- Thúc thúc là Võ lâm Minh chủ, sao gặp lão ma đầu Đại Chu Thiên lại sợ hãi quá vậy?
Tôn Quách nhăn mặt:
- Nha đầu chẳng biết gì cả. Thúc thúc của ngươi vì sự an nguy của mọi người mà chịu lép vế, nhường chức danh Minh chủ cho lão ma đầu đó. Nếu như thúc thúc không tùy cơ ứng biến mà cứ khăng khăng hám cái danh hão Minh chủ võ lâm thì bây giờ tất cả mọi người hổng còn sống trên cõi đời này đâu.
- Nói vậy thúc thúc vì mọi người à?
Tôn Quách gật đầu:
- Tất nhiên thúc thúc vì mọi người rồi. Chứ nếu chỉ có một mình thúc thúc thì...
Tôn Quách bỏ lửng câu nói ở đó.
Khán Như hỏi tiếp:
- Một mình thúc thúc thì sao?
Tôn Quách nạt ngang:
- Con nha đầu này. Nếu như một mình thúc thúc ngươi thì thì... thúc thúc đâu có phải nghe ngươi hỏi.
Khán Như trố mắt ngơ ngác trước câu đáp của Tôn Quách.
Lệ Hoa choàng tay qua vai Khán Như:
- Như nhi, con còn nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện đâu. Quả thật Tôn thúc thúc của con vì tính mạng của mọi người mà chịu nhẫn nhục đó thôi.
- Vậy hả mẹ?
Lệ Hoa gật đầu:
- Con đừng hỏi thúc thúc nữa. Hãy để thúc thúc nghĩ phương kế đưa chúng ta ra khỏi đây.
- Nếu thúc thúc không có kế sách thì sao hở mẹ?
Tôn Quách giả lả cười nói:
- Nha đầu đừng xem thường Tôn thúc thúc của ngươi chứ. Nếu như thúc thúc không có kế sách thì Cát Thiên Phong đại ca cũng đưa mọi người ra khỏi đây.
Khán Như hỏi tiếp:
- Chừng nào Cát thúc thúc mới đến?
Tôn Quách nhăn nhó:
- Làm sao ta biết được.
Tôn Quách vò đầu gãi tay, lẩm nhẩm nói:
- Cũng tại con mụ Mộc Thanh Thanh thù vặt vãnh mà khiến chúng ta phải chui vào cái rọ này.
Tôn Quách vừa thốt hết câu thì nghe tiếng còng vang lên giục giã, liên hồi. Y lo lắng bước đến cửa ngục lao, nhìn ra ngoài.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?
Tiếng còng vừa dứt thì Thanh Thanh xuất hiện, Nàng bận bộ cánh xiêm y thật lộng lẫy, với những hạt ngọc trai kết thành những xâu chuỗi dài đính trước ngực.
Thanh Thanh đứng ngoài ngục lao nhìn Tôn Quách và tất cả mọi người.
Vừa thấy Thanh Thanh, Tôn Quách đã giả lả cười nói:
- Ái chà... Thanh Thanh cô nương đẹp quá. Nếu trước đây Thanh Thanh trang điểm lộng lẫy như thế này thì Tôn Quách đã thỉnh mời lão nhân gia đến cầu hôn với nàng rồi.
Thanh Thanh nghe câu nói càn rỡ đó của Tôn Quách, đôi chân mày vòng nguyệt thoạt nhíu lại lộ vẻ bất nhẫn.
Nàng gắt gỏng:
- Ta không cần đến lão nhân gia của Tôn công tử cầu hôn. Ngay bây giờ Tôn công tử có cầu hôn với ta cũng đã quá muộn rồi. Bởi ngay trong ngày đăng cơ, Tôn công tử sẽ là người đầu tiên được Đại Chu Thiên minh chủ dùng để tế cờ Cửu Trùng Đài. Máu của ngươi sẽ tô đỏ lá đại kỳ của Chu Thiên.
- Hả... Chu Thiên nói giữ cho Tôn tiểu gia một cái mạng mà?
- Đúng, chỉ khi nào Thiên Phong thế vào chỗ của ngươi.
- Thế thì thôi, ta đành chờ chết vậy.
Tôn Quách chắt lưỡi:
- Ta chết thì được rồi, chỉ lo cho nàng không ai chăm sóc. Tôn tiểu gia vốn đã hứa với Độc Vương chăm sóc cho nàng, nay lại chết yểu để một mình mình nàng trên cõi nhân gian này, quả ta không yên lòng.
