Độc Ma Âu Dương Đình sau khi tiếp nhận một chưởng uy mãnh của Tuệ Quang đại sư phối hợp cùng Tứ Đại Kim Cang hộ tăng đường. Thì nghe giọng nói vi vu rót vào thính nhĩ mình, cùng với một bộ mặt xuất thần trong tiềm thức, khiến y phải rời ngay khỏi Thánh địa Kim Đỉnh sơn, Âu Dương Đình như người vô thức rời ngay khỏi Thánh địa Kim Đỉnh sơn.
Y vừa rời khỏi Thánh địa Kim Đỉnh sơn thì cảm nhận cơ thể mình nóng lên hừng hực. Cùng với cảm giác đó là cơn khát dữ dội kéo tới. Một cơn khát khủng khiếp, cháy bỏng cả cổ họng gã.
Cơn khát khiến cho Âu Dương Đình hoa mắt.
Y định đi tìm nước để giải khát nhưng thần thức thì lại cứ nghĩ đến màu đỏ của máu.
Dương Đình cố lắc đầu xua đi những ý tưởng tâm đến máu. Nhưng y càng xua những ý tưởng đó thì càng bị cơn khát dày vò, những tưởng đâu đang bị nung trong một lò rèn hừng hực. Thể pháp của gã đang nhão dần ra bởi sức nóng khủng khiếp tưởng chừng sắp hóa thân biến thành một ngọn đuốc cháy bùng.
Âu Dương Đình thở hồng hộc. Y vừa thở vừa lầm lũi bước mà những tưởng phía trước mình là khoảng sa mạc mênh mông, khô cằn chẳng thể tìm đâu ra một giọt nước nào.
Nếu trước mặt y là khoảng không gian của sa mạc khô cằn thì trong tâm tưởng gã thì lại chỉ luôn nghĩ đến máu và máu. Theo bản năng vô thức mà Âu Dương Đình không thể làm chủ được mình, y muốn quay vào Tục Dương cốc, để có thể chui ngay vào cỗ Thạch quan đó thì cơn khát lan hỏa khí trong người y mới có thể dịu xuống và y không còn bị đày đọa khủng khiếp như thế kia nữa.
Răng trên của Âu Dương Đình cắn vào môi dưới, những tưởng đâu đứt lìa nhưng y chẳng cảm giác được cái đau đớn là gì ngoài sự cảm nhận hỏa khí trong người đang bức ra ngùn ngụt và cơn khát đang dày vò đày đọa. Âu Dương Đình chẳng còn cảm nhận một thứ gì khác hơn nữa.
Hai cung nữ xuất hiện đón Độc Ma Âu Dương Đình. Họ vẫn khoác thần sắc xanh nhờn, xanh nhợt như hai các xác chết biết đi và biết thở, họ mang nhân dạng của con người. Chỉ khác ở nước da tái. Mắt khác hẳn với bình thường.
Âu Dương Đình nhận ra ngay hai ả cung nữ đó. Y thều thào nói :
- Ta muốn quay về Tục Dương cốc.
Hai ả cung nữ nhìn gã. Mỗi người một bên kè Âu Dương Đình vào ngôi cổ miếu ven đường. Đặt Âu Dương Đình ngồi xuống. Hai ả cung nữ vén ống tay áo, rồi áp mạch môn vào miệng gã.
Như một con thú đang khát mồi, Độc Chủ Âu Dương Đình há miệng ngoạm ngay lấy Mạch môn của hai ả cung nữ.
Y trợn mắt nút chùn chụt dòng máu tanh từ Mạch môn của ả cung nữ trào ra trút qua miệng gã.
Sắc diện ả cung nữ càng lúc càng tái dần. Thần nhãn đục hẳn đi. Ả cung nữ thứ nhất gần kiệt sức thì mới rút tay lại đến lượt ả cung nữ thứ hai. Ả lại làm giống như ả kia. Và Âu Dương Đình chẳng khác nào một người khát nước cực độ phải dùng máu từ hai ả đó mà khỏa lấp cơn khát đang hành hạ mình.
Đến lượt ả cung nữ thứ hai kiệt sức, Âu Dương Đình mới nhả miệng ra khỏi Mạch môn của ả.
Y thở phào một tiếng rồi dùng ống tay áo quẹt miệng mình như thể muốn chùi sạch những vết máu còn đọng trên miệng.
Âu Dương Đình thở hắt ra một tiếng nhìn hai ả cung nữ. Y từ tốn nói :
- Không có hai nàng chắc ta chết vì khát mất.
Hai ả cung nữ nhìn gã. Một ả nói :
- Bây giờ thì Âu Dương Đình tôn giá hẳn đã biết tìm nguồn giải khát ở đâu rồi.
Âu Dương Đình hả hốc miệng.
- Ơ...
Ả cung nữ thứ hai lấy một bầu nước đặt vào tay gã.
- Tôn giá hãy uống nước đi.
Âu Dương Đình mở bầu da đổ nước vào miệng nhưng gã lại phun ra ngay lập tức. Gã chẳng thể nào chịu được sự nhạt nhẽo của nước và chẳng có chút mùi vị gì. Thậm chí nước còn khiến cho gã nôn ọe.
