Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 298: SO TÀI LUYỆN ĐAN VỚI NHÀ HỌ CƠ, CÓ TÔI Ở ĐÂY, KHÔNG CẦN ANH NỮA

Trần Thuận không có vì lời khiêu khích của Tần Nghị mà dao động cảm xúc.
Mà nhìn sang Tần Nghị: “Anh định vào ở rể nhà họ Cơ, thay nhà họ Cơ xuất chiến với nhà Thượng Quan?”
“Không sai!” Tần Nghị nhìn sang Trần Thuận, ánh mắt rất bất thiện nói: “Tôi là Nam Vực...”


Anh ta còn chưa nói xong, Trần Thuận bèn xua tay nói: “Anh là ai, anh đến từ đâu, tôi đều không có hứng thú, đồng thời cũng không quan trọng!”
“Bây giờ, anh chỉ cần biết một điểm là được!”
“So tài luyện đan của nhà họ Đan, có tôi ở đây, không cần anh nữa!”
Trần Thuận nhàn nhạt nói.


Sắc mặt của Tần Nghị thật sự khó coi đến cực điểm.
Cái tên khốn này từ đâu chui ra, vậy mà ngang ngược, ngông cuồng như thế!


“Ngông cuồng, một tên ngay cả giấy chứng nhận đan sư cũng không có, luôn miệng nói bản thân là luyện đan sư tam phẩm, thật sự là cười ê răng, còn muốn thay nhà họ Cơ xuất chiến, lẽ nào cậu là nhà Thượng Quan phái đến sao?”
Tần Nghị cười lạnh.


Cơ Viễn Bác thích thú nhìn một màn này, cũng không có lên tiếng ngăn cản.
Ông ta tin Trần Thuận.
Nhưng điều này không đại biểu ông ta không muốn tận mắt xem thực lực của Trần Thuận.
Mà Tần Nghị và Trần Thuận có thể tiến hành đấu một trận, tự nhiên là tốt nhất.


Ai thắng, ai thực lực càng mạnh, nhà họ Cơ càng cần người đó!
Cơ Dao cũng chớp đôi mắt tuyệt đẹp.
Lời vừa rồi của Trần Thuận cực kỳ bá khí!
Nội tâm cô ta thở phào.
Cũng có chút mong chờ.
Mong chờ biểu hiện của Trần Thuận.


Mặc dù không rõ mục đích của Trần Thuận, nhưng ít nhất, từ mặt cảm quan mà nói, Trần Thuận tạo cho cô ta cảm giác tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, nếu như Trần Thuận có thể thắng Tần Nghị, đó ít nhất cũng chứng minh, Trần Thuận có thể đại diện nhà họ Cơ xuất chiến, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.


“Có giấy chứng nhận đan sư hay không, Đan Minh có công nhận hay không, có liên quan gì đến tôi?”
Trần Thuận cười lạnh.


“Đan sư, dựa vào trình độ luyện đan, thực lực của đan đạo, cũng có nhiều người không để ý danh lợi, đan sư dốc lòng nghiên cứu đan đạo, với những điều tiếng không cần thiết, đâu phải ai ai cũng để ý cách nghĩ của thế gian chứ?”


Lời này của Trần Thuận, Cơ Viễn Bác và Cơ Dao nghe mà thấy có hơi bất ngờ.
Đặc biệt là Cơ Dao, ánh mắt tuyệt đẹp nhìn Trần Thuận dường như càng sáng thêm vài phần.
“Anh nếu như không phục, đấu một chút cũng được!”
Trần Thuận nhìn Tần Nghị, khóe miệng mang theo ý cười.


Nụ cười, chế giễu!
Cơ Viễn Bác, lúc này cũng lên tiếng: “Nếu như tiểu hữu có ý, hiền điệt cảm thấy như thế nào?”
Tần Nghị nghe thế, sắc mặt càng thêm khó coi.
Một tiểu hữu, một hiền điệt, đây là cái xưng hô chó má gì.


Có điều, sau khi nghe thấy lời này, trong lòng Tần Nghị càng ngưng trọng.
Trần Thuận vậy mà dám nói, không sợ so đấu, vậy chứng minh, Trần Thuận chắc là đan sư tam phẩm.
Vậy, Trần Thuận thật sự có khả năng luyện chết được đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm không?