Tôn Quách khẽ gọi Thanh Thanh:
- Thanh muội... Tiểu huynh biết muội không nỡ để mặc tiểu huynh làm vật tế cờ cho Đại Chu Thiên đâu. Muội cũng không nỡ để mặc huynh trong ngục lao này.
Huynh cũng không nghĩ muội là kẻ phản bội. Chẳng qua trong lúc bôn tẩu quá bấn loạn nên muội mới theo về với Đại Chu Thiên...
Tôn Quách còn toan nói nữa thì Thanh Thanh đã gạt ngang:
- Tôn Quách... Ngươi im đi!
- Sao muội lại bắt tiểu huynh im chứ. Muội há đã từng muốn tiểu huynh động phòng loan trúc. Nay muội mặc nhiên thấy huynh gặp nạn mà không cứu thì còn đâu nghĩa phu thê. Bây giờ chỉ cần muội mở cửa ngục lao này là huynh với muội như đôi uyên ương.
Thanh Thanh gào lên:
- Im...
Nàng thở gấp một lúc rồi gằn giọng nói:
- Thanh Thanh vào ngục lao không phải để cứu ngươi và bọn người kia đâu.
Tôn Quách hất mặt:
- Thế Thanh muội vào ngục lao làm gì? Để thăm tiểu huynh của muội lần cuối ư? Hay là muốn tiểu huynh động phòng loan trúc với muội? Cứ cho muội thích như vậy nhưng trong tình cảnh này thì tiểu huynh sao có thể thực hiện ý muốn của muội.
Thanh Thanh rít lên:
- Ngươi im đi. Đúng... Thanh Thanh vào đây để nhìn mặt ngươi lần cuối và cũng để báo cho ngươi biết. Đúng ngày đăng cơ Minh chủ của Chu Thiên, Thanh Thanh sẽ thỉnh thị Chu Thiên cho Thanh Thanh được tự tay lấy mạng ngươi.
Nàng nhìn Tôn Quách bằng ánh mắt hằn học, tóe lửa căm hờn. Thanh Thanh gằn giọng nói:
- Ta sẽ để máu ngươi chảy ra thật từ từ cho đến khi tim ngươi ngừng đập.
Tôn Quách tròn mắt:
- Eo ôi... Thế thì chết đau đớn lắm. Tại sao Thanh muội lại muốn ta chết đau đớn như vậy? Bộ muội không còn yêu ta nữa sao mà bỗng chốc căm thù ta đến tận xương tủy chứ?
Thanh Thanh rít lên:
- Đúng... Thanh Thanh căm thù ngươi.
Tôn Quách chỉ vào mình:
- Căm thù tiểu huynh của nàng?
Tôn Quách vừa thốt xong câu nói đó lại reo lên:
- A... Tiểu huynh đã hiểu rồi. Muội quá yêu ta nên mới hận ta như vậy. Hay muội ghen với ả nha đầu Trịnh Tú Tú kia? Ậy... Tú Tú không thể lấy trọn trái tim của tiểu huynh đâu, muội yên tâm. Muội chỉ cần mở cửa ngục lao này là tiểu huynh lại yêu muội như hồi ở thảo xá.
Thanh Thanh cau mày, lắc đầu:
- Ta không ngờ ngươi lại có thể mặt dầy mày dạn mà thốt ra những lời đó.
Tôn Quách ngươi nghe cho rõ đây. Tại gian thảo xá, Thanh Thanh chủ định dụng rượu tình của Độc Vương để hấp thụ chân ngươn của ngươi, mưu cầu nghiệp lớn phát dương quang đại, không ngờ ta đã không thành công còn bị ngươi phế bỏ võ công. Cái hận kia nặng như núi Thái Sơn trong tam tưởng ta. Khi biết ngươi chẳng có thần công gì cả thì Thanh Thanh đã có ý bán ngươi cho Đại Chu Thiên rồi.
Nàng cười khảy nói tiếp:
- Ngươi nghe rõ những lời ta nói rồi chứ? Một khi Thanh Thanh đã được Đại Chu thiên tin dùng thì một lúc nào đó thanh Can Tương thần kiếm sẽ thuộc về Thanh Thanh.
Tôn Quách sa sầm mặt:
- Hóa ra nàng chẳng có chút tình gì với tiểu huynh cả.
- Đúng Tôn Quách đổi giọng gay gắt:
- Hừ... Mụ nghe cho rõ tiểu gia nói đây. Tôn tiểu gia cũng đâu yêu thương gì mụ chứ. Thật ra tiểu gia cũng vì độc vương mà cưu mang mụ, hi vọng mụ sẽ thay tâm đổi tính, nhưng xem chừng mụ hết cách giáo hóa rồi. Nếu như mụ có tình, có nghĩa thì tiểu gia sẽ phục hồi công lực, đàng này... Ôi gia, mụ lại bán đứng tiểu gia.