Hai ả cung nữ phá lên cười khanh khách. Vì động thái của Âu Dương Đình.
Một ả nói :
- Âu Dương tôn giá là Ma Thần Tôn Giả rồi, đâu phải là người bình thường nữa.
Câu nói này của ả cung nữ khiến Âu Dương Đình hơi sững sờ. Hắn bất giác nhìn lại hai bàn tay mình, ngập ngừng nói :
- Ta đã là Ma nhân rồi à?
Hai ả cung nữ gật đầu.
- Đúng như vậy?
- Ta không là con người bình thường.
- Người là Ma Tôn Thiên Giả.
- Thế ta có giống như hai nàng không?
Hai ả cung nữ lắc đầu.
- Không...
Ả đứng bên phải nói :
- Âu Dương tôn giá là Ma Tôn Thiên Giả, còn Chỉ Cúc và Chỉ Lan là những Ma nhân hầu hạ Ma Tôn Thiên Giả theo chức phận của chủ nhân đã sắp đặt.
Âu Dương Đình nhìn Chỉ Cúc và Chỉ Lan.
- Hai nàng hãy cho ta biết... phải chăng trong ta đã có sự thay đổi rất không bình thường?
Chỉ Lan hỏi.
- Ma Tôn Thiên Giả muốn nói đến sự thay đổi nào?
Âu Dương Đình lưởng lự một lúc rồi nói :
- Hình như ta không còn mang dấu ấn của một người sống trong cõi dương gian này nữa, mà đã là một quái nhân gì đó...
Chỉ Lan và Chỉ Cúc đồng mỉm cười. Cả hai nhìn Độc chủ Âu Dương Đình.
Tiếp nhận ánh mắt của Chỉ Lan lẫn Chỉ Cúc, Âu Dương Đình buột miệng hỏi.
- Chỉ Cúc, Chỉ Lan, hãy nói cho ta biết đi... Hiện nay ta là người như thế nào?
Chỉ Cúc ôn nhu nói :
- Ma Tôn Thiên Giả đâu còn thuộc về Nhân giới mà đã thuộc về Ma giới.
- Nghĩa là ta không còn là một con người.
Chỉ Cúc và Chỉ Lan gật đầu.
Chỉ Lan nói :
- Đúng như vậy đó.
Chỉ Cúc nói tiếp theo Chỉ Lan.
- Nhưng Ma Thần chủ nhân đã nói. Một ngày nào đó Nhân giới sẽ không còn thuộc về Nhân giới, mà sẽ thuộc về Ma giới. Tất cả những sinh linh trong cõi Nhân giới chẳng khác nào những con gà, con vịt cho chúng Ma giới. Bây giờ Tôn Thiên giá còn ngỡ ngàng nhưng rồi sau đó Thiên giả sẽ quen với phận trách Ma nhân.
Nàng nói rồi mỉm cười với Âu Dương Đình.
- Chỉ Lan tỷ tỷ... chúng ta nên chỉ cho Ma Tôn Thiên Giả biết cách phục hồi nguyên trạng của một Ma nhân như thế nào.
Nghe Chỉ Cúc và Chỉ Lan nói, Độc chủ Âu Dương Đình cứ đứng thừ ra.
Y nghĩ thầm.
- “Ta không còn là một con người bình thường nữa rồi. Không còn là Độc chủ Âu Dương Đình nữa, mà đã là một Ma nhân... Ta không còn là người của Nhân giới mà đã thuộc về Ma giới. Hóa ra ta đã chết rồi sao?”.
Âu Dương Đình vừa suy nghĩ vừa đứng ngây ra như pho tượng vô hồn, vô cảm. Hắn cảm nhận một sự trống vắng lẫn hụt hẵng, những tưởng như muốn nhấn chìm gã xuống dưới tận đáy a tỳ.
Chỉ Cúc nhìn Âu Dương Đình.
- Ma Tôn đang nghĩ gì?
Âu Dương Đình lắc đầu.
- Ta không nghĩ gì cả.
Chỉ Lan nói :
- Chắc chắn Ma tôn có chút hụt hẵng nhưng rồi tự Ma tôn sẽ quen với cảm giác này. Trong cảnh sinh Ma giới, chúng ta cũng đâu khác gì Nhân giới. Thậm chí chúng ta còn có quyền năng và sự thỏa mãn hơn nữa. Chỉ có điều chúng ta không thuộc về cảnh sắc ban ngày dưới vầng nhật quang.
Chỉ Cúc nói :
- Ma tôn, Chỉ Cúc và Chỉ Lan thuộc về cảnh giới của bóng đêm.
Âu Dương Đình buột miệng nói :
- Còn Ma Thần thì sao?
- Chủ nhân là đấng tốt thượng của Ma giới, nên có thể thống trị cả Nhân giới lẫn Ma giới. Người là Thánh nhân trong hai cảnh sinh giữa Ma giới và Nhân giới.
Chân diện Âu Dương Đình sa sầm. Gã miễn cưỡng nói :
- Ta hiểu ra rồi.
Chỉ Cúc và Chỉ Lan buột miệng hỏi.
- Ma Tôn Thiên Giả hiểu ra điều gì?
