Ma Hoàn Lãnh Nhân

Hồi 29

Hắc Y bang.

Đúng như cái tên mà võ lâm gán cho Hắc Y bang, cũng đúng với ý của vị Bang chủ Kiêu Lĩnh Thống, một người thích màu đen như thích nhìn một trang giai nhân sắc nước hương trời. Chính vì nỗi đam mê kỳ hoặc đó mà Hắc Y bang chỉ có một màu đen phủ trùm khắp mọi nơi.

Ngay gian đại đường, cũng chỉ được trang hoàng bằng mỗi một thứ phẩm màu, đó là màu đen. Chính điều quái gở đó mà bất cứ ai bước vào Tổng đàn Hắc Y bang đều có cảm giác như mình đang ở trong chốn địa ngục a tỳ.

Mặc dù chỉ là một bang phái trong chốn võ lâm, nhưng thế lực của Hắc Y bang không phải tầm thường, bởi nó là chốn dừng chân của lục lâm thảo khấu, và hùng cứ cả một vùng thuộc trấn Sơn Đông.

Trời vừa rạng sáng tinh mơ, tiếng gà gáy đầu tiên còn chưa dứt, thì một người vận bạch y, đầu chít khăn trắng xuất hiện ngay trước cửa đại đường Hắc Y bang. Cũng chính màu trắng đơn lẻ đó khiến cho khách nhân nổi bật lên cái nền màu đen quái gở mà Kiêu Lĩnh Thống vô cùng đắc ý.

Y nhìn tấm bảng sơn son thếp vàng có ba chữ triện được viết bằng mực đen: Hắc Y bang.

Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng nhếch cặp môi dầy, tỏ thái độ dè bỉu, rồi thản nhiên điểm mũi giày cất mình lên cao hai trượng, cây khoái đao thoát ra, tạo thành một vùng ảnh đao sáng ngời và tấm bảng Hắc Y bang đã biến thành những mảnh vụn rơi lã chã xuống hiên gian đại đường.

Khi Trịnh Đáng hạ thân xuống thì những tiếng trống dồn dã trỗi lên liên hồi.

Trịnh Đáng thản nhiên với tiếng trống báo động đó. Y tung cước đạp thẳng vào cánh cửa gian đại đường.

Rầm...

Cánh cửa bằng gỗ liền bung ra và sập xuống bởi cái đạp của họ Trịnh.

Sự xuất hiện quá đường đột cùng với những hành động của Trịnh Đáng khiến bang chúng Hắc Y bang nhốn nháo hẳn lên.

Từ trước đến nay, tại trấn Sơn Đông, Hắc Y bang có thể ví như long đầm hổ huyệt, không một người nào dám khinh thường, chứ đừng nói là dám có hành động bởn cợt. Thế mà hôm nay, lại có người vừa lên đại đường đã vung tay tàn phá, chẳng coi Hắc Y bang ra gì. Chính điều đó khiến cho bang chúng Hắc Y bang sững sờ ngơ ngẩn.

Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng bước vào trong gian đại đường như bước vào chỗ không người. Y nhìn chiếc ngai đặt ngay chính diện gian đại đường mà đoán thầm:

- Có lẽ đây là chỗ ngự trị của Bang chủ Hắc Y bang?

Ý niệm đó lướt qua nhanh trong đầu họ Trịnh. Và chẳng cần biết bang chúng Hắc Y bang đã xuất hiện tụ trung trước cửa đại đường, Trịnh Đáng thản nhiên bước đến chiếc ngai dành riêng cho Kiêu Lĩnh Thống, chểnh chệ ngồi xuống.

Vừa yên vị xong thì Kiêu Lĩnh Thống cùng với tất cả bang chúng Hắc Y bang sầm sập kéo vào.

Thấy Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng ngang nhiên chiếm chiếc ngai Bang chủ của mình, Kiêu Lĩnh Thống trợn mày lõ mắt tỏ lộ sự phẫn nộ tột cùng.

Y cởi chiếc áo choàng đen quẳng qua tay gã thuộc nhân đứng cạnh bên mình, rồi lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai?

Trịnh Đáng nhìn Kiêu Lĩnh Thống:

- Các hạ là Kiêu Lĩnh Thống, Bang chủ Hắc Y bang.

- Không sai!

- Thế thì tốt, ta không phải đi tìm các hạ.

Kiêu Lĩnh Thống bực bội nói:

- Ngươi chưa trả lời câu hỏi của bổn Bang chủ!