- Ta còn muốn phanh thây ngươi nữa kìa.
- Ờ thì cho dù là nàng muốn phanh thây ta đi, vậy thì sao chưa chịu phanh thây mổ ruột? Nhìn sắc diện của nàng, Tôn Quách biết ngay nàng chẳng dám làm điều đó. Nếu đã dám thì sao không vào đây mà phanh thây tiểu gia?
- Tôn Quách... Ngươi giảo hoạt lắm. Cái miệng của ngươi thật lém lỉnh.
Ngươi dụng kế dụ ngọt không được, trở qua khích bác Thanh Thanh ư? Ngươi không những không đạt được mục đích tự giải thoát cho ngươi và bọn kia mà còn làm cho Thanh Thanh thêm chán ghét và căm thù ngươi. Đến ngày đăng cơ, Thanh Thanh sẽ cắt lưỡi ngươi để tô thẫm máu lên ngọn đại kì Cửu Trùng Đài của Đại Chu Thiên.
Tôn Quách cáu ghét rủa Thanh Thanh:
- Nàng đúng là một ma nữ tàn nhẫn. Nàng đúng là một độc phụ tối thượng.
- Đúng, bây giờ ngươi có rủa, có oán trách ta thì thì định số của ngươi cũng đã được an bài rồi. ngươi chẳng còn cơ hội nào thay đổi định số của mình đâu.
Nàng cười khảy nhún vai nói tiếp:
- Ta vào đây để nói cho các ngươi một tin nữa.
- Tin gì?
Thanh Thanh nghiêm giọng:
- Tôn Quách, có lẽ bây giờ ngươi đang kì vọng vào Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong đến cứu ngươi và bọn người kia. Đúng... Thiên Phong đã đến và đang được Đại Chu Thiên cùng tất cả hảo thủ võ lâm Tổng đàn bồi tiếp. Trước đây Thiên Phong đúng là thiên hạ đệ nhất nhân nhưng bây giờ đã hết rồi. Đôi Ma Hoàn của Thiên Phong có thần kì cũng không thể sánh với Can Tương thần kiếm của Đại Chu Thiên.
Nàng nhìn Tôn Quách nhún vai dè bỉu:
- Chỉ khoảnh khắc nữa thôi các người sẽ thấy thủ cấp của kì tài Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.
Tôn Quách khẩn trương hỏi:
- Sao... Cát đại ca đến ư?
Thanh Thanh gật đầu:
- Y đến và sẽ nhận một cái chết thảm thương. Các người nên chuẩn bị khăn tang để tiễn đưa gã đi.
Thanh Thanh nói xong cất tràng tiếu ngạo khanh khách. Tiếng cười của nàng khiến Tôn Quách lẫn những người trong ngục lao càng thêm bồn chồn lo lắng.
Khán Như buột miệng nói:
- Thanh Thanh cô cô thấy chúng tôi bị hoạn nạn thế này thích thú lắm hay sao mà cười? Lúc trước Thanh Thanh cô cô được Tôn thúc thúc đối xử tốt, nay lại lấy oán báo ơn. Thanh Thanh cô cô là người không tốt.
Thanh Thanh nạt ngang:
- Nha đầu... Trong tất cả những người ở đây chết đều đáng cả, chỉ có ngươi là ta thấy tội nghiệp thôi. Cha ngươi đã giáng họa cho ngươi phải nhận cái chết thảm trong ngày đăng cơ. Ngươi chết tại vì ngươi giữ những bí mật trong cổ vật Long cốc mà cha ngươi đã khảo cứu ra.
Nghe Thanh Thanh nói những lời đó, Nghiêm Lệ Hoa lo lắng buộc phải lên tiếng:
- Thanh Thanh cô nương hãy nói với Minh chủ Đại Chu Thiên, Khán Như còn nhỏ chẳng biết gì cả. Nếu có giết thì giết Nghiêm Lệ Hoa đây, đừng động gì đến Khán Như.
- Đó là quyền của Chu Thiên.
- Lệ Hoa cầu khẩn cô nương nói với Chu Thiên một lời.
Thanh Thanh nhún vai:
- Đừng van xin vô ích. Các người chỉ còn hi vọng vào cảnh giới bên kia mà thôi.