Âu Dương Đình buông một tiếng thở dài rồi ôn nhu nói :
- Âu Dương Đình và Chỉ Cúc lẫn Chỉ Lan chỉ thuộc về bóng tối âm u và giá lạnh mà thôi. Vĩnh viễn ta và hai nàng sẽ không bao giờ thấy ánh sáng nhật quang nữa... đúng không?
Chỉ Lan và Chỉ Cúc gật đầu :
- Mãi mãi Ma Tôn Thiên Giả, cũng như Chỉ Lan và Chỉ Cúc sẽ không nhìn thấy nhật quang. Nếu như để Nhật quang chiếu vào, thì Ma Tôn Thiên Giả và Chỉ Cúc cùng với Chỉ Lan sẽ tan ra thành cát bụi. Ma tôn nên nhớ, chúng ta thuộc về Ma giới. Mặc dù sống trong cõi Nhân giới. Nhưng một thời khắc nào đó đêm sẽ là ngày và ngày sẽ là đêm.
Chỉ Lan nói tiếp theo lời Chỉ Cúc.
- Ma tôn đã nhận ra rồi chứ?
Chân diện của Độc chủ Âu Dương Đình như có một lớp sương mù phủ lên trên.
Y lẩm nhẩm nói :
- Không thể như vậy được... không thể như vậy được.
Chỉ Cúc lẫn Chỉ Lan sững sờ nhìn Âu Dương Đình. Chỉ Lan nói :
- Tôn giá làm sao vậy?
Âu Dương Đình những tưởng không để tâm đến lời nói của Chỉ Lan mà cứ thờ thẫn nói :
- Không thể như vậy được... không thể như vậy được.
Âu Dương Đình rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực rồi gào lên.
- Không...
Tiếng thét của gã vang động cả không gian tĩnh lặng và làm cho ngôi cổ miếu phải rung chuyển dữ dội. Nghe Âu Dương Đình gào lên như thế cả Chỉ Cúc lẫn Chỉ Lan thảy đều giật mình. Cả hai ôm lấy nhau nhìn Âu Dương Đình.
Cả hai thấy thể trạng của Âu Dương Đình run lên bần bật chẳng khác nào đang lên cơn sốt băng hàn.
Âu Dương Đình mơ hồ lẩm nhẩm nói :
- “Ta không thể nào như vậy được.. ta không thể nào như vậy được”.
Y vừa nói vừa ôm lấy đầu. Âu Dương Đình đã nghiệm ra một sự thật nghiệt ngã dành cho y. Y đã nghiệm ra sự thay đổi trong y không bao giờ dám nghĩ đến nó, như giờ thì hoàn toàn là hiện thực. Sự tồn tại của Âu Dương Đình ví như sự tồn tại của quỷ nhân trong cõi nhân sinh này.
Âu Dương Đình cùng Chỉ Cúc và Chỉ Lan bước vào Vu Sơn tửu điếm. Sự xuất hiện của Chỉ Lan và Chỉ Cúc bên cạnh Âu Dương Đình khiến bọn tửu khách phải chú nhãn đến. Ai mà không để mắt đến khi trong men say thì có hai bóng sắc nhi nữ đập vào mắt họ.
Chỉ Cúc lẫn Chỉ Lan liếc mắt lẳng lơ đưa tình với tất cả bọn tửu khách đang hướng mắt nhìn về mình. Âu Dương Đình chọn một chiếc bàn trống trong khách điếm.
Gã tiểu nhị hối hả bước ra, nhún người nói :
- Khách quan cần gì ạ?... Tiểu nhân sẽ phục vụ.
Âu Dương Đình ngẩng lên nhìn gã tiểu nhị, rồi nói :
- Một vò rượu năm cân.
Khi gã tiểu nhi tiếp nhận ánh mắt của Âu Dương Đình, xương sống bất giác gai buốt tột cùng. Không chỉ xương sống gai buốt mà tứ chi của gã cũng bủn rủn rã rời.
Gã cúi gập người xuống lắp bắp.
- Tiểu nhân sẽ phục vụ khách quan ngay.
Gã tiểu nhị quay bước vào trong.
Âu Dương Đình ngồi khoanh tay trên mặt bàn nhìn Chỉ Lan và Chỉ Cúc.
Hai nàng có vẻ lả lơi trước những ánh mắt hao háu của bọn tửu khách đang có mặt tại Vu Sơn khách điếm.
Âu Dương Đình khẽ buông tiếng thở dài. Y định nhãn nhìn về phía Chỉ Lan và Chỉ Cúc nghĩ thầm.
- “Hai ả này muốn gì nhỉ”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Âu Dương Đình thì từ chiếc bàn đối diện hai gã công tử với bộ tướng đẫy đà, một bộ tướng của những người dư thừa có của ăn của để nên bộ dạng trở nên phì nộn thật là khó coi. Hai gã bước đến trước mặt Chỉ Cúc và Chỉ Lan.
Cả hai cùng ôm quyền xá, gã có nốt ruồi ngay chóp mũi trịnh trọng nói :
- Huynh đệ tại hạ là Phạm Minh và Phạm Nghĩa. Thấy nhị vị cô nương, huynh đệ tạ hạ rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của hai người. Huynh đệ tại hạ muốn mời hai vị cô nương một chén rượu giao kiến buổi đầu.
Phạm Minh nhìn qua Phạm Nghĩa.