Lúc này, Tần Nghị bỗng có hơi nghi ngờ chính mình.
Có điều, rất nhanh, Tần Nghị bèn vứt sự nghi ngờ của mình ra khỏi đầu.
Anh ta tuy tự nhận, anh ta không phải người có thiên phú luyện đan xuất chúng nhất trong thế hệ này!
Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém ai bao nhiêu cả.


Nếu như dưới dưới 30 tuổi, có người có thể luyện chế được đan dược tam phẩm phẩm chất thượng phẩm, anh ta có lẽ sẽ tin.
Nhưng phẩm chất cực phẩm, anh ta tuyệt đối không tin.
“Được, vừa hay đấu thử một phen, xé rách cái mặt nạ của ai đó!”


“Tôi ngược lại muốn xem thử, cậu có phải thật sự có thể luyện chế được đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm hay không!”
Sắc mặt của Tần Nghị lộ vẻ dữ tợn.
“Nếu đã như thế, vậy chúng ta đến phòng luyện đan đi!”
Cơ Viễn Bác cười nói.


Rất vui lòng được nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông ta cũng muốn xem thử, đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm này rốt cuộc có phải do Trần Thuận luyện chế hay không.
Một khi là thật.
Nhất định sẽ giao hảo với Trần Thuận.


Mặc kệ vì lần so tài luyện đan này, hay vì sự phát triển của nhà họ Cơ trong tương lai!
“Làm phiền rồi!”
Trần Thuận nhàn nhạt nói.
Lý Huyền Thiên đi theo đằng sau Trần Thuận, không chỉ rất điềm nhiên, trong lòng thậm chí còn có hơi khinh bỉ, và cảm giác cao cao tại thượng.
Đợi đã!


Lão tử từ khi nào lại trở nên phô trương như thế rồi?
Tại sao lại cảm thấy tên Tần Nghị này thật có chút rau dưa?
Phải biết, đây là đan sư tam phẩm.
Đan sư tam phẩm.
Phóng mắt cả tiên giới rộng lớn này, cộng cả năm vực, đều không có đến ngàn đan sư tam phẩm.


Trước đây nếu như nhìn thấy loại đan sư tam phẩm như Tần Nghị, lại là hạch tâm đích truyền của đại tông môn, cho dù tu vi cảnh giới thấp hơn ông ta, ông ta đều sẽ nể.
Sau đó, cố gắng kết giao với người ta, nịnh nọt người ta.
Người khác có thể còn không ứng mắt với ông ta.


Tuy nhiên, bây giờ, ông ta vậy mà bắt đầy cảm thấy người này chẳng thế nào cả, cảm thấy người ta thật rau dưa.
Không những nhìn Tần Nghị cảm thấy hơi rau dưa.
Lý Huyền Thiên bây giờ cảm thấy, cho dù nhìn Cơ Viễn Bác, nhìn Cơ Dao, nhìn tất cả luyện đan sư của cả Cơ Thành, đều cảm thấy có chút rau dưa.


Trói lại cũng không đánh được chủ nhân của ông ta.
Ông ta sao lại như thế chứ?
Ông ta tại sao lại huênh hoang như vậy?
Nhìn thấy Trần Thuận đứng trước mình, Lý Huyền Thiên bỗng ngộ ra, thì ra là chủ nhân quá trâu bò rồi.
Đan sư tứ phẩm, ở đây giả heo ăn thịt hổ.


Có thể nhân vật chính không phải là ông ta, tại sao ông ta lại cảm thấy sảng khoái như thế.
Vừa nghĩ đợi lát nữa Tần Nghị mặt bị chủ nhân đánh sưng lên.
Lý Huyền Thiên lại cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng.
Thậm chí, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Đạo hữu, tại sao lại cười?”


Quản giả của nhà họ Cơ đi cùng hàng với Lý Huyền Thiên, thấy cảnh này, không tự chủ mà hỏi.
Lý Huyền Thiên mặt mày thần bí nói: “Đợi lát nữa thì ông sẽ biết!”
Khiến quản gia của nhà họ Cơ, mặt này đơ ra.
Sau đó, bộ dạng giống như ngộ ra.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Thuận.


Nụ cười của Lý Huyền Thiên, mặc dù nháy mắt lộ ra thì bị ông ta thu lại rồi.
Nhưng trừ quản gia ra, những người khác, cũng không ai chú ý đến.
Tần Nghị tuy sắc mặc không đổi, trong lòng lại ẩn ẩn một tia bất an.
Trần Thuận vậy mà điềm nhiên như thế.