Tôn Quách buông một tiếng thở dài làu bàu nói:
- Cát đại ca bộ hổng biết Đại Chu Thiên có Can Tương thần kiếm và kiếm pháp Càn Khôn hay sao mà xông vào trong này chứ?
Tôn Quách lại nhìn Thanh Thanh:
- Thanh Thanh... nàng đừng nói càn để cướp tinh thần ta đó nhe. Tôn Quách không tin nàng đâu.
- A di đà Phật...
Tiếng Phật hiệu khiến Thanh Thanh sửng sốt quay lại, nhưng đã bị Đại Trí thiền sư điểm chỉ bất động.
Tôn Quách phấn chấn reo:
- Lão đại sư đến rồi... Chúng ta thoát rồi. Lão đại sư mau mở cửa ngục thất đi.
- A di đà Phật... Lão nạp sẽ mở ngay đây.
Đại Trí thiền sư đút chìa khóa mở sợi xích to. Tôn Quách lẩn nhanh ra bên ngoài. Vừa ra Tôn Quách đã hỏi:
- Đại sư... Phải Cát đại ca đã một mình xông vào Tổng đàn võ lâm?
Đại Trí thiền sư gật đầu:
- Điều đó quả không sai.
- Tại sao đại ca lại làm như vậy? Đại ca thừa biết Đại Chu Thiên có Can Tương thần kiếm và Càn Khôn kiếm pháp kia mà.
- Nếu Thiên Phong không một mình đối mặt với Đại Chu Thiên thì lão nạp với Thần Cái Trình đại hiệp đâu thể vào đây cứu mọi người được.
- Vậy đây là kế sách của Cát đại ca?
- A di đà Phật... Đúng như vậy. Thiên Phong chấp nhận làm mồi ngon nhử bẫy thú dữ để các người được sống, nhưng bần tăng hi vọng Thiên Phong sẽ vượt qua kiếp họa trùng trùng này.
- Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
- Lão nạp và mọi người đã chuẩn bị tất cả rồi. Chư vị mau sớm rời khỏi đây.
Tôn Quách quay lại Thanh Thanh. Y lừ mắt nhìn nàng rồi lấy luôn mảnh son môi viết lên mặt Thanh Thanh: tối độc phụ nhân tâm.
Tôn Quách nói:
- Nàng đáng được tiểu gia thưởng cho cái danh này.
Mọi người nhanh chân rời ngục lao. Trên đường ra bên ngoài, rải rác bọn giáo đầu nằm bất động bởi bị đại sư điểm huyệt. Bên ngoài Trình Tử Quang đã chờ sẵn.
Thần Cái cũng chuẩn bị hỏa công để đốt tòa nguyệt lâu dành riêng cho Đại Chu Thiên.
Tôn Quách nói:
- Sư phụ, để đệ tử làm việc này cho.
- Không đâu, để cho ta. Khi nào tiếng hỏa điểu cất lên thì ta mới phóng hỏa.
Đại Trí thiền sư nói:
- Tất cả đều có trong kế sách, Tôn công tử mau sớm lên đường.
Tôn quách cõng Khán Như, cùng với Nghiêm Lệ Hoa, Trình Tú Tú, Giác Giới, Giác Chánh và Đại Trí thiền sư theo cửa hậu nhanh chóng rời khu vực ngục lao và nguyệt lầu. Ngay tạ cửa hậu, bọn giáo đầu võ lâm cũng đã bị điểm huyệt.
Bình Nhi chờ mọi người bên ngoài trên cỗ xe song mã.
Tôn Quách thoát băng lên ghế xà ích, ấn Khán Như vào trong khoang. Chờ cho mọi người đều đã yên vị, Bình Nhi mới thúc đôi tuấn mã trổ nước đại lao đi.
Nàng không quên nhìn lại sau lưng mình, môi mím chặt, nấc nhẹ một tiếng.
Tôn Quách ngồi bên tự đoán được Bình Nhi đang nghĩ gì. Y đón lấy dây cương nhỏ giọng nói:
- Thánh Cô... Cát đại ca nhất định thoát hiểm mà.
Cỗ xe lướt được hai mươi trượng thì ngọn lửa bùng lên phía đài nguyệt vọng.
Tôn Quách buông một tiếng thở dài:
- Trình sư phụ đã bắt đầu phóng hỏa.
Tôn Quách nói:
- Thánh Cô... Chúng ta đi đâu?
- Thiếu Lâm tự.
Đôi song mã trổ hết cước pháp kéo cổ xe lao đi vùn vụt. Tôn Quách lo lắng nói:
- Thánh Cô... Họ sẽ rượt theo chúng ta chứ?
- Nhất định rồi.