- Bào đệ... ngươi có đồng ý như vậy không?
Phạm Nghĩa nhếch hai cánh môi. Nếu như không có con mắt cú vọ, đầy chất gian trá và lọc lừa thì y cũng là người có bộ mặt của một trang quân tử đại trượng phu. Nhưng chỉ vì ánh mát cú vọ kia mà chất quân tử đại trượng phu của gã bị đánh mất thay vào đó là những nét lọc lừa nếu không muốn nói là chất tiểu nhân lồ lộ ra ngoài.
Phạm Nghĩa giả lả cười rồi nói :
- Không chỉ là một chén rượu giao kiến, mà còn thỉnh cả nhị vị cô nương đến Phạm gia để đối ẩm qua đêm.
Chỉ Cúc nhìn Chỉ Lan.
Hai người nhìn nhau điểm nụ cười mỉm.
Phạm Minh và Phạm Nghĩa nhận ra nụ cười mỉm của hai nàng trong lòng phấn khích tột cùng. Làm sao hai gã họ Phạm lại phấn khích được, khi mới chỉ nói vài lời thôi mà đã nhận ra sự đồng ý của hai trang mỹ nữ mặc dù họ không nói ra lời.
Chỉ Cúc nhìn Phạm Minh nhỏ nhẻ nhu hòa.
- Tỷ muội chúng tôi không biết Phạm gia như thế nào. Hai huynh có thể cho chúng tôi biết được không. Có biết thì tỷ muội Chỉ Lan và Chỉ Cúc mới dám nhận lời nhị vị công tử.
Phạm Nghĩa ve cằm nhỏ giọng nói :
- Tại hạ muốn hỏi nhị vị cô nương... vị tôn giá ngồi gần bên kia là gì của nhị vị cô nương.
Chỉ Lan cau mày nhìn Phạm Nghĩa. Mặc dù tỏ thái độ bất nhẫn nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói :
- Phạm công tử không nên tò mò như vậy?
- Hậy... tại hạ đúng là tò mò, nhưng nếu Chỉ Lan cô nương ngại không nói cũng không sao.
Chỉ Cúc từ tốn nói :
- Công tử đã hỏi rồi, tất Chỉ Lan tỷ tỷ sẽ nói. Nếu Chỉ Lan không nói, Chỉ Cúc cũng phải nói cho Phạm công tử biết.
Nàng ôm quyền nhủn nhẵn nói.
- Người mà Phạm công tử hỏi là chủ nhân của tỷ muội chúng tôi. Chủ nhân lại rất độ lượng và hào phóng, không bao giờ chen vào những việc làm của Chỉ Lan lẫn Chỉ Cúc.
Phạm Minh gật đầu. Gã vừa gật đầu vừa vuốt lỗ mũi như thể muốn nặn cái nốt ruồi to đùng ra khởi chớp mũi mình.
Phạm Minh vuốt lỗ mũi rồi nói :
- Nhị vị công nương có được một vị chủ nhân như vậy là tốt rồi.
Y điểm nụ cười mỉm rồi nói tiếp :
- Mà xét cho tận cùng, y tốt cũng đúng thôi. Y được làm chủ nhân của nhị vị cô nương đẹp như tố nữ trong tranh thế này sao không tốt được. Nếu Phạm mỗ mà là chủ nhân của nhị vị tiểu thư...
Y cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp :
- Chủ nhân hiện thời của nhị vị tiểu thư không thể nào tốt hơn huynh đệ tại hạ.
Phạm Nghĩa vuốt ngay theo lời Phạm Minh khi gã vừa thốt dứt lời.
- Đại ca... Chủ nhân của nhị vị cô nương đây thì làm sao tốt bằng huynh đệ chúng ta được.
Y ưỡn ngực nói :
- Ở trấn Phúc Oai này thì Phạm gia là bộ tộc có thế lực nhất. Ruộng vườn Phạm gia cò bay thẳng cánh, trong nhà không thiếu trăm người lưu ngụ. Nhị vị tiểu thư đến Phạm gia muốn cái gì cũng có. Tại hạ có thể khẳng định, ngay cả Kim trang cũng chưa chắc sánh bằng Phạm gia.
Chỉ Cúc nhìn Phạm Nghĩa mỉm cười nói :
- Nghe Phạm công tử nói Chỉ Cúc chỉ muốn đến tư dinh của Phạm công tử.
Phạm Nghĩa cao hứng nói :
- Ta rất sẵn lòng mời nàng.
Phạm Minh nhìn Chỉ Lan và Chỉ Cúc.
- Trước tiên huynh đệ ta muốn mời chén rượu giao kiến với hai nàng.
Chỉ Cúc nhỏ nhẻ nói.
- Tỷ muội được nhị vị công tử thỉnh mời chén rượu giao kiến thì đâu dám từ chối.
Phạm Nghĩa cao hứng vỗ tay.
- Hay lắm... Nhị vị tiểu thư đúng là người biết nhìn người. Thấy huynh đệ chúng ta đã nhận ra ngay anh hùng hảo hán của trấn Phúc Oai này.
Phạm Nghĩa nói rồi nắm tay Chỉ Cúc kéo về bàn mình. Tất cả đều diễn ra trong tầm mắt của Âu Dương Đình nhưng gã vẫn thờ ơ, mặc nhiên như chẳng nhìn thấy gì cả.
