Nam tử họ Mẫn thấy vậy, nhướng mày hỏi thăm vài câu.
“Ài, việc này nói ra quả thật dài dòng…” Việt Thích nở nụ cười khổ.
Thì ra, tiểu đội thứ chín của Việt Thích dưới sự dẫn dắt của lão giả mắt xanh Chân Đan cảnh đã tiến hành tìm kiếm vô cùng kĩ càng. Thế nhưng trải qua một ngày một đêm không có kết quả, lão liền dẫn theo đội viên tìm đến bộ lạc của Thất Khiếu Quỷ đồng thời bỏ ra số tiền thật lớn mới biết được ba vị trí có khả năng xuất hiện Tạo Hóa Bát. Hơn nữa ba địa phương mà Thất Khiếu Quỷ Vương cung cấp không ngờ lại giống y chang thông tin mà nhóm người Liễu Minh có trong tay!
Chỉ làm tiểu đội số chín lại không có được may mắn như đám người Liễu Minh. Bọn họ xui xẻo tìm đến vị trí đóng quân của quỷ quân, trải qua một phen kích chiến, cả nhóm quyết định chia ra chạy trốn. Thanh niên công tử ca và thiếu phụ hồng sam nghe được tình hình của tiểu đội thứ chín, đều cảm thấy thất kinh, không kìm được nhìn nhau một cái. Liễu Minh lúc này cũng có chút thất sắc. Về phần nam tử họ Mẫn nghe xong liền trở nên trầm mặc, một lúc sau mới từ từ lên tiếng:
“Từ khi giao dịch với đám quỷ vật kia đến nay, Nhân tộc chúng ta đã chịu thiệt thòi trong tay bọn chúng nhưng bởi vì tin tức thu được có chút hữu dụng cho nên cấp trên vẫn luôn bảo trì thái độ mắt nhắm mắt mở, lúc này mới khiến cho đám hỗn đản kia được nước lấn tới. Lần này sau khi trở về, ta sẽ báo lên mấy vị trưởng lão, quyết không để bọn chúng tác oai tác quái mãi được. Việt đạo hữu thân mang trọng thương, chi bằng chúng ta cùng nhau trở về thành Kim Quang được không?”
“Đa tạ Mẫn đội trưởng!” Việt Thích nghe vậy, lộ vẻ cảm kích, vái tạ nam tử họ Mẫn một cái.
Trải qua một ngày phi hành toàn lực, đám người Liễu Minh rốt cuộc đã đến được một sườn núi nho nhỏ cách thành Kim Quang chừng trăm dặm. Từ vị trí của bọn họ phóng mắt ra xa đã có thể nhìn thấy bộ dáng to lớn, lộng lẫy của thành Kim Quang.
Dọc theo hành trình trở về, một ít quỷ vật lạc bầy hoặc từng đội quỷ quân nho nhỏ vô phước gặp phải bọn họ đều bị thẳng tay đánh chết. Trong đó, nữ tử áo đỏ và Việt Thích dường như không thể che giấu sát ý ngập trời trong lòng, mỗi khi gặ phải quỷ vật thổ dân lang thang một mình, đều thẳng tay ra chiêu chém giết, không hề cho đối phương có cơ hội giải thích, hiển nhiên là để giải tỏa phẫn uất trong lòng.
Đối với việc này, nam tử họ Mẫn dĩ nhiên sẽ không ra tay ngăn cản, còn Liễu Minh cũng tự nhiên không can thiệp vào chuyện không ảnh hưởng đến bản thân, hơn nữa còn tiện tay thu hồi hài cốt vài loại quỷ vật.
Sau khi tiến vào khu vực thành trì, thanh niên công tử ca liền hỏi thăm vệ quân thủ thành vài câu sau đó không chút chậm trễ báo cáo cho nam tử họ Mẫn:
“Những người khác hiện chưa có tin gì khác, lẽ nào nhóm người Mục đội trưởng cũng đã gặp phải sự tình không may.”
“Mục Địch vừa thông qua trận bàn đưa tin nói rằng tiểu đội của hắn không gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Bọn họ cũng đang trên đường trở về. Những người khác trước hết trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi thật tốt. Việt đạo hữu, hôm nay đội ngũ của ngươi sống chết không rõ, các hạ có thể tìm đến đội trưởng Địch Phương của đại đội ba, yêu cầu hắn hỗ trợ điều động binh sĩ trinh sát, tiến hành tìm kiếm tung tích của những người gặp nạn. Liễu Minh, ngươi đi theo ta.” Nam tử họ Mẫn không nhanh không chậm lên tiếng phân phó.
Thanh niên công tử ca và nữ tử hồng sam khẽ vâng một tiếng rồi mới phóng người lên không, bay nhanh về nơi đóng quân của mình.
“Đa tạ Mẫn đội trưởng chỉ điểm!” Sau khi chắp tay thi lễ với nam tử họ Mẫn và Liễu Minh một cái, Việt Thích liền vội vã bay nhanh về hướng khác.
Lúc này, Liễu Minh mới theo sau nam tử họ Mẫn tiến về vị trí tháp cao.
“Các ngươi nhanh như vậy đã tìm được Tạo Hóa Bát, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta.” Sau thời gian chừng một chén trà, tại đại sảnh đặt ở trung tâm tòa tháp, người đàn ông mặt lạnh mới nhàn nhạt nói với hai người Liễu Minh một câu. Hạo Nguyệt đồng tử lúc này lại không có mặt ở đây.
“Bẩm báo Cổ trưởng lão, thuộc hạ đã giao Tạo Hóa Bát cho đệ tử chấp sự tiến hành kiểm tra thực hư rồi. Lần này hành động, vốn do tại hạ cân nhắc không được chu toàn, mới dẫn đến toàn đội rơi vào mai phục của quỷ quân khiến cho một thành viên mất tích, một người khác thì không may vẫn lạc.” Nam tử họ Mẫn khom người báo cáo, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.