Vẻ điềm nhiên đó hoàn toàn không giống giả bộ.
Trưởng lão của hắn, còn không khỏi bật cười thành tiếng rồi.
Lẽ nào, hắn thật sự có thể luyện chế ra đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm chứ?”
Tần Nghị, lần nữa rơi vào trong sự nghi ngờ của chính mình.


Sau đó, Trần Thuận dựa vào nội tâm mạnh mẽ, xây dựng trên lòng tin với bản thân, cảm thấy anh ta không thể luyện chế được, Trần Thuận kém hơn anh ta mấy tuổi cũng tuyệt đối không thể làm được, lần nữa quăng sự nghi ngờ của mình ra khỏi đầu.
...
...
Nhà họ Cơ, phòng luyện đan!


Bởi vì là hai người so tài luyện đan, vì thế, không chọn phòng luyện đan độc lập.
Mà ở trong đại sảnh phòng luyện đan của các đệ tử hậu bối của nhà họ Cơ cùng nhau học tập mà tiến hành thi đấu!


Lúc này, trong địa sảnh luyện đan, còn có không ít đệ tử hậu bối của nhà họ Cơ, đang học tập ở đây.
Nhìn thấy Cơ Viễn Bác dẫn theo một đám người đến.
Lập tức, trưởng lão phụ trách dạy dỗ hậu bối cùng tất cả đệ tử hậu bối dần dần đứng dậy.
“Gia chủ!”


Trưởng lão của nhà họ Cơ lập tức đi tới.
“Trần tiểu hữu và Tần hiền điệt, chuẩn bị so tài một trận, có thể để tất cả tiểu bối của nhà họ Cơ đến quan sát một phen!”
Cơ Viễn Bác nói.


Một điểm này đã thông qua hai người Trần Thuận và Tần Nghị, hai người không có bất kỳ ý kiến gì.
Trưởng lão của nhà họ Cơ, sau khi biết được, mắt sáng lên.


Ông ta tự nhiên biết Tần Nghị là ai, có thể quan sát kỹ một phen, pháp môn luyện đan của Tiên Võ Đan Tông, đối với đệ tử hậu bối có lợi ích rất lớn.
Đối với đan sư nhị tam phẩm bọn họ mà nói, nếu như có thể từ trong đó biết được vài điều, vậy sẽ có thu hoạch vô cùng lớn.
Rất nhanh.


Trần Thuận và Tần Nghị, ở trong đại sảnh luyện đan chọn lựa vị trí của mỗi người.
“Hai vị định dùng đan lô và địa hỏa của nhà họ Cơ tôi hay dùng đan lô và địa hỏa của mình?”
Cơ Viễn Bác lên tiếng hỏi.
Trần Thuận không hề để tâm: “Tùy!”


Tần Nghị trong lòng vụt qua một tia đắn đo.
Nếu như dùng đan lô và địa hỏa bình thường các đệ tử hậu bối của nhà họ Cơ học tập, không phải thứ anh ta hay dừng, sẽ có ảnh hưởng nhất định.


Nhưng nếu như sử dụng đan lô của địa hỏa của mình, Tần Nghị lại lo lắng phẩm chất đan lô và địa hỏa của Trần Thuận cao hơn anh ra, vậy anh ta sẽ chịu thiệt!


Tuy nhiên, thân làm thủ tịch đệ tử của Tiên Võ Đan Tông, Tần Nghị không cảm thấy, luyện đan sư trong lớp trẻ của tiên giới, có ai có tư cách tốt hơn anh ta, anh ta lại không thể không đề phòng.
Cơ Viễn Bác là lão già thành tinh.


Sống nhiều năm như thế, tự nhiên nhìn ra được khác biệt giữa Trần Thuận và Tần Nghị.
Trần Thuận quá điềm tĩnh.
Mà Tần Nghị, thật ra không có điềm tĩnh giống như vẻ ngoài mà anh ta thể hiện.
Ai cao ai thấp, về mặt khí chết, Cơ Viễn Bác trong lòng đã có phán đoán.


Một lúc sau, Tần Nghị cắn răng: ‘Nếu đã so đấu ở nhà họ Cơ, chủ trương của nhà họ Cơ, vậy dùng đan lô và địa hỏa của nhà họ Cơ, như thế, đối với ai cũng công bằng, cũng vừa hay khảo nghiệm trình độ đan đạo!”
Xa lạ.
Đối với anh ta có ảnh hưởng.


Đối với Trần Thuận, đồng thời cũng có ảnh hưởng!