Phạm Minh, và Phạm Nghĩa dẫn Chỉ Cúc và Chỉ Lan về bàn mình. Huynh đệ họ chuốc rượu ra chén, mời hai nàng.
Phạm Nghĩa nói :
- Mời nhị vị tiểu thư.
Chỉ Cúc và Chỉ Lan đón lấy chén rượu nguýt mắt đưa tình. Họ nhấm môi vào chén rượu rồi trả lại cho hai gã họ Phạm. Tiếp lại chén rượu, huynh đệ Phạm Minh, Phạm Nghĩa dốc lên miệng uống cạn.
Chỉ Cúc nhỏ nhẻ nói :
- Nhị vị công tử đúng là những trang công tử khôi ngô phong nhả, khiến tỷ muội Chỉ Cúc vô cùng ngưỡng mộ.
Nghe Chỉ Cúc thốt ra câu nói này, Phạm Nghĩa đắc chí cười khanh khách.
Y vừa cười vừa bất ngờ vòng tay qua tiểu yêu của nàng, kéo vào vào sát người mình. Phạm Nghĩa chìa mặt tới gần Chỉ Cúc.
- Hậy... Chỉ có nàng giờ mới nhận ra điều đó thôi chứ ở Phúc Oai này thì tất cả mọi nữ nhân sinh ra trên đời này đều đã nhận biết từ lâu rồi và ai cũng ao ước được trở thành tỳ thiếp của Phạm gia.
Nghe Phạm Nghĩa nói, Chỉ Cúc bẽn lẽn, e thẹn.
Nhận ra vẻ e thẹn của nàng, Phạm Nghĩa cao hứng hỏi.
- Chỉ Cúc có muốn trở thành tỳ thiếp của ta không?
Nàng nguýt mắt với gã rồi ôn nhu nói :
- Chỉ Cúc chỉ sợ mình không xứng đáng với sự ưu ái của Phạm công tử.
Phạm Nghĩa lắc đầu, vồn vã nói :
- Sao nàng lại nói vậy... nàng rất xứng đáng... rất xứng đáng.
Y vừa nói vừa quay Chỉ Cúc đối mặt với mình. Có lẽ ở Trấn Phúc Oai này, Phạm gia là người có thế lực, nên Phạm Nghĩa chẳng thèm nhìn đến ai, hoặc chẳng có người nào nằm trong mắt gã, hay gã đã từng là người được mọi người ở Phúc Oai sùng bái mà xem ra chẳng còn ai có thể so sánh với mình. Nên tự cho mình làm bất cứ chuyện gì cũng được. Trước mắt tất cả mọi người. Phạm Nghĩa vẫn suồng sã với Chỉ Cúc.
Y thản nhiên thọc tay vào xiêm y nàng, để chạm đến vùng nhũ hoa căng cứng của nàng.
Những tưởng đâu Chỉ Cúc sẽ phản kháng lại hành vi suồng sã của Phạm Nghĩa, nhưng nàng đã không phản kháng lại mà còn rất thản nhiên tiếp nhận sự mơn trớn của họ Phạm.
Thậm chí nàng còn dựa sát vào người gã, áp miệng mình vào cổ Phạm Nghĩa.
Thấy Chỉ Cúc bồi tiếp Phạm Nghĩa như vậy, bốn gã bằng hữu của gã cùng phá lên cười với vẻ rất hứng khởi.
Họ nhìn Phạm Nghĩa và Chỉ Cúc nói :
- Phạm thiếu gia đúng là hào hoa công tử.
Phạm Minh nhìn qua Chỉ Lan bằng ánh mắt cú vọ. Y mỉm cười nói :
- Chỉ Lan tiểu thư...
Chỉ Lan đặt tay lên vai Phạm Minh nhỏ nhẹ nói :
- Công tử cũng muốn mình được như Phạm Nghĩa công tử.
- Tại hạ đâu thể thua kém gã.
Lời gã còn đọng trên cửa miệng thì Chỉ Lan cũng tự ép người vào sát Phạm Minh. Nàng cũng cùng một động tác giống hệt như Chỉ Cúc, áp đôi cánh môi được thấm son đỏ ối vào cổ Phạm Minh.
Bốn gã bằng hữu của họ Phạm lại vỗ tay đôm đốp.
Trước cảnh huyên náo đó, Âu Dương Đình cũng rất dửng dưng. Y mặc nhiên thờ ơ đến độ như người bàng quan chẳng màn đến hai gã a hoàn của mình. Có lẽ y đang dõi tâm tưởng vào cõi mộng du riêng của bản thân mình.
Hai gã Phạm Minh và Phạm Nghĩa đang trầm người tiếp nhận nụ hôn tình tứ đầy chất thú dục của Chỉ Lan và Chỉ Cúc, bất ngờ rống lên.
- A...
Cùng với tiếng rống đó, cả hai giãy nảy, tứ chi giần giật như vẫn không làm sao thoát khỏi đôi ngọc thủ của hai nàng.
Bọn bằng hữu tửu khách của Phạm Minh và Phạm Nghĩa chẳng biết chuyện gì, mà lại cứ ngỡ cả hai gã đang được hưởng những cảm giác thú dục tuyệt đỉnh nhất mà cất tiếng rống đó.