- Không cần thiết. Ta đến đại đường của Hắc Y bang lần này là có chủ đích. Kể từ lúc ta xuất hiện thì giang hồ không còn Hắc Y bang nữa mà thay vào đó là Đao môn. Kiêu các hạ sẽ trở thành đao sai, còn tất cả bang chúng Hắc Y bang sẽ trở thành những đao thủ. Kiêu các hạ đồng ý chứ?

- Chỉ mấy lời đó ngươi đã muốn triệt thoát Hắc Y bang khỏi võ lâm giang hồ à? Ngươi định giỡn mặt với Kiêu mỗ ư?

Trịnh Đáng nhìn Kiêu Lĩnh Thống nhún vai dè biểu, nói:

- Nếu đi cùng với Trịnh Đáng thì có thể Kiêu các hạ sẽ trở thành phó chủ võ lâm. Còn nếu như muốn chống lại Trịnh Đáng, ta e Kiêu các hạ sẽ trở thành quỷ không đầu.

Đôi chân mày đang dựng ngược vì tức giận của Kiêu Lĩnh Thống vừa nghe xong câu nói đó của Trịnh Đáng thoạt chảy xệ xuống, tỏ vẻ lưỡng lự một túc rồi hỏi:

- Trịnh Đáng... Bổn Bang chủ hình như có nghe cái tên này. Trịnh Đáng...

Kiêu Lĩnh Thống nhíu mày rồi như chợt nhớ ra:

- Ngươi chính là Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng?

- Bây giờ Kiêu các hạ mới nhận ra à?

Vẻ mặt của Kiêu Lĩnh Thống sa sầm lại y gằn giọng nói:

- Trịnh hộ pháp là người Tổng đàn võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên. Hắc Y bang là bang phái của võ lâm, đã quy phục võ lâm Tổng đàn. Cớ vì sao mà Trịnh hộ pháp lại ngang nhiên đến đại đường Hắc Y bang buộc Kiêu mỗ phải sửa tên đổi hiệu chứ?

- Trịnh mỗ đã không còn là Hộ pháp của võ lâm Tổng đàn, và đang thực hiện cái đích sau cùng là làm chủ Tổng đàn võ lâm. Kiêu các hạ theo ta chứ?

Đôi chân mày rậm của Kiêu Lĩnh Thống nhíu lại:

- Thì ra Trịnh hộ pháp muốn phản lại võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên?

- Thế Kiêu Bang chủ có đi cùng với Trịnh mỗ không?

- Trịnh hộ pháp không giữ nghĩa khí giang hồ ư?

Trịnh Đáng ngửa mặt cười khanh khách. Y cất tràng cười tỏ lộ thị uy, nhìn Kiêu Lĩnh Thống, gằn giọng nói:

- Cái gì là đạo nghĩa giang hồ nhỉ? Nếu như võ lâm còn nghĩa khí và đạo lý thì cả Đại Chu Thiên cũng đâu đáng mặt giữ chiếc ngai võ lâm Minh chủ mà dùng đại kỳ Cửu Trùng Đài bắt Kiêu các hạ phải tuân phục.

Trịnh Đáng lắc đầu:

- Nói nhiều vô ích. Trịnh mỗ chỉ muốn biết thịnh ý của Kiêu các hạ mà thôi.

Kiêu Lĩnh Thống hất mặt:

- Nếu như Kiêu mỗ không theo Trịnh hộ pháp thì sao?

- Kiêu các hạ sẽ hối tiếc đó. Tấm bãng Hắc Y bang ngoài kia là lời cảnh cáo của ta đối với Kiêu các hạ.

Kiêu Lĩnh Thống cười khẩy, rồi hừ nhạt một tiếng, nói:

- Từ lâu Kiêu mỗ cũng có nghe bản lĩnh đao pháp của Trịnh hộ pháp. Nếu như Trịnh hộ pháp muốn Kiêu mỗ phải hủy danh Hắc Y bang thì phải chứng tỏ bản lĩnh cho Kiêu mỗ thấy.

- Khi Kiêu các hạ biết được bản lĩnh của Trịnh mỗ thì e rằng các hạ chỉ còn sống bằng cái hồn mà thôi. Nói như thế, nhưng ta cũng sẽ chìu Bang chủ.

