Gần đây tình trạng cơ thể ma thần tựa hồ không tốt lắm.
Từ khi không thấy quản gia, Tư Mại Nhĩ không lười nhác như ngày thường mà mỗi ngày làm cho mình bận túi bụi, hơn nữa do nhân tố tâm lý, mấy ngày nay thấy choáng váng đầu, có tình trạng chán ăn, ngửi hương vị đồ ăn liền ngẫu nhiên cảm thấy buồn nôn, cái gì cũng không muốn ăn.
Điều này làm cho Bối Nhĩ phiền não đã lâu, nghĩ rằng quản gia tiên sinh không ở thì ma thần sẽ tự biết chiếu cố bản thân, ai biết bệnh tương tư uy lực kinh người, dám làm cho ma thần đại nhân dũng mãnh vô song gầy một vòng, từ nguyên bảo tương đối ôn hòa đại nhân càng phát ra thô bạo khí nghiêm trọng, Chí Hạ điện đã muốn biến thành cái tên xứng đáng ‘Ma thành’, cả ngày âm trầm hảo dọa người.
Cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, ma thần trước khi tìm được quản gia tiên sinh, trở thành vị thần chết đói đầu tiên, Bối Nhĩ quyết định hôm nay như thế nào cũng phải làm cho ma thần đại nhân tiếp nhận khám bệnh.
Mới bước vào phòng Tư Mại Nhĩ, một trận gió xoáy hiện lên bên người, âm thanh nôn ọe quen thuộc lập tức lọt vào tai, Bối Nhĩ biết ma thần đại nhân lại buồn nôn, thở dài một hơi, chỉ có thể di chuyển mục tiêu hướng trù phòng đi đến.
“Ta nói… đại nhân…” Bối Nhĩ mang đến một ly mật thủy, đưa cho ma thần đang cả người thoát lực ghé vào trên bàn, “Ngài gần đây thân thân thể tình trạng bất hảo, có cần thuộc hạ thỉnh Thần đại nhân đến xem xem không? Ngài như vậy làm Bối Nhĩ cảm thấy đó là thất trách của ta.”
Đem mật thủy uống hết rồi giao lại chén cho Bối Nhĩ, Tư Mại Nhĩ vô lực khoát tay: “Không cần đâu… đây không phải vấn đề gì, ta không có sinh bệnh, chỉ là gần đây khẩu vị không tốt…”
“Chỉ là khẩu vị không tốt thì sao ngay cả không ăn cũng phun thành như vậy? Thuộc hạ lo lắng a.”
“Được rồi, ngươi ngày càng giống quản gia tiên sinh a, hảo lải nhải a…” ma thần ngồi thẳng thân mình, nhẹ nhàng phủ ra một hơi thư hoãn bụng không khỏe, “Ta chính là đã dùng ma lực để kiểm tra một lần, quả thực là không có việc gì, ta cũng không biết vì sao dạo này lại như vậy…”
Thật giống như là vì tâm lý nên tật bệnh vậy.
Bối Nhĩ cảm thấy loại bệnh trạng này hình như đã xem qua ở đâu đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra, vẫn là trước tiên hỏi xem ma thần có muốn vài thứ lót dạ không: “Đại nhân có muốn ăn gì không? Dù sao thì nên ăn chút gì đó, khi nôn ọe cũng không khó chịu như vậy nữa.”
Tư Mại Nhĩ nguyên bản muốn bảo Bối Nhĩ là không cần, nhưng vì không phải là rất không khỏe, nghĩ nghĩ, vẫn là phân phó cậu làm chút điểm tâm đi: “Vậy… Ngươi giúp ta lấy chút hoa quả bánh ngọt, ta muốn hai loại nho và quýt là được rồi, không cần nhiều lắm, thuận tiện lấy cho ta một ly nước trái cây.”
Bối Nhĩ rất nhanh cúi đầu đi ra.
Trong thư phòng chỉ còn một mình ma thần, hắn biểu tình dại ra ngắm trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy tâm hảo chua xót.
Trước kia lúc quản gia tiên sinh ở, tuy rằng luôn mắng hắn, luôn bởi vì quan tâm đến hắn nên mới sinh khí như vậy, hiện tại nghĩ đến trong lòng hảo cảm động, lại có điểm khổ sở.
“Quản gia tiên sinh ngươi rút cục ở đâu… Ta rất nhớ ngươi.”
Nghĩ đến, đau lòng muốn chết.
Bên này Bối Nhĩ đã làm xong đồ ma thần muốn ăn bỗng nhiên dừng lại một chút.
Bụng rỗng nôn mửa.
Khẩu vị bánh hoa quả, thích chua.
Ma thần đại nhân thường uống nước trái cây, thích chua.
Ma thần đại nhân là bị tổng quản đại nhân đặt dưới thân.
Đầu chợt lóe linh quang.
“Sẽ không phải là mang thai đi!”