Chính nghĩ như vậy, mà bọn tửu khách bằng hữu lại vỗ tay tán thưởng.
Khoảnh khắc trôi qua thật nhanh, đến khi tứ chi của hai gã họ Phạm rũ hẳn xuống. Chỉ Lan và Chỉ Cúc buông hai cái xác ra. Hai cái xác Phạm Minh lẫn Phạm Nghĩa đổ sầm xuống đất.
Đến bấy giờ, bọn tửu khách bằng hữu mới giật mình đứng phắt dậy.
Tất cả bọn tửu khách bằng hữu mở to mắt hết cỡ nhìn thi thể Phạm Minh và Phạm Nghĩa. Hai gã họ Phạm giờ đây trông chẳng khác nào một cái xác, về sau khô đét. Ngược lại Chỉ Lan và Chỉ Cúc thật tươi tỉnh.
Họ như có một sức sống diệu kỳ, nhan sắc bỗng chốc xinh đẹp hẳn lên. Trong hai nàng chẳng khác nào một cánh hoa tươi đang thời kỳ khoe sắc, khoe hương. Nếu không có hai vết máu còn đóng trên hai mép miệng có lẽ họ là những trang mỹ nữ độc nhất vô nhị trên đời này.
Chẳng ai bảo ai, bọn tửu khách đồng loạt thét lên.
- Quỷ cái...
Cùng với sự phát hiện đó, tất cả cùng túa nhau bỏ chạy ra ngoài khách điếm. Nhưng cửa Nhân giới đã đóng lại với bọn chúng bởi Âu Dương Đình.
Y như một Ác ma nhân, lừng lững chận ngay cửa và vung đôi trảo thủ xám ngoét, thộp lấy từng con mồi quăng vào trong. Trảo công của y không ngừng thộp vào yết hầu và tâm huyệt của bọn tửu khách bứt ra, để tạo ra một màn mưa máu đỏ ối, tưới đẫm gian tiền sảnh Di Mộng điếm.
Âu Dương Đình, Chỉ Lan, Chỉ Cúc vẫy vùng trong màn mưa máu đó với tất cả sự thỏa thuê của họ.
Gã điếm chủ đứng nơi quầy rượu chứng kiến tất cả mọi sự việc xảy ra mà cứ há hốc miệng, chẳng nói được tiếng nào. Tứ chi gã rã rượi và cuối cùng thì lăn đùng ra đất bất tỉnh.
Làm sao gã có đủ dũng tâm mà chịu đựng được những cảnh tượng này.
Sự thỏa thuê của Âu Dương Đình và Chỉ Cúc, Chỉ Lan chỉ bị cắt đứt bởi sự xuất hiện đột ngột của Triệu Nguyệt Băng Linh. Băng Linh đứng ngay ngưỡng cửa Di Mộng điếm, mà mặt đanh hẳn lại bởi sự khủng khiếp mà nàng phải chứng nhận nó.
Nàng gắt giọng nói :
- Lũ Ma nhân các người đã mất cả nhân tính rồi.
Cùng với lời nói đó đó, Triệu Nguyệt Băng Linh rút ngay hai chiếc ma hoàn sáng ngời, thủ sẵn nơi tay.
Âu Dương Đình và Chỉ Lan, Chỉ Cúc nhìn nàng.
Ánh mắt lộ rõ những đường chỉ đỏ ngầu, nhãn quang mới từ từ dịu xuống.
Chỉ Lan, Chỉ Cúc cũng xoi mói nhìn nàng.
Hai ả nhìn nhau, như thế hội ý rồi nhìn lại Triệu Nguyệt Băng Linh.
Triệu Nguyệt Băng Linh đanh giọng nói với hai ả đó.
- Đến đây mà tiếp nhận huyết thủy của bổn cô nương.
Lời còn đọng trên cửa miệng nàng thì Chỉ Lan và Chỉ Cúc đồng loạt lao thẳng đến nàng.
Triệu Nguyệt Băng Linh chỉ chờ có thế. Nàng dùng tấn phát động đôi ma hoàn. Hai chiếc ma hoàn thoát ra khỏi tay nàng tợ như hai chiếc chong chóng, phát ra âm thanh vi vu chẳng khác nào tiếng sáo diều, cắt thẳng tới Chỉ Cúc và Chỉ Lan tợ hai ánh chớp trời sáng ngời.
Sự diễn biến ra trong một chớp mắt, hai chiếc ma hoàn lướt ngang qua cổ Chỉ Lan và Chỉ Cúc, tiện đứt thủ cấp của hai ả. Hai chiếc thủ cấp rời khỏi rơi xuống sàn gạch Di Mộng khách điếm, nhưng miệng vẫn còn cất ra những âm thanh the thé như tiếng chó tru, còn đôi thể pháp vẫn lướt về phía nàng.
Hiện tượng đó khiến cho Triệu Nguyệt Băng Linh cũng phải biến sắc, thất thần. Nàng hốt hoảng điểm mũi giày lướt lên cao bốn trượng để đôi thây ma lướt qua dưới chân mình. Hai cái thây không đầu, nện thẳng vào vách khách điếm, bật ngược trở lại, vô tình va vào nhau.
