Ma Thần Cùng Quản Gia

Chương 1: Ma thần Tư Mại Nhĩ

Nếu hỏi Tô Lý Á được hắn cùng đệ đệ sáng tạo ra vào lúc nào, kỳ thật ma thần Tư Mại Nhĩ cũng không nhớ rõ, có lẽ là rất lâu về trước đi.

Bất quá nếu hỏi chuyện có liên quan đến quản gia của hắn, Tư Mại Nhĩ nhất định không do dự kể ra một chuỗi dài.

“Cái gì? Ngươi nói quản gia tiên sinh a? Ta đương nhiên biết a.” Ma thần tư thế tùy tiện ngồi trên ngai vàng của mình, trong mắt chớp lên quang huy kì dị, thao thao bất tuyệt nói: “Quản gia tiên sinh tên là Khấu Đức, y sinh ra ở trong Ma Vực, vốn y phải làm ma tướng cơ, nhưng y lại lựa chọn đảm đương quản gia của ta, giúp ta để ý việc vặt vãnh trong cuộc sống, làm phi thường phi thường hảo, ta thực vừa lòng đâu.”

“Úc, phải không? Rồi sao nữa?” Âm thanh lạnh lùng.

“Như vậy a, quản gia tiên sinh thời điểm mang kính mắt tính tình đều táo bạo vô cùng, như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, luôn đem nhốt ta trong thư phòng xem cầu nguyện án kiện, nếu không thì bắt ta đi Ma Vực làm một ít công tác tư tưởng, bất quá ta đều có khuynh hướng lấy uy vũ dũng mãnh của ta đi trấn áp các ma tướng, làm cho họ biết ma thần của họ mạnh như thế nào, ma thần của bọn họ mới là nam tử hán chân chính, ha ha ha…”


“Như vậy a… Kia xin hỏi ma thần đại nhân, ngươi là lấy phương thức gì làm cho ma tướng ở Ma Vực biết được “Uy vũ dũng mãnh” của ngươi đâu?” Vẫn là lạnh lùng, bất quá âm cuối có chút nâng lên.

Ma thần phi thường kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là làm cho bọn họ tự thể nghiệm thôi a, a, bất quá điều này không cần nói với quản gia tiên sinh đó, quản gia tiên sinh sẽ tức giận.”

“Vì sao quản gia tiên sinh phải sinh khí a?” Đã muốn mất bình tĩnh, sắp có mưa gió lớn.

“Bởi vì quản gia tiên sinh nói ta rất bạo lực, mỗi lần ma tướng nhóm nhìn thấy ta sẽ lệ bôn (rơi nước mắt). Có điều lệ bôn là cái gì a?” Vừa nói, uy mãnh ma thần vừa vô cùng hoang mang, giương mắt nhìn về phía trước. “Di? Để làm chi ta lại nói chuyện nhều như vậy với người khác a? Ngươi là…Quản gia tiên sinh của…vị nào…?”

“Quản gia của vị nào? Làm gì có ai ngoài ta mắt mù đảm đương quản gia của ngươi, Chủ nhân!”

Ánh mắt vàng kim bên dưới kính mắt, vị quản gia được mỗ ma thần dông dài, đang tức giận ngút trời đứng giữa đại điện, trừng ma thần đại nhân.

Đang nói xấu quản gia thì bị bắt tại trận, Tư Mại Nhĩ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thanh thanh yết hầu, nghiêm mặt nói: “Quản gia tiên sinh, sao ngươi lại có thể hạ thấp bản thân như vậy? Ngươi dù làm bất cứ chuyện gì đều hoàn mỹ, ta còn đang muốn ban cho ngươi khen thưởng của ma thần đâu.”

“Cám ơn, ta không cần.” Khấu Đức không khách khí đánh gảy Tư Mại Nhĩ, không tính làm cho ma thần đại nhân lảng sang chuyện khác, hơn nữa trọng điểm hiện tại không phải là chuyện của y, “Ta có thể hỏi thân ái chủ nhân một chút, ngươi nói cho ta biết ta muốn ngươi đi kêu gọi tinh thần, kết quả là ngươi đi Ma Vực để cho chúng ma tướng thể nghiệm “Uy vũ dung mãnh” của ngươi, số lần là bao nhiêu?”


Vốn đang nghĩ muốn nói ma thần Tư Mại Nhĩ hắn thì lấy đâu ra uy nghiêm, dù sao ở trước mặt Khấu Đức hắn cũng không có uy nghiêm quá một lần, ma thần đại nhân rât nhanh vọt tới đứng nghiêm trước mặt quản gia tiên sinh, tinh thần sáng láng nói: “Quản gia tiên sinh ngươi có điều còn chưa biết, gần đây ma tướng rất là nơi lỏng cảnh giác, bọn họ kia luôn miệng khoe khoang thiên sứ nhà mình đáng yêu như thế nào, ta tức quá nên mới…” Úc, ánh mắt của quản gia tiên sinh thật là đáng sợ! chạy nhanh câm miệng.

Dùng ánh mắt lợi hại thành công làm cho Tư Mại Nhĩ an tĩnh lại, Khấu Đức nhìn ma thần trong chốc lát, bên môi gợi chút tươi cười, thanh âm thật ôn nhu nói: “Cho nên, rốt cục là mấy lần đây? Chủ nhân thân ái, thành thật sẽ được khoan hồng, quanh co sẽ bị nghiêm trị, không nói thật ta phạt gấp đôi đó…”

“…Năm lần.” Ô ô, vì cái gì hắn ở trước mặt quản gia tiên sinh cũng chưa từng có biện pháp xuất ra uy vũ dung mãnh của hắn một lần? Luôn bị y gắt gao áp đâu? Hắn là chủ nhân a, nào có quản gia so với chủ nhân còn có khí thế hơn a? Không công bằng!

“Năm lần?” âm thanh cao vút rõ ràng có chút không tin.

“… Được rồi, tám lần. Quản gia tiên sinh không cần sinh khí a, ta lần sau không dám tái phạm nữa.” ma thần kêu rên.

…A, giống như đang mắng đại hình sủng vật khuyển (chó sủng vật to đầu), thật đáng yêu.


Khấu Đức trong lòng cười trộm, nhưng vẫn là nên xử phạt, y nhìn ma thần một bộ dáng chuẩn bị anh dũng hi sinh, quyết định cho hắn “hi sinh” đi, “Tám lần phải không? Tốt lắm chủ nhân, ngươi thật thành thực mà, thuộc hạ đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Thật vậy chăng? Quản gia tiên sinh tốt nhất! Ha ha ha” Tư Mại Nhĩ lập tức vui vẻ cười vài tiếng, không nghĩ tới câu tiếp theo của Khấu Đức làm cả người hắn hóa trắng.

“Chủ nhân phạm bao nhiêu lần, ta liền trừng phạt ngươi bấy nhiêu lần, không thừa không thiếu.” Tháo kính mắt xuống, Khấu Đức không nhìn mỗ ma thần dĩ nhiên cứng ngắc trước mắt, y thân thủ một trảo, dễ dàng đem Tư Mại Nhĩ cao tráng hơn mình khiêng lên vai, bộ pháp nhàn nhã hướng phòng mình di động “Yên tâm, ta sẽ không làm chủ nhân khó khăn quá đâu.” Nhưng là có thể xuống giường bình thường hay không còn chưa biết.

Phạm sai lầm bao nhiêu lần, trừng phạt từng ấy lần, còn có thể cân nhắc tình tiết giảm nhẹ tội.

Trên thế giới này chạy đâu tìm được vị quản gia hoàn mỹ như y?