Thế là tin tức ma thần đại nhân mang thai bất hĩnh nhi tẩu*, bất quá duy trì được hai ngày, ngay tuyên cáo của ma thần đại nhân chỉ là hiểu lầm, ma thần đại nhân thật sự là bị bệnh tương tư, tâm lý ảnh hưởng sinh lý, khiến cho cơ thể giống như là mang thai.
*Bất hĩnh nhi tẩu: Không chân mà chạy.
Điều này làm cho nhóm cao cấp ở Ma giới vốn đang hoang mang vì tin đồn an tâm lại.
Đúng vậy, ma thần vĩ đại làm sao có khả năng thụ thai, lại còn không bao lâu sẽ thú ma hậu a, ma thần cũng không nên làm ra thêm một ít phiền toái nữa, lão nhân gia trái tim không tốt không thể chịu được đả kích nghiêm trọng như thế đâu a a a…
Nhưng cho dù là người ta có chứng thực đó chỉ là lời đồn, tin tức vẫn là lọt vào tai Ma hậu tương lai.
Bị nhốt trong ly cung đã vài ngày, Khấu Đức dưỡng thai nhưng thật ra dưỡng thật sự thích ý.
Không nôn nghén, vật nhỏ lại nhu thuận, chưa bao giờ làm y khó chịu, Khấu Đức thực sự vừa lòng, tin tưởng vật nhỏ này cuối cùng cũng được thừa hưởng cá tính của y, không giống ‘mẫu thân’ của nó – khó quản giáo.
“Không biết là ‘mẫu thân’ của ngươi đang làm gì, khẳng định là u buồn không có tâm tình xử lý công sự đi? Bất quá hắn là ma thần, tổng nên tỉnh lại, nếu thực sự hắn không phân biệt được công tư, chờ ta trở về nhất định giáo huấn hắn.” nói lại nói, Khấu Đức khẽ cười ra tiếng, nghĩ đến ma thần vì mình biến mất mà lo âu, không hiểu sao tâm tình lại tốt lên nhiều lắm.
Tư Mại Nhĩ luôn mạnh miệng, không thừa nhận là không có mình không được, hiện tại cảm giác được ma khí của hắn phiêu tán so với trước đây càng ngày càng cường đại hỗn độn, khẳng định là vì trong lòng loạn không có chủ ý, ở trong tình huống này thử xem thủ đoạn xử lý của Bối Nhĩ.
Dù sao người phải tiếp nhận chức vụ của y là Bối Nhĩ, làm thế nào để trấn an chủ nhân là khoa bắt buộc.
Lúc Khấu Đức đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa phòng đã bị khóa bảy ngày đột nhiên bị mở ra.
“Tâm tình ngươi có vẻ rất tốt.” Na Già không biết làm sao mà sắc mặt cực độ âm trầm, bước đến bên giường Khấu Đức ngồi xuống, “Bảy ngày không gặp, ngươi quả là không tồi rồi.”
“Không có ai đó đến quấy rầy, ta đương nhiên là sống tốt rồi.” Khấu Đức mới mặc kệ sắc mặt nó thế nào, từ lúc Na Già đến, mặt y lại khôi phục lạnh như băng.
Biết Khấu Đức cố ý kích thích nó, Na Già ngược lại nở nụ cười, “Xác thực, hiện tại trong ma đại lục không có ai dám trêu chọc ta, nhưng thật ra ngươi, giống như có hay không ma thần đại nhân đều không sao, ngươi sẽ không tưởng niệm hắn, sẽ không nghĩ đến hắn đến mức không thể ngủ sao?”
Nhíu mày, Khấu Đức thấy vấn đề của nó thật tức cười, “Ta tưởng niệm hắn thì lại như thế nào, không nhớ hắn đến mức độ không ngủ được thì ra làm sao? Đây không phải là điều ngươi mong muốn sao? Ngươi tổng sẽ không hy vọng tình địch còn có vọng tưởng với ‘Trượng phu’ của ngươi đi, ta nhưng là vì ‘bạn tri kỷ’ nhiều năm là ngươi mà vứt bỏ đi luyến mộ đối với ma thần đại nhân.”
Na Già sắc mặt trầm xuống, “Ngươi thật sự cho là như vậy sao?”
“Ngươi nhận thức ta lâu như thế, từng nghe qua nói dối chưa?”
Kim mâu lạnh như băng vô tình lại chính trực, Na Già căn bản không có biện pháp đối diện, nó nắm tay dùng sức chủy ván giường một cái, đứng lên nhìn xuống Khấu Đức vẻ mặt vô vị, trong đôi mắt xanh biếc không hiểu vì sao mang đau thương thật sâu.
“Hai tuần nữa ta cùng ma thần hành lễ, đến lúc đó ngươi cũng không sống được.” bỏ lại những lời này, Na Già vội vàng rời đi, tựa hồ tuyệt không muốn cùng Khấu Đức ở chung.
Cửa đóng lại, ly cung khôi phục yên tĩnh.
“… Thiếu kiên nhẫn, là không có biện pháp lấy được thắng lợi.” Khấu Đức nói nhỏ, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Y không biết là, Na Già giờ phút này vẫn chưa đi xa, mà tựa vào trên cửa rơi lệ.