Hai cái thây ôm cứng lấy nhau, cào xé cho đến khi trở thành những khối thịt tơi tả, mới đổ sụp xuống Triệu Nguyệt Băng Linh còn quá đỗi sững sờ thì phải chứng kiến cảnh tượng thứ hai. Hai cái thây đó đã từ từ rã ra thành một lớp nước lầy nhầy, cuối cùng chỉ còn trơ lại hai bộ xương khô khốc với máu sắc xám ngoắt trông thật rùng rợn.
Nàng nhìn lại hai cái thủ cấp của Chỉ Lan và Chỉ Cúc. Chúng vẫn còn chớp mắt nhin nàng, nhưng rồi sau đó cũng rã ra cuối cùng chỉ còn lại là hai chiếc khô lâu xám ngoét.
Chứng kiến sự mục rã của Chỉ Lan và Chỉ Cúc, Triệu Nguyệt Băng Linh rùng mình. Cùng với cái rùng mình đó nàng cảm nhận trong xương sống mình gai buốt khó chịu vô cùng.
Hai chiếc ma hoàn quay vùn vụt trong không khí và quay trở lại với Triệu Nguyệt Băng Linh như hai con thú ngoan ngoãn. Tiếp nhận lại hai chiếc ma hoàn, Triệu Nguyệt Băng Linh mới cảm thấy một sự yên tâm khỏa lấp nỗi sợ hãi vừa mới xuất hiện trong mình.
Nàng nhìn Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình nhìn trả lại nàng.
Cái chết của hai ả Chỉ Lan và Chỉ Cúc gần như chẳng tạo ra trong gã một sự xúc động nào, hay một chút gì đó để có thể gọi là nuối tiếc, chân diện Độc chủ Âu Dương vẫn trơ trơ như trét lớp sáp trông thật vô hồn vô cảm.
Triệu Nguyệt Băng Linh miễn cưỡng nói :
- Âu Dương tôn giá giờ đã là Ma nhân rồi ư?
Âu Dương Đình vẫn lỏ mắt nhìn nàng một lúc thật lâu rồi mới nói :
- Còn hơn thế nữa... ta bây giờ đã là Ma Tôn Thiên Giả.
Triệu Nguyệt Băng Linh buông tiếng thở dài, rồi nói :
- Tôn giá không còn là con người.
- Ta là người của Ma giới.
- Tôn giá hẳn đã tự biết kết cục của mình rồi chứ?
- Triệu Nguyệt Băng Linh cô nương có ý nói ta cũng sẽ nhận một cái chết như Chỉ Lan và Chỉ Cúc.
Băng Linh lắc đầu :
- Chỉ Lan và Chỉ Cúc chết đó là lẽ đương nhiên của Ma nhân sống trong Nhân giới. Nhưng ý của Băng Linh không muốn nói như vậy... Băng Linh có ý khác.
- Tiểu thư muốn nói ta sẽ sống không như một con người.
Băng Linh gật đầu.
- Đúng...
Âu Dương Đình chắp tay sau lưng nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh ôn nhu nói :
- Ma nhân hay con người có khác gì nhau đâu. Ta đang nói chuyện với tiểu thư trong thể pháp của một con người.
- Tôn giá đang nói chuyện với Băng Linh trong thể pháp của một con người nhưng tâm thức của tôn giá là Ma đạo.
Âu Dương Đình khẽ gật đầu :
- Ta đã là Ma nhân mà không có sự lựa chọn nào khác hơn. Thế tiểu thư có cách gì để biến Âu Dương Đình này quay trở lại với một con người bình thường không?
Câu hỏi này của Âu Dương Đình khiến Triệu Nguyệt Băng Linh không khỏi bối rối. Nàng đâu thể tìm được câu trả lời cho Âu Dương Đình. Mặc dù nàng biết gã đã là Ma nhân, nhưng để gã trở lại làm một người bình thường thì nàng chẳng biết phải làm gì để giúp gã.
Băng Linh lắc đầu :
- Băng Linh không có cách gì giúp được tôn giá... tại sao tôn giá lại trở thành Ma nhân.
- Bởi vì là Độc Ma Âu Dương Đình.
Băng Linh buông tiếng thở dài nói.
- Độc chủ Âu Dương Đình là Môn chủ Độc môn. Và là một con người chứ không phải Ma nhân.
Thở hắt ra một tiếng, Âu Dương Đình trầm giọng nói :
- Độc Ma Âu Dương Đình là Môn chủ Độc môn, và là một con người chứ không phải Ma nhân.
Thở hắt ra một tiếng, Âu Dương Đình trầm giọng nói :
- Độc chủ Âu Dương Đình đã chết... để tái sinh ra một Ma Tôn Thiên Giả.
Âu Dương Đình nheo mày gằn giọng nói :
- Tiểu thư Triệu Nguyệt Băng Linh không thể giúp ta quay lại với con người thật của mình, thoát khỏi Ma giới, nhưng ta thì có thể biến Triệu Nguyệt Băng Linh tiểu thư thành Ma nhân.
Sắc diện Triệu Nguyệt Băng Linh lộ ngay ra vẻ lo lắng và hồi hộp khi nghe câu nói này.
Triệu Nguyệt Băng Linh nói :
- Băng Linh không muốn biến mình thành Ma nhân. Người ta không muốn, tôn giá không nên ép người ta được.
- Nàng không muốn nhưng ta muốn thì sao. Bởi chẳng bao lâu, Ma giới sẽ thống trị cõi nhân sinh này.
- Không bao giờ có chuyện hoang tưởng đó xảy ra đâu. Băng Linh nghĩ, nếu tôn giá còn nhân tính của một con người thì hãy tự kết thúc mình để thoát khỏi kiếp Ma nhân.
- Nàng muốn ta phải nhận kết cục như hai ả Chỉ Cúc và Chỉ Lan.
- Đó là cách duy nhất để tôn giá thoát khỏi kiếp Ma nhân trong cảnh giới này.
Hừ nhạt một tiếng, Âu Dương Đình gằn giọng nói :
- Tại sao nàng không trở thành Ma nhân như ta mà lại buộc ta phải nhận một kết cục chẳng khác gì Chỉ Lan và Chỉ Cúc. Như vậy có bất công không. Nói nhiều nàng cũng không hiểu, hay hơn hết là nàng hãy bước lên thuyền đi chung một con thuyền với Âu Dương Đình này.
Âu Dương Đình vừa nói vừa vận chuyển công lực. Sắc diện của gã đỏ ửng lên như muốn nhuộm máu.
Tuyệt nhiên Băng Linh đâu để cho Độc chủ Âu Dương Đình có thời gian chuyển dịch nguyên khí Ma Thần để tập kích mình. Nàng thét lên một tiếng thật lớn, phát động đôi ma hoàn.
Cặp ma hoàn thoát khỏi tay nàng tợ như một gọng kéo sáng ngời cắt đến thủ cấp của Âu Dương Đình. Tiếng vi vu phát ra từ đôi ma hoàn nghe buốt cả thính nhĩ, nhưng Âu Dương Đình vẫn không biểu lộ một chút gì lo lắng hay khẩn trương. Y chờ cho đôi ma hoàn còn cách mình đúng một gang tay thì vươn đôi trảo xám ngoét như đôi trảo của xác chết lâu ngày thộp tới.
- Bốp...
Đôi ma hoàn chạm vào đôi trảo công của Âu Dương Đình như chạm vào bức vách đá kiên cố rồi nằm gọn trong tay gã.
Băng Linh biến sắc nghĩ thầm.
- “Không xong rồi... mình không thể làm gì được gã”.
Nghĩ như vậy, Băng Linh phát động tiếp hai đạo Phách Không chưởng đánh thẳng vào Âu Dương Đình. Lần này gã chẳng hề chống trả thản nhiên tiếp nhận hai đạo Phách Không chưởng của nàng.
- Ầm...
Tiếp nhận thẳng hai đạo Phách Không chưởng của Triệu Nguyệt Băng Linh, mặc dù nàng đã dụng đến tất cả nội lực tu vi của mình nhưng hai đạo Phách Không chưởng chẳng làm gì được Âu Dương Đình. Thậm chí buộc gã nhích động thân ảnh cũng không được.
Hai đạo Phách Không chưởng của Triệu Nguyệt Băng Linh chẳng khác nào hai luồng nhu phong thổi mát cho Âu Dương Đình thì đúng hơn, nhận biết điều đó, Triệu Nguyệt Băng Linh liền đảo bộ, thi triển khinh công thoát ra cửa khách điếm. Nàng nhanh như Âu Dương Đình còn nhanh hơn. Y chỉ lắc vay đã lướt qua mặt Triệu Nguyệt Băng Linh chặn ngang đường đào thoát của nàng.
Triệu Nguyệt Băng Linh hốt hoảng sững bộ, lùi lại hai bước.
Âu Dương Đình đứng dang chân trước mặt nàng. Gã trầm giọng nói :
- Nếu nàng không chỉ điểm cho ta trở lại một con đường bình thường thì ta sẽ buộc nàng phải trở thành Ma nhân giống như ta.
Vừa nói Âu Dương Đình vừa dấn đến một bộ.
Gã dấn đến một bộ thì Triệu Nguyệt Băng Linh lại thối một bộ.
Thấy nàng thối bộ, Âu Dương Đình cất tiếng cười the thé. Gã vừa cười vừa nói.
- Nàng không tránh được định số mà ta sắp dành cho nàng đâu. Hãy ngoan ngoãn tiếp nhận số phận của mình.
- Băng Linh thà chết chứ không thể nào trở thành Ma nhân.
- Khi nàng trở thành Ma nhân rồi mới nghiệm ra cuộc sống của Ma nhân chẳng khác gì một con người. Có khác chăng là chúng ta dùng máu người thay cho nước để hóa giải những cơn khát cháy bỏng lục phủ ngũ tạng.
- Đó chỉ là sự khác biệt nho nhỏ, còn Ma nhân là những thượng đẳng nhân vô địch so với con người.
Băng Linh lắc đầu :
- Ma nhân là Ma nhân, không thể nào giống như con người được.
- Nói mãi nàng cũng không hiểu. Mà phải buộc nàng trở thành Ma nhân.
Y nói rồi dựng cao đôi trảo xám ngoét toan chụp tới Triệu Nguyệt Băng Linh.