Trịnh Đáng đứng lên, rảo bước đến trước mặt Kiêu Lĩnh Thống. Y khẳng khái nói:

- Trịnh mỗ là khách đến để đảm đương chỗ của Kiêu Bang chủ, cái công sức của Kiêu Bang chủ dựng ra Hắc Y bang cũng bằng mồ hôi và nước mắt. Cảm công sức của Kiêu Bang chủ, Trịnh mỗ nhường cho người ba chiêu. Sau ba chiêu đó mới xuất đao phân xử.

- Ngươi xem thường Kiêu mỗ quá đó.

- Trịnh mỗ kính người mà thôi. Trịnh mỗ cũng nghe nói Kiêu các hạ có tài dụng búa thần kỳ. Chắc Kiêu các hạ muốn thử đôi búa thành danh của mình với ngọn khoái đao của Trịnh mỗ?

- Đúng!

Kiêu Lĩnh Thống khoát tay:

- Các ngươi tránh ra để ta khảo chứng đao pháp của Trịnh hộ pháp!

Trịnh Đáng nhún vai:

- Chưa phải lúc. Kiêu Bang chủ chờ một lúc đã!

- Tại sao phải chờ?

- Trịnh mỗ đã chuẩn bị cho Kiêu Bang chủ.

Trịnh Đáng nói dứt câu thì ngoài cửa đại điện bốn gã đạo tỳ xuất hiện, khệ nệ khiêng vào một cỗ áo quan được phủ phẩm màu đen.

Trịnh Đáng chờ bốn gã đạo tỳ đặt cỗ áo quan xong mới nói:

- Giờ mới là lúc.

Kiêu Lĩnh Thống hằn học nói:

- Ngươi tống tiễn bổn Bang chủ à?

- Trịnh mỗ đoạt cơ nghiệp của Kiêu các hạ thì phải đáp lại bằng cái gì chứ.

- Hừ! Để xem ai là người chui vào cỗ áo quan này.

- Thỉnh Bang chủ!

Kiêu Lĩnh Thống quát:

- Đưa binh khí cho ta!

Một gã thuộc nhân khệ nệ ôm đôi búa sáng ngời ánh thép đến trước mặt Kiêu Lĩnh Thống.

Nhận đôi binh khí, Kiêu Lĩnh Thống gằn giọng nói:

- Đôi búa của bổn Bang chủ đã từng làm kinh động bảy mươi trại lục lâm thì có xá gì một ngọn khoái đao của ngươi chứ.

- Thế thì Kiêu Bang chủ còn chần chờ gì mà chưa xuất thủ ra tay.

- Bổn Bang chủ ra tay ngay đây thôi!

Kiêu Lĩnh Thống rùn tấn hoành búa gác chéo vào nhau, trong khi đó Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng vẫn dửng dưng thờ ơ, lạnh nhạt khoanh tay trước ngực.

Thái độ của Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng càng khiến cho Kiêu Lĩnh Thống tức giận.

Rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, Kiêu Lĩnh Thống gồng người. Hàng cúc áo võ phục bung ra để lộ vùng ngực u nần, những khối thịt phẳng lì. Y hét lên một tiếng lồng lộng như hổ gầm:

- Nằm xuống!

Cùng với tiếng hét lanh lảnh đó, Kiêu Lĩnh Thống vung đôi búa nặng tám trăm cân lao tới Trịnh Đáng bổ xuống đầu.

Trịnh Đáng chỉ nhún vai, bước dịch sang một bộ, động tác của y thật đơn giản, nhưng đã tránh được thế công cương mãnh quyết liệt của Kiêu Lĩnh Thống.

Đôi búa sáng ngời luồng qua bên hông Trịnh Đáng.

Công hụt đối phương một chiêu, Kiêu Lĩnh Thống nhanh chóng chuyển bộ trở về thế công.

Mặc dù dùng thứ vũ khí nặng trịch nhưng Kiêu Lĩnh Thống không hề chậm chạp. Đôi búa của Hắc Y bang chủ nhanh như cắt, từ thế Đồng Tử Bái Quan Âm chuyển qua một thế phạt ngang theo bộ pháp Thuận Thủ Khiên Dương. Chiêu công này của Kiêu Lĩnh Thống nhắm vào vùng hạ đẳng Đan điền của Trịnh Đáng.

Trịnh Đáng vẫn khoanh tay trước ngực, nhưng khi Kiêu Lĩnh Thống chuyển thế công, đôi chân mày y khẽ nhíu lại. Y hơi lùi nửa bộ, và chuyển hóa công phu thóp bụng tránh đôi búa của Kiêu Lĩnh Thống chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

Trịnh Đáng buột miệng khen:

- Thức chiêu này khá lắm!

Công hụt chiêu công thứ hai, Kiêu Lĩnh Thống toan chuyển thế công tập kích tiếp thì Trịnh Đáng đã dùng thuật Lăng Ba Hư Bộ. Thân pháp của y vùn vụt như chiếc bông vụ nhấc lên khỏi mặt đất rồi nhẹ nhàng trụ thân trên nắp cỗ áo quan.

Trịnh Đáng nhìn Kiêu Lĩnh Thống, nói:

- Kiêu Bang chủ chỉ còn đúng một chiêu nữa mà thôi.

Kiêu Lĩnh Thống công hụt hai chiêu, hậm hực đáp lời Trịnh Đáng:

- Bổn Bang chủ cũng đang chờ xem đao pháp xuất thần của ngươi đây.

Kiêu Lĩnh Thống vừa nói vừa múa búa loang loáng áp thẳng tới Trịnh Đáng. Y nhắm vào đôi cước pháp của họ Trịnh phạt ngang chiếc búa bên hữu thủ.

Khi Trịnh Đáng vừa tránh thế búa đó thì chiếc búa còn lại đã hườm sẵn, bổ luôn vào vùng hạ đẳng, đây là một chiêu thức liên hoàn mà Kiêu Lĩnh Thống đã có dụng ý trước khi xuất thủ. Sát chiêu của y chủ đích nhằm vào chiếc búa thứ hai, tạo ra bất ngờ để đối phương không thể né tránh được.

Nhưng khi lưỡi búa còn cách vùng hạ đẳng của Trịnh Đáng vừa đúng một gang tay thì một ánh đao sáng ngời xuất hiện làm Kiêu Lĩnh Thống hoa cả mắt. Cùng với cảm giác hoa mắt đó thì Kiêu Lĩnh Thống thấy nắp cỗ áo quan thoạt mở ra và như có một lưỡi tầm sét quất thẳng xuống đỉnh đầu khiến y chẳng còn biết gì nữa.

Sự biến gần như chỉ diễn ra không đầy một cái nháy mắt và gần như tất cả bang chúng Hắc Y bang chẳng nhận biết đao pháp của Trịnh Đáng khởi phát từ lúc nào.

Họ chỉ thấy gót chân của Trịnh Đáng khẽ vỗ vào nắp cỗ áo quan bật nó ra, rồi thủ cấp của Bang chủ rơi lọt vào trong áo quan, trong khi đôi búa thành danh lại trực bổ vào hai bên hông áo quan, chỉ chừa lại nửa thân bên ngoài. Nhìn Kiêu Lĩnh Thống mà ngỡ như y cố sục tìm lại chiếc thủ cấp vừa rời khỏi cổ rơi vào áo quan.

Trịnh Đáng nhìn xác Kiêu Lĩnh Thống một lần nữa rồi ung dung tiến đến chiếc ngai, ngồi dựa lưng với tư thế của một chủ nhân ông.

Cái chết của Bang chủ Kiêu Lĩnh Thống khiến cho các bang chúng thất thần biến sắc. Tất cả như đều thất hồn, thất vía hóa thân thành những pho tượng bất động, ngờ nghệch lấy mắt nhìn Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng.

Chờ cho mọi người lấy lại tịnh tâm, Trịnh Đáng mới từ tốn nói:

- Các ngươi có đồng ý theo ta hay không?

Lời của họ Trịnh như một mệnh lệnh được ban ra, và có thần uy khiến tất cả bang chúng Hắc Y bang đồng loạt quỳ móp xuống:

- Tân Bang chủ uy vũ!

Trịnh Đáng cau mày thét lên:

- Không phải như vậy. Từ lúc này Hắc Y bang không còn có tên trong giang hồ, mà chỉ có mỗi Đao môn mà thôi. Bổn nhân sẽ là Đao vương, còn các người là đao thủ.

Bang chúng Hắc Y bang đều dập đầu xướng:

- Đao vương uy vũ!

Trịnh Đáng gật đầu:

- Có như vậy chứ!

Y thốt xong câu nói đầy tự mãn liền cất tràng tiếu ngạo khằng khặc. Tiếng cười của Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng mang theo sát na khủng bố khiến cho chúng môn hạ phải rúm người lại trong tư thế quỳ mọp